36 Lần Chụp - Zoody

Chương 18: Tỷ lệ nghịch




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Gần đây Trần Thiên Cù mỗi khi rảnh rang đều chạy đến phòng bộ môn Ngữ văn, mỗi lần vào cửa đều hỏi: “Cô ơi, có điểm chưa ạ?”

Thấy học trò cưng quan tâm đến điểm số như vậy, Vu Mai mỉm cười hỏi: “Bài kiểm tra lần này em làm tốt lắm phải không?”

Trần Thiên Cù vội vàng lắc đầu: “Không, không phải đâu.”

“Cô giáo Vu, đây là bài thi của lớp cô.”

Trần Thiên Cù lập tức nhìn thẳng.

“Điểm số đều tốt chứ?”

“Ừ, hẳn là không ít đâu.”

“Được.”

Trần Thiên Cù không thể chờ đợi lâu hơn nữa, đưa tay ra và nói: “Cô ơi, để em cầm về phân phát cho mọi người.”

“Chờ đã.” Vu Mai lật bài kiểm tra trong tay ra: “Tôi muốn xem lớp các em trả lời câu hỏi như thế nào. Vở chính tả đã chấm xong. Em chuyển nó về phòng học trước đi.”

“Vâng.” Trần Thiên Cù nghển cổ liếc nhìn, chỉ thấy bài thi ở trên cùng là 119 điểm.

Vừa bước một chân vào cửa sau, Lư Dịch Huy đã hét lên: “Về rồi! Về rồi!” Hàng chục cặp mắt đang nhìn vào cậu, Trần Thiên Cù đứng ở cửa sững người.

“Điểm Ngữ văn đã được công bố chưa?”

“Có rồi.”

“Thế nào?”

Trần Thiên Cù nhún vai: “Tôi không biết, Mai Mai không cho tôi xem.”

Kiều Dạng nắm lấy tay Mạch Sơ, tim cô đập thình thịch: “Hồi thi vào lớp 10, tớ cũng không lo lắng về số điểm của mình đến thế.”

Mạch Sơ vỗ nhẹ mu bàn tay cô: “Không sao đâu, chuyện gì đến sẽ đến.”

Cộp, cộp, cộp, tiếng bước chân trong hành lang càng lúc càng gần, Kiều Dạng cảm giác mình sắp không thở nổi.

Mọi người cũng chú ý tới vẻ mặt lạnh lùng của Vu Mai mấy ngày nay, lớp học trở nên im lặng.

“Mạc Tri.” Vu Mai vừa bước vào lớp đã hỏi: “Mạc Tri đâu?”

Mạc Tri giơ tay: “Thưa cô, có em.”

Vu Mai đưa bài thi cho bạn nữ ngồi ở bàn đầu và nhờ họ phát xuống phía dưới. Cô ấy bước ra khỏi bục, nhìn Mạc Tri và hỏi: “Câu thứ hai của phần văn học cổ điển em dịch như thế nào? Còn nhớ không?”

Mạc Tri tìm thấy bài thi, dè dặt nhìn Vu Mai.

Vu Mai đứng cạnh bàn cậu ta, khoanh tay nói: “Trước tiên em đọc câu gốc đi.”

Mạc Tri hắng giọng, cầm bài thi lên đọc to: “Ấp hữu thành danh giả, thao đồng tử nghiệp, cửu bất thụ.”

Các học sinh khác cũng lật đề thi sang phần phân tích văn cổ. Vu Mai tiếp tục: “Đọc lại những gì cậu viết.”

Mạc Tri vùi đầu vào tờ giấy thi, giọng đọc càng ngày càng nhỏ: “Trong, trong huyện có một người nổi tiếng chuyên bán trẻ em để kiếm sống, đã lâu rồi không bán được.”

“Phụt” một tiếng, Hàng Dĩ An phun ra ngụm nước trong miệng, Trần Thiên Cù rụt người lại, nép vào tường.

Mạch Sơ và Kiều Dạng nhìn nhau, không biết ai là người không thể kìm được phát ra tiếng trước.

Trong phút chốc, lớp học trở nên hỗn loạn, một bạn nữ ngồi ở bàn đầu hỏi xung quanh vì không nghe thấy câu trả lời của Mạc Tri. Trần Thiên Cù lấy ra một tờ giấy lau nước trên người, Lư Dịch Huy ôm bụng cười ngã đứng ngã ngồi, Mạch Sơ cười ngã vào vòng tay của bạn cùng bàn, Kiều Dạng thì cười ra nước mắt.

Vu Mai vừa tức vừa buồn cười, véo tai Mạc Tri: “Lúc chấm bài còn tưởng là học sinh ban Tự nhiên viết, không ngờ lại là em. Nếu em không dịch được câu này, thì đọc cả bài, em cũng phải hiểu nội dung khái quát chứ? Nhân vật chính là một học giả, vậy tại sao ông ấy lại tham gia vào hoạt động buôn người? “

“Trần Thiên Cù.” Cô ấy nhìn thiếu niên bên cạnh: “Em dịch thế nào?”

Trần Thiên Cù xoa đôi má đang căng ra vì cười, cầm bài thi trong tay đứng dậy nói: “Trong huyện có một người nổi danh tham gia khoa cử nhưng chưa lần nào đậu.”

“Ừ, đại khái ý của câu này là vậy.” Vu Mai quay lại bục giảng, cầm phấn viết lên bảng những từ khóa: “Đồng tử nghiệp có nghĩa là gì? Đồng sinh thì có nghĩa là người này đang ôn thi, chuẩn bị thi tú tài.”

Lúc này Mạc Tri mới ý thức được câu trả lời của mình có phần bất thường, không khỏi phì cười.

“Vãi chưởng, người anh em, cậu giỏi thật đấy.” Lư Dịch Huy khen ngợi trí tưởng tượng tuyệt vời của bạn cùng bàn: “Tài năng.”

Mạc Tri gãi đầu: “Trong lúc thi tôi thấy nó rất đúng mà.”

Tình tiết bất ngờ này đã hoàn toàn xua tan sự lo lắng của Kiều Dạng. Các bạn nữ ngồi ở bàn đầu lần lượt chuyền bài thi xuống, lúc này cô chợt tỉnh táo lại, nụ cười trên mặt thoáng chốc cứng đờ.

“Quào, ông được những một trăm ba mươi.” Mạch Sơ đưa bài thi cho Trần Thiên Cù.

“Điểm số lần này không lý tưởng, thực chất các câu hỏi không khó, nhưng vẫn còn thiếu phần luyện tập, đặc biệt là đọc hiểu. Có một câu, điểm của lớp chúng ta không bằng lớp ở ban Tự nhiên, về ngẫm lại cho tôi.” Vu Mai đứng trên bục nói: “Người cao điểm nhất là Đường Thiên Vân 132, còn có Trần Thiên Cù 130, chỉ vậy thôi đấy.”

“Cậu được bao nhiêu?” Mạch Sơ hỏi Kiều Dạng.

“Một trăm hai mươi bảy.”

“Tớ được một trăm hai mươi ba.” Mạch Sơ quay người hỏi Hàng Dĩ An: “Còn ông thì sao?”

“Một trăm mười tám.”

Mạch Sơ cầm bút lên, tính chênh lệch số điểm trên tờ giấy nháp: “Vãi chưởng, sao chỉ chớp mắt đã chênh mất mười điểm rồi?”

Kiều Dạng mím môi cười trộm. Tốt quá rồi. Với sự chênh lệch điểm số lớn như vậy, đội của Mạch Sơ cho dù có tính đến điểm Tiếng Anh thì cũng khó mà trở mình.

“Hay là tính cả Sử và Chính trị?” Hàng Dĩ An đề nghị.

“Đừng.” Mạch Sơ nói: “Chúng ta chỉ so sánh ba môn chính thôi.”

Bài kiểm tra tiếng Anh được duyệt qua đầu đọc thẻ, trên bài kiểm tra không hiện điểm. Trước giờ Tiếng Anh buổi chiều, Trâu Tâm Ý dán phiếu điểm lên bảng thông báo của lớp và nói với mọi người: “Kết quả ở đây, mọi người có thể tự mình nhìn xem.”

“Đi xem xem.” Mạch Sơ kéo Kiều Dạng đứng dậy.

Góc đó đã có rất nhiều người vây quanh, cả hai không chen vào được, chỉ còn cách hỏi Hàng Dĩ An đứng trước: “Như nào rồi? Có nhìn thấy không?”

“Xếp hạng theo điểm số.” Hàng Dĩ An cố gắng nhón chân: “Tôi đang tìm tên của các cậu.”

“Mạch Sơ, 106.”

Nó giống với dự tính của chính cô. Khi Kiều Dạng đang định lên tiếng, Hàng Dĩ An lại nói: “Kiều Dạng, bà được một trăm điểm.”

“Tròn một trăm?”

“Ừ.”

Sau khi bị rút lại sáu điểm, Kiều Dạng không khỏi lo lắng, Tiếng Anh của Trần Thiên Cù dù thế nào đi nữa cũng phải tốt hơn Hàng Dĩ An mới phải.

“Tôi được 93 điểm.”

“Trần Thiên Cù thì sao?”

“Tám mươi… tám.”

Kiều Dạng nghi ngờ mình nghe nhầm: “Ông chắc chứ? Có nhìn nhầm không vậy?”

Hàng Dĩ An đưa tay lia từ cột tên Trần Thiên Cù đến tổng điểm cuối cùng: “Đúng mà, tám mươi tám điểm.”

Mạch Sơ đã trở lại chỗ ngồi sau khi nghe được điểm của mình, Kiều Dạng vẫn không tin. Lúc các bạn học phía trước giải tán, cô đứng trước bảng thông báo và tìm thấy tên Trần Thiên Cù trong danh sách.

“Thật sự là tám mươi tám?” Kiều Dạng không hiểu nổi: “Chuyện gì vậy…”

Trần Thiên Cù quay lại lớp học, hỏi bọn họ: “Điểm tiếng Anh có chưa?”

Điểm trung bình của lớp là khoảng 92 điểm, Kiều Dạng nhẹ nhàng nói với cậu: “Hình như cậu trượt bài kiểm tra Tiếng Anh rồi.”

“Bao nhiêu?”

“Tám mươi tám.”

“Không trượt.” Trần Thiên Cù nói: “Không tệ, cao hơn so với dự đoán của tôi.”

Kết quả đã được quyết định, Mạch Sơ không giấu được nụ cười, nói với Kiều Dạng: “Cậu có biết ‘hàm số nghịch đảo của Trần Thiên Cù’ là gì không?”

“Là gì?”

“Chà…” Mạch Sơ nhìn Mạc Tri: “Mạc Tri, giải thích cho cậu ấy đi.”

“Đó là lấy điểm môn Văn của Trần Thiên Cù làm trục X và điểm môn Anh của cậu ấy làm trục Y.” Mạc Tri vừa nói vừa khua tay miêu tả trong không khí: “Y là hàm tỷ lệ nghịch của X, giảm dần trong khoảng từ 0 đến +.”

“…”

Trần Thiên Cù tính toán tổng điểm của bốn người trên giấy: “Chỉ cách nhau một điểm thôi? Than ôi, thất bại đáng tiếc, thất bại đáng tiếc.”

Kiều Dạng nắm chặt nắm tay, chậm rãi quay đầu lại nhìn thiếu niên ngồi sau bên trái: “Đồng chí Trần Thiên Cù.”

“Hả?”

“Bộ não của cậu rất có ý thức về lãnh thổ quốc gia.” Kiều Dạng nói rồi giơ ngón tay cái lên với cậu.

Ba người còn lại nhìn nhau khó hiểu, Trần Thiên Cù chỉ vào mình hỏi: “Cậu ấy đang nói đểu tôi à?”

Mạch Sơ là người phản ứng đầu tiên, bật cười: “Trời ơi, Kiều Dạng, cậu thật giỏi khịa người khác.”

Cô gái có khuôn mặt tròn và đôi mắt hình quả hạnh. Sau khi đeo kính tròn, cô trông hơi giống Tamae Honami, bạn tốt của Maruko-chan. Một cô bé trông khá trầm tính và vô hại.

Đây là lần đầu tiên Trần Thiên Cù thấy Kiều Dạng tức giận. Lại còn là giận vì mình, cậu rụt vai rụt cổ trốn ra sau lưng Hàng Dĩ An.

“Xin lỗi cậu.” Trần Thiên Cù giơ tay lên thề: “Tôi thực sự đã cố gắng ghi nhớ từng từ vựng.”

Kiều Dạng rũ vai, lắc đầu nói: “Cậu không cần phải xin lỗi, tổng điểm của tôi vẫn thấp hơn cậu, là tôi cản trở cậu mới phải.”

“Đâu có.”

“Tèn ten ten ten, tèn tén tèn ten ~” Mạc Tri đi về phía Mạch Sơ, hai tay cầm một chiếc vương miện méo xẹo làm bằng giấy nháp.

“Làm cái gì thế?”

“Trao giải cho cậu chứ làm gì.”

Mạch Sơ nói không nên lời: “Vậy sao cậu lại hát nhạc hiệu đám cưới?”

“Ôi dào cũng không khác nhau là mấy.” Mạc Tri lắc vai: “Nhanh lên, nhanh lên, tôi với Lư Dịch Huy dành cả tiết học để làm đấy.”

Mạch Sơ bất đắc dĩ ghé đầu qua.

Trần Thiên Cù có vẻ hả hê: “Tự dưng thấy thua cũng tốt.”

Kiều Dạng từ trong cặp lấy máy ảnh ra, định chụp ảnh cho Mạch Sơ: “Đừng cử động. Đừng cử động, cười cái xem nào.”

Hàng Dĩ An hỏi: “Sao tôi lại không có?”

Mạch Sơ thấy thế, vội vàng tháo chiếc vương miện bằng giấy ném cho cậu ấy: “Cho ông nè.”

Kỳ thi tháng này đã kết thúc một cách vui vẻ. Không khí trong lớp vừa mới thoải mái được hai ngày, Hồ Lượng đã nhắc khéo: “Kỳ thi giữa kỳ sắp đến rồi. Lần này là đề thi chung toàn thành phố. Thầy nghe nói… là đầu tháng 11.”

Kiều Dạng hỏi Mạch Sơ: “Sau khi thi giữa kỳ, chúng ta lại bắt đầu học bốn môn phụ hả?”

“Có lẽ vậy.”

Kiều Dạng bỗng cảm thấy tương lai của mình thật u ám, Toán Lý Hóa sẽ luôn là kẻ thù truyền kiếp của cô.

“Nhưng chuyến tham quan cũng sắp đến rồi.” Mạch Sơ nói.

“Tham quan gì?”

“Tức là tất cả chúng ta sẽ đến cơ sở thực hành ở lại bốn năm ngày. Nghe nói trường trung học trực thuộc sẽ xuất phát trong tuần này.”

Kiều Dạng hai mắt sáng lên: “Vậy chẳng phải là du lịch mùa thu sao?”

“Đúng vậy. Dù sao cũng không cần đến lớp làm bài kiểm tra.”

“Tốt quá rồi.”

“Mạch Sơ, Kiều Dạng.” Lâm Thư Tịnh gọi bọn họ: “Thầy Hồ gọi hai cậu tới văn phòng.”

Trong lòng Kiều Dạng vang lên một hồi chuông cảnh báo: “Tìm bọn mình làm gì?”

Mạch Sơ cũng nghĩ không ra: “Gần đây mình không làm chuyện gì xấu đâu nhỉ?”

“Thưa thầy, bọn em đến rồi ạ.”

Kiều Dạng chắp tay, im lặng đi theo sau Mạch Sơ.

“Gần đây tình hình trong lớp vẫn tốt chứ?” Hồ Lượng hỏi.

Mạch Sơ mở miệng nói: “Tốt lắm ạ. Mọi người đều yêu thích học tập và rất đoàn kết, tình thương mến thương.”

Hồ Lượng cầm một tờ giấy trên bàn đưa cho bọn họ: “Hai đứa xem cái này đi.”

Mạch Sơ nhận lấy tờ đơn, Kiều Dạng cúi đầu nhìn vào, trên đó là thông báo về hoạt động học tập mùa thu của khối 11.

“Sắp được đi chơi ạ?” Mạch Sơ không khỏi hưng phấn.

Hồ Lượng trừng mắt nhìn học trò: “Chơi cái gì mà chơi? Cái này gọi là học tập, là để nâng cao tố chất tổng thể của các em, bồi dưỡng năng lực thực hành của các em.”

“Dạ.” Mạch Sơ kìm lại khóe miệng.

“Vừa vặn hai đứa là lớp trưởng, ủy viên văn thể mỹ, đồng thời cũng ngồi cùng bàn, có hai việc các em cần phải chịu trách nhiệm.” Hồ Lượng giải thích: “Một là đặt một bộ đồng phục lớp. Mạch Sơ, em thống kê lại số đo của mọi người, áo ngắn tay cũng được, thầy không am hiểu về kiểu dáng và mẫu mã, tùy các em tham khảo mà làm. Giá cả cũng không nên quá đắt. Khi đặt hàng thì nhớ đặt cho thầy một cái.”

“Vâng thưa thầy.” Mạch Sơ gật đầu ghi lại.

“Còn một điều nữa là ngày cuối của chuyến tham quan sẽ có báo cáo và biểu diễn, tương đương với một buổi văn nghệ tối, mỗi lớp có một tiết mục.” Hồ Lượng nói với Kiều Dạng: “Kiều Dạng, em đi hỏi ý kiến cả lớp xem có ai muốn tham gia không, không cần làm gì cầu kỳ, chỉ cần hát hoặc chơi nhạc cụ là được.”

“Vâng ạ, em hiểu rồi.”

“Hai đứa về đi.” Hồ Lượng cầm chiếc ly thủy tinh trên bàn lên, “Có vấn đề gì thì đến gặp thầy.”

Vừa ra khỏi văn phòng, Mạch Sơ muốn nhảy ngay tại chỗ: “Hay quá~ Được đi chơi rồi~”

Kiều Dạng lại có tâm sự, lo lắng hỏi: “Liệu có khi nào lớp mình không ai chịu tham gia văn nghệ không?”

“Ừm…” Mạch Sơ gật đầu: “Rất có thể.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.