(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Các cậu——”
“Kiều Dạng!”
Trần Thiên Cù vừa lên tiếng đã bị cắt ngang, cô gái chạy thẳng về phía Kiều Dạng nhanh như một cơn gió, khiến cậu vội vàng lùi lại nửa bước.
“Ăn pizza không?”
“Hả? Pizza ở đâu thế?”
Lý Nhược Châu giơ ngón tay cái chỉ về một hướng: “Mẹ Giang Tiếu mang tới, nhiều lắm, bọn tôi ăn không hết.”
Trên đài phát thanh thông báo nội dung 800m nữ sắp bắt đầu, Mạch Sơ đưa hộp đồ uống cho Kiều Dạng: “Vứt hộ tớ nhé, tớ phải đi thi rồi.”
“Ừ, cố lên!”
Mạch Sơ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Trần Thiên Cù đứng cách đó không xa, nghi hoặc hỏi: “Này, sao ông lại có mặt ở đây?”
Trần Thiên Cù gãi cổ giải thích: “Hàng Dĩ An nói làm trọng tài có vẻ vui nên tới thay cho tôi.”
“Đúng lúc ông đang rảnh.” Mạch Sơ vừa đi vừa quay ra giao việc cho cậu: “Mau giục mọi người nộp bài cổ vũ đi. Đến giờ tôi vẫn chưa nghe thấy bài nào của lớp chúng ta cả. Bảo họ nộp nhanh lên. Nhà trường sẽ làm thống kê số liệu đấy, mau lên.”
“… Ờ.”
Thi đấu xong, các bạn nam trở lại khu vực nghỉ ngơi của lớp, Mạc Tri mở nắp chai, ngồi đối diện với Trần Thiên Cù rồi hỏi: “Ông không phải làm trọng tài sao?”
“Hàng Dĩ An đi thay tôi.” Trần Thiên Cù bắt đầu hí hoáy viết, trong tay là một đống giấy nháp vừa mượn được về.
“Bữa trưa ăn gì?”
“Tùy.”
Thấy tâm trạng cậu không được hăng hái, Mạc Tri ngẩng đầu uống một ngụm nước uống dành cho người tập luyện thể thao.
Sau khi vội vàng múa bút xong đoạn văn cuối cùng, Trần Thiên Cù lập tức đặt bút xuống, đưa tập giấy cho Mạc Tri rồi nói: “Chắc có hơn chục bài, ông đem lên sân khấu nộp nhé?”
“Đại ca, em vừa chạy 800 mét đấy.”
Trần Thiên Cù thu tay lại, từ trên ghế đứng lên: “Vậy tôi tự đi.”
“Được rồi được rồi.” Mạc Tri đặt chai nước xuống, đuổi theo cậu: “Tôi đi cùng ông.”
Có một chiếc bàn dài đối diện lối lên sân khấu, có hai cô gái chịu trách nhiệm xem xét bài viết và đếm số bài nộp của mỗi lớp.
Trần Thiên Cù đưa tờ giấy trong tay ra, nói: “Lớp 11/11.”
“Rồi.”
Ít nhất thì lớp họ cũng đã nộp bài. Cậu đút hai tay vào túi áo khoác, khi quay người lại nhớ tới cảnh tượng vừa rồi trên thao trường.
Suy tính trong lòng cứ dâng lên rồi lại rút về, sau khi chần chờ một hồi, Trần Thiên Cù vẫn quay lại nói: “À thì, lớp trưởng lớp tôi sắp thi đấu, văn cổ vũ này có được không?”
Nữ sinh thu bài từ tay cậu, là người đã đọc một loạt văn mẫu giống nhau suốt buổi sáng, bài văn này thực sự mang lại cảm giác tươi mới. Cô gái cười sảng khoái nói: “Được mà, tôi sẽ mang đến chỗ bình luận viên.”
Trần Thiên Cù cười nhếch mép: “Cám ơn.”
Mạc Tri nhìn cậu rồi lại nhìn cô gái đưa bài viết lên sân khấu, tò mò hỏi: “Cái gì vậy?”
Trần Thiên Cù chỉ nói: “Lát nữa ông sẽ biết.”
“Truyền thuyết kể rằng ở lớp 11 nọ có một người lớp trưởng đáng kinh ngạc. Dưới sự hướng dẫn của cô, mọi bạn học đều hy vọng về một thế giới tốt đẹp hơn.”
Cuộc thi sắp bắt đầu, Mạch Sơ đang làm nóng người trên vạch xuất phát. Giọng nam nghiêm túc trên đài vang vọng khắp thao trường, cô bạn lẩm bẩm: “Viết xà lơ cái gì không.”
“Mình có một đề nghị hay, các bạn hãy cùng đứng lên cổ vũ cho bạn ấy nhé. Balala[28] Tiểu Mạch…” Giọng nói trên radio đột nhiên dừng lại. Nam bình luận viên hắng giọng rồi tiếp tục đọc: “Balala Tiểu Mạch Sơ, khi phát súng khai hỏa, giấc mơ đẹp nhất của cậu sẽ thành hiện thực. Với sức mạnh của tình bạn, tốc độ của cậu sẽ càng mạnh…”<code>[28]Balala là phần bắt đầu của câu thần chú luôn xuất hiện trong series Ba Lạp Lạp Tiểu Ma Tiên - một loạt phim ăn khách do Trung Quốc sáng tạo và sản xuất. Tính đến tháng 11/2024, bộ phim đã sản xuất 3 phần phim truyền hình, 10 phần phim hoạt hình, 3 phim điện ảnh và 3 vở kịch sân khấu.</code>Nụ cười nơi khóe miệng dần dần cứng lại, Mạch Sơ hóa đá tại chỗ. Trong trường có ba lớp đánh số 11, cô bạn chưa bao giờ nghĩ rằng “có một lớp 11 trong truyền thuyết” lại là lớp 11/11.
Dường như có vô số ánh mắt và tiếng cười nhạo từ khắp nơi hướng về mình. Tức giận, xấu hổ, căng thẳng, bối rối, đủ loại cảm xúc trộn lẫn và tích tụ trong cơ thể, khiến Mạch Sơ như muốn nổ tung.
Đầu tiên cô ấy liếc mắt nhìn Kiều Dạng ở bên cạnh đường chạy, hỏi: “Cậu viết cái này?!”
Kiều Dạng nhanh chóng thu lại khóe miệng gần như sắp ngoác tới mang tai, lắc đầu xua tay phủ nhận một cách nghiêm túc: “Không phải tớ!”
“Vậy là ai?!”
Pằng – một phát súng xuyên qua bầu trời phía trên thao trường, đầu óc chưa kịp phản ứng thì Mạch Sơ đã theo phản xạ di chuyển hai chân chạy ra ngoài.
Gió rít bên tai, cô ấy liều mạng vung tay, trong đầu không có đối thủ hai bên, không có vạch đích, cũng chẳng có thời gian. Mạch Sơ nghiến răng nghiến lợi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ – ai đã làm việc đó.
“Vãi chưởng, Mạch Sơ, bà đứng nhất bảng B, hạng ba chung cuộc, trâu thật.” Mạc Tri đọc kết quả trên bảng thông báo ở lan can, lập tức gửi tin tức về lớp.
Kiều Dạng giơ tay khen ngợi cô: “Quá xuất sắc!”
Song, Mạch Sơ lại không cười nổi, cô ấy liếc nhìn từng người một, vẻ mặt nhìn ai cũng thấy khả nghi.
“Rốt cuộc là điêu dân nào muốn hại trẫm?” Mạch Sơ nhìn đăm đăm vào Trần Thiên Cù: “Là ông có phải không?”
“Tôi thậm chí còn chưa xem Ba Lạp Lạp Tiểu Ma Tiên.”
Mạch Sơ đập tay lên bàn: “Chưa xem thì làm sao ông biết?”
Cô ấy chỉ tay vào Trần Thiên Cù: “Là ông, chắc chắn là ông.”
Tất cả các hạng mục thi đấu buổi sáng đều đã kết thúc, Hàng Dĩ An bước về khu vực nghỉ ngơi của lớp, vừa cười vừa vỗ tay: “Ba Lạp Lạp Mạch Sơ, ai viết vậy? Tài thật đấy, đỉnh thật đấy…”
Nhìn thấy Kiều Dạng điên cuồng nháy mắt với mình, Hàng Dĩ An hỏi bằng khẩu hình: Có chuyện gì vậy?
“Còn ai vào đây nữa?” Mạch Sơ khịt mũi, “Đương nhiên là Văn Khúc Tinh[29], đại tài tử của lớp chúng ta, bạn học Trần Thiên Cù.”<code>[29]Trong thần thoại Trung Quốc, Văn Khúc Tinh quân được coi là vị tinh tú chuyên cai quản công danh và thi cử của nhân gian.</code>“Tôi sai rồi.”
“Mỹ Sơ ơi~” Trâu Tâm Ý nhảy nhót chạy tới bá vai bá cổ Mạch Sơ: “Chúng mình đi ăn cơm thôi.”
Hàng Dĩ An lặng lẽ hỏi Kiều Dạng: “Mỹ Sơ là cái gì?”
Kiều Dạng lấy tay che miệng: “Mỹ Kỳ, Mỹ Tuyết, Mỹ Sơ ấy.” (Lynn: Mỹ Kỳ, Mỹ Tuyết là tên các nhân vật chính trong loạt phim Ba Lạp Lạp Tiểu Ma Tiên, mọi người có thể hiểu nôm na là tác giả ghép chữ đầu trong tên của họ ghép với chữ sau trong tên của Mạch Sơ để tiếp tục trò đùa trên.)
Trước khi rời đi, Mạch Sơ liếc Trần Thiên Cù bằng ánh mắt sắc lẹm. Mọi người đều có thể thấy cô ấy đang nói: “Ông đợi đấy cho tôi.”
Trở lại lớp học vào buổi trưa, Hồ Lượng tới gặp Mạch Sơ rồi nói: “Chiều nay em cho học sinh trực ban mang hai túi rác xuống. Sân chơi đầy rác, giáo viên phụ trách vừa nhắc đấy.”
“Dạ vâng.” Hồ Lượng vừa rời đi, Mạch Sơ lập tức lạnh lùng ôm cặp nói với Kiều Dạng: “Chúng ta đổi chỗ đi, tớ không muốn ngồi trước mặt cậu ta.”
“Hở, ờ được.” Kiều Dạng cúi đầu, bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn.
“Đừng.” Trần Thiên Cù lạy lục thừa nhận sai lầm của mình: “Tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, tôi chỉ muốn ngồi sau lưng bà thôi, bà là người bạn bàn trước tốt nhất của tôi.”
Mạch Sơ giận dữ không có chỗ trút: “Cậu muốn ngồi sau lưng tôi sao? Cậu là…”
“Thôi bỏ đi.” Cô bạn mỉm cười: “Tôi biết phải làm gì rồi.”
Chiều nay không có tiết, Hồ Lượng cũng không có ở đây. Sau bữa trưa, mọi người đang trò chuyện và chơi đùa trong phòng học.
Mạch Sơ và Kiều Dạng đang châu đầu ghé tai thảo luận điều gì đó, Trần Thiên Cù im lặng nhìn, trong lòng có dự cảm không ổn.
“E hèm.” Mạch Sơ quay mặt về phía sau, lắc tờ giấy nháp trong tay: “Cầm lấy.”
Trần Thiên Cù đưa tay nhận: “Cái gì đây?”
“Cameraman.” Mạch Sơ nghiêng đầu.
“Hiểu rồi!” Kiều Dạng giơ điện thoại lên, bật camera.
Mạch Sơ nhìn Trần Thiên Cù, dịu dàng hỏi: “Có cần nhạc đệm không?”
Trần Thiên Cù liếc nhìn nội dung phía trên, nói với vẻ không thể tin được: “Đừng nói là bà bắt tôi phải hát nữa nhé?”
“Ông có thể đọc cũng được, tôi còn sắp xếp cả bạn song ca cùng ông, lời bài hát cũng đã chia xong.” Mạch Sơ kéo tờ giấy ra nhìn: “Dòng đầu tiên là của Hàng Dĩ An.”
“Tôi á?”
Trần Thiên Cù vội vã nhét tờ giấy vào trong tay Hàng Dĩ An.
Hàng Dĩ An từ chối: “Tôi không muốn.”
“Không muốn thì thôi, được rồi, buổi chiều tôi sẽ gửi nó đến đài phát thanh.” Mạch Sơ ra vẻ muốn lấy lại mảnh giấy.
“Đừng.” Trần Thiên Cù thử giảng giải với cô ấy: “Chuyện này làm lần đầu thì còn buồn cười, chứ làm lần thứ hai lại không thú vị nữa rồi.”
“Buồn cười?” Mạch Sơ chỉ vào mình: “Ông thấy tôi buồn cười lắm phải không?”
Mạc Tri thích hóng drama khi không phải chuyện của mình, còn đổ thêm dầu vào lửa: “Nào! Cứ thoải mái hát đi!”
Kiều Dạng cười nói với cậu ta: “Đừng vội, ông cũng có part của mình.”
Nghe vậy, Mạc Tri không dám nhe răng ra cười nữa.
Hàng Dĩ An hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm mấy từ trong miệng.
Mạch Sơ xua tay: “Chưa được chưa được, làm lại.”
Thấy mình không thể trốn thoát, Hàng Dĩ An hạ quyết tâm, mặc kệ sự đời: “Trắng trẻo mập mạp là Dĩ An!”
Đọc xong, cậu bạn ném tờ giấy cho Mạc Tri: “Câu tiếp theo là của ông.”
“Gọi dạ bảo vâng là Mạc Tri… tại sao lại là tôi?”
Trần Thiên Cù: “Còn tôi lén lút chỗ nào?”
Mạch Sơ khoanh tay, vung mạnh bàn tay lên: “Sau đấy là điệp khúc.”
Mạc Tri và Trần Thiên Cù lại ghé vào chỗ Hàng Dĩ An, ba người đồng thanh hô vang: “Trên con hẻm tuyệt đẹp, có ba kẻ lười biếng. Một người biến thành King Kong? Một người sống dai hơn cả gián? Một người liếc mắt nhìn tôi…”
Mạc Tri: “Cay! Nóng! Hôi ~ Hổi ~”
Hàng Dĩ An và Trần Thiên Cù đều quay lại nhìn cậu ta.
Mạc Tri gãi trán, lẩm bẩm: “Tôi vô thức hát ra thôi mà.”
Mạch Sơ vỗ tay khen ngợi: “Nhìn xem Mạc Tri người ta nhập tâm thế nào kìa, tốt lắm!”
Lư Dịch Huy nhân danh khán giả ngơ ngác: “Bài hát này còn có xiên que sao?”
Kiều Dạng giơ tay: “Tôi cũng nghĩ như ông đấy!”
Hàng Dĩ An và Mạc Tri cảm thấy vô cùng oan ức: “Mắc mớ gì đến bọn tôi? Tất cả đều do một mình Trần Thiên Cù làm ra mà.”
“Dù sao thì các ông cũng cùng hội cùng thuyền, phải biết đồng cam cộng khổ.” Mạch Sơ gấp tờ lời bài hát bỏ vào hộp bút, sau đó quay sang hỏi Kiều Dạng: “Quay phim xong chưa?”
“Xong rồi.” Kiều Dạng trả lại điện thoại cho cô bạn.
Mạch Sơ hài lòng gật đầu, giơ điện thoại lên uy hiếp: “Ai dám chọc đến tôi, vài năm nữa video này sẽ xuất hiện trong lễ cưới của người đó, để vợ tương lai của cậu ta cũng thấy cậu ta ‘ngã cây’ đến mức nào. Tôi nói được thì làm được đấy.”
Đợi cô bạn quay người đi, Mạc Tri lập tức lại trở nên vênh váo: “Ồ, vậy thì sau này tôi kết hôn không mời cậu ta nữa là xong.”
“Hử?”
“Mời chứ, sao tôi có thể không mời bà được? Lớp trưởng thân yêu, kính yêu, đáng mến của tôi.”
“Hừm.” Mạch Sơ mỉm cười: “Vậy mới phải.”
Điểm nhấn của buổi chiều là phần thi của các giáo viên, với tư cách là đại diện của các giáo viên trẻ, Tiền Kiêu đã giành chức vô địch nhờ màn chạy nước rút trong một cú ngã, bỏ xa một đám nam giáo viên phía sau, trong thao trường vang lên tiếng hò reo của các học sinh lớp 11/5.
“Thầy có thi không ạ?” Mạch Sơ hỏi Hồ Lượng.
Hồ Lượng xua tay: “Thầy không, chạy không nổi.”
Mạch Sơ cười khúc khích.
Kiều Dạng nghe thấy đám nam sinh phía sau thì thầm: “Thật ra Gru có lợi thế rất lớn khi thi chạy.”
“Lợi thế gì?”
“Lực cản ít chứ sao?”
Cả đám cười ầm lên, Kiều Dạng thì cúi đầu cắn chặt môi dưới.
Một ngày không có tiết học, không có bài tập về nhà, hôm nay vui vẻ và phấn khởi đến nỗi khi tan học, Kiều Dạng nhìn đường phố tấp nập, trong lòng chợt có cảm giác hụt hẫng như “giấc mơ công dã tràng”.
“Kiều Kiều.” Tô Đồng chạy về phía cô: “Con đợi lâu chưa? Mẹ phải lượn vài vòng mới tìm được chỗ đậu xe.”
Kiều Dạng lắc đầu, hôm nay tất cả các lớp đều tan học cùng một thời gian, toàn bộ con đường trước trường đều bị phong tỏa.
“Kiều Dạng.” Hạ Xán bị kẹp giữa bố mẹ, vẫy tay chào cô.
Vợ chồng Hạ Phong Minh mỉm cười chào Tô Đồng và nói: “Nghỉ lễ vui vẻ. Ngày Quốc khánh chị có định đi đâu chưa?”
“Tôi vẫn chưa quyết định, nhà anh chị thì sao?”
“Ngày mai gia đình tôi sẽ về quê.”
Người lớn đang bận trò chuyện, Hạ Xán lặng lẽ nháy mắt với Kiều Dạng.
Kiều Dạng ráng sức bĩu môi đáp lại.
“Hai đứa đang giao tiếp bằng suy nghĩ à?” Hạ Phong Minh trêu ghẹo.
Dương Nam Thanh cùng Tô Đồng vẫy tay tạm biệt: “Chúng tôi về trước, có thời gian chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm nhé.”
“Được, gặp lại sau.”
“Đi thôi.” Tô Đồng đưa tay muốn cầm cặp sách hộ Kiều Dạng, “Mẹ con mình đi siêu thị trước nhé?”
Kiều Dạng không buông tay: “Hôm nay con không mang theo sách gì, cũng không nặng.”
Tối qua Tô Đồng nhắn tin hỏi hôm nay cô muốn ăn gì, Kiều Dạng rất thông minh trả lời: Hai ngày trước chị con nói muốn ăn lẩu.
Buổi sáng, Kiều Tịch lại hỏi cô: “Hôm nay mẹ bảo chị tới ăn lẩu, là em nói phải không?”
Kiều Dạng mỉm cười: “Vậy chị có tới không?”
“Chắc sáu, bảy giờ thì chị mới tan làm.”
“Không sao đâu, mẹ và em sẽ đợi chị.”
Trong những ngày nghỉ lễ, đi đến đâu cũng toàn người là người, bãi đậu xe ở tầng dưới của siêu thị cũng chật kín.
Điện thoại rung lên, nhìn thấy tên người gọi, Kiều Dạng vô thức nhìn Tô Đồng.
Tình cờ có một chiếc ô tô phía trước muốn rời đi, Tô Đồng lùi xe nhường đường cho họ. Bà hỏi Kiều Dạng: “Sao con không nghe máy? Cuộc gọi của ai vậy?”
“A lô, bố ạ.”
Kiều Khải trong điện thoại hỏi: “Đang ở nhà mẹ à?”
“Còn chưa về tới nhà, con đang đi siêu thị.”
Tô Đồng đánh tay lái, khẽ hắng giọng.
“Bà nội nói nhớ con, muốn bố đến đón con đấy.”
Kiều Dạng xoắn quai cặp lại, không biết trả lời thế nào.
“Đưa cho mẹ.” Tô Đồng cầm điện thoại áp vào tai: “A lô, là tôi đây.”
“Hãy để con bé ở lại với tôi hai ngày. Ngày thứ ba, tôi sẽ chở con bé đến chỗ anh.”
Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc, Tô Đồng trả lại điện thoại cho Kiều Dạng: “Bố nói sáng ngày thứ ba sẽ tới đón con.”
“Vâng.”
Tô Đồng rút chìa khóa xe, mở cửa nói: “Đi thôi.”
Bình thường Kiều Dạng đều ở trường nên không nhớ nổi lần gần nhất mình đến siêu thị là khi nào.
“Con thích ăn gì thì lấy nhé.” Tô Đồng đẩy xe đẩy hàng: “Món chị con thích ăn tên là gì ấy nhỉ, viên khoai lang tím?”
Kiều Dạng mở cửa tủ đông ra: “Gạo nếp viên khoai lang tím.”
“À đúng rồi.”
Kiều Dạng đứng trước kệ, nhìn từng món mình có thể ăn được, trước khi cô nhận ra thì xe đẩy hàng đã gần đầy.
“Con muốn lấy thêm chục lon Coca.” Cô quay lại nói với Tô Đồng.
“Đi thôi.” Tô Đồng thấy tâm trạng của con gái hôm nay rất tốt, thuận miệng hỏi: “Con có tham gia nội dung nào trong Đại hội thể thao không?”
“Không, con không giỏi thể thao.”
“Con không thích vận động mà nhỉ. À đúng rồi.” Tô Đồng dừng lại: “Con có biết ai tên là Mạch Sơ không? Hình như tên như vậy thì phải.”
“Con biết.” Kiều Dạng chuyển lon Coca vào xe đẩy: “Bạn cùng bàn với con.”
“Các con ngồi cùng bàn à? Thật trùng hợp.” Tô Đồng có vẻ ngạc nhiên: “Mẹ cô bé là khách hàng của mẹ, hôm nọ tình cờ nhắc đến chuyện này, người phụ nữ ấy nói con gái mình cũng học ở THPT Số 1 và cũng đang học ban Xã hội.”
“Khách hàng của mẹ?” Kiều Dạng còn chưa hiểu tình hình, sau khi nhận ra cô cao giọng hỏi: “Bố mẹ của Mạch Sơ muốn ly hôn?”
Tô Đồng lắc đầu: “Đúng là muốn ly hôn, nhưng chắc hẳn không phải bố mẹ của cô bé mà là người chồng thứ hai của mẹ cô bé. Còn tranh cãi khá là mất mặt.”
“Hả?” Kiều Dạng sửng sốt.
Tô Đồng không muốn nhiều chuyện ở trước mặt con trẻ, nên kịp thời dừng lại: “Con cứ coi như tình cờ nghe được, đừng để trong lòng.”
“Chị của con thích ăn cay. Ngăn còn lại con muốn lẩu cà chua hay lẩu nấm?”
Kiều Dạng lấy lại bình tĩnh, cất bước đi theo Tô Đồng: “Cái gì cũng được.”
Tô Đồng chọn hai gói nguyên liệu nấu lẩu bỏ vào xe: “Gần đủ rồi. Mẹ con mình đi thanh toán, hỏi xem chị con tan làm chưa.”
“Vâng.” Kiều Dạng lấy điện thoại di động, gửi tin nhắn cho Kiều Tịch.
“Ngô Hạo còn ở Ninh Thị sao? Bình thường chị có kể với con không?”
“Dạ.” Kiều Dạng cất điện thoại vào túi, vừa đẩy xe vừa nói: “Nghe nói anh ấy đang định học lấy bằng tiến sĩ.”
Tô Đồng gật đầu: “Hai đứa nó có vẻ ổn định, đã bên nhau nhiều năm rồi.”
Một lúc sau, bà lại hỏi Kiều Dạng: “Chị con có nói tương lai dự định ở đâu không?”
Kiều Dạng lắc đầu: “Hình như chị chưa từng nhắc tới.”
“Ngô Hạo là người Ninh Thị.” Tô Đồng lẩm bẩm: “Mẹ đoán cậu ấy sẽ không bằng lòng tới phát triển ở chỗ chúng ta.”
“Bên này trống, chúng ta xếp hàng ở đây nhé?” Kiều Dạng quay người hỏi Tô Đồng.
“Vâng.”
“Reng reng——”
Kiều Dạng xỏ dép vào, từ trên sô pha đứng dậy: “Tới đây.”
“Thơm quá.” Kiều Tịch vừa bước vào đã nói. “Đứng trong thang máy đã ngửi thấy rồi.”
Kiều Dạng đưa quả quýt đã bóc vỏ cho Kiều Tịch: “Chị có ăn không?”
“Không.” Kiều Tịch đặt hộp quà trong tay xuống; “Em cũng nên ăn ít đi, ăn nhiều sẽ nóng trong đấy.”
“Biết rồi.”
“Tịch Tịch.” Tô Đồng đi ra từ phòng bếp.
“Dak.” Kiều Tịch chỉ vào chiếc hộp trên ghế: “Cơ quan chỗ con phân phát bánh trứng, con mang một hộp cho mẹ.”
“Ừ.”
Sau trận cãi vã lần trước, hai mẹ con vẫn có phần lúng túng khi đối mặt nhau.
Kiều Tịch quay sang tìm Kiều Dạng, nhéo má em gái rồi hỏi: “Bài tập nghỉ lễ Quốc khánh có nhiều không?”
“Có, nhiều lắm luôn.”
Trước bữa tối, Tô Đồng từ trong tủ rượu lấy ra một chai rượu vang đỏ, hỏi Kiều Tịch: “Uống với mẹ một ly không?”
“Con lái xe tới đây.”
“Nếu không thì hôm nay ngủ lại đi. Đồ ngủ thì mặc của mẹ cũng được, cũng có cả đồ vệ sinh cá nhân mới.”
“Ngày mai con có ca trực sớm, thôi mẹ ạ, cách bệnh viện xa quá.”
Kiều Dạng lén nhìn nét mặt của hai người, lớn tiếng hỏi: “Nồi đã mở được chưa ạ? Gắp ra được chưa?”
“Được rồi.” Kiều Tịch bưng một đĩa thịt bò đầy ụ lên nói: “Để sang bên em nhé?”
“Uhm uhm.”
Tô Đồng cất chai rượu vang trở lại tủ: “Nếm thử độ mặn nhạt thế nào, mẹ mới cho một nửa phần nước cốt vào, không biết đã vừa vị chưa.”
“Được rồi mẹ.”
Ba mẹ con đã lâu không ngồi ăn cơm cùng nhau, Tô Đồng nghe hai cô con gái trò chuyện ở bàn ăn, khóe miệng mãi không hạ xuống.
Kiều Tịch ăn cơm xong chuẩn bị về nhà. Trước khi về, chị dặn dò Kiều Dạng: “Buổi tối nhớ đi ngủ sớm, làm bài tập cho sớm, đừng đợi đến muộn mới làm rồi lại phải thức khuya.”
“Chị yên tâm, em không còn là đứa giống như hồi xưa nữa đâu.” Kiều Dạng bám vào khung cửa, vẫy tay: “Tạm biệt.”
Tô Đồng cười nói: “Ta cảm thấy chị con còn giống mẹ của con hơn là ta.”
Trở lại trường học sau kỳ nghỉ Quốc khánh là kỳ thi tháng, trong kỳ thi đầu năm lần trước, Kiều Dạng được xếp vào hạng trung bình thấp trong lớp, cô có thể tạm thời bào chữa rằng do mình không ôn bài. Nhưng lần này là một bài kiểm tra chính thức, cô không muốn thứ hạng của mình tụt dốc một lần nữa.
Trong hai ngày đầu của kỳ nghỉ, Kiều Dạng đã ngủ đến chiều, thậm chí không thèm mở cặp sách. Tuy nhiên, khi nghĩ đến những bạn học đứng đầu lớp đã miệt mài học trong cả kỳ nghỉ hè, Kiều Dạng không thể nằm yên được nữa.
Gần đây, tiến độ giảng bài của Hồ Lượng đã chậm lại rất nhiều. Về cơ bản, thầy ấy dạy những bài học mới trong nửa tiết đầu, nửa tiết sau thì đưa ra một số ví dụ điển hình để kiểm tra mức độ hiểu của mọi người.
Sau giờ học, nếu Kiều Dạng có điều gì không hiểu, Mạch Sơ sẽ giải thích lại cho cô, rốt cuộc cô cũng hiểu được kiến thức cơ bản của hình học không gian.
“Con đã thu dọn đồ đạc chưa?” Tô Đồng mở cửa phòng, nhìn thấy Kiều Dạng đang ngồi ở bàn học: “Đang làm bài tập à?”
“Vâng.” Kiều Dạng bốc một miếng khoai tây chiên nhét vào miệng.
“Được.”
Tô Đồng xoa đầu con gái: “Ngoan lắm, làm xong bài thì ngủ sớm đi.”
Màn hình điện thoại sáng lên, Kiều Dạng bỏ chân lên ghế, bấm vào tin nhắn của Hạ Xán.
Hạ Xán: Lên đây!
Kiều Dạng chỉ thỉnh thoảng chơi với cô nàng, cô không quá hứng thú với trò chơi và cũng không giỏi chơi game. Cô gõ phím, từ chối: “Không được, tớ đang ở nhà mẹ, cũng không có máy tính.”
Hạ Xán: Vào bằng di động cũng được.
Kiều Dạng: Tớ muốn làm bài tập về nhà.
Hạ Xán:?
Hạ Xán: Không phải ngày mốt mới đi học lại sao?
Kiều Dạng: Kỳ thi tháng sắp đến, tớ cần phải ôn tập.
Hạ Xán: …
Hạ Xán: Cậu tự dưng thích học như vậy thật lạ lẫm đối với tớ.
“Xán Xán, bố mẹ đi chơi đây.”
“Dạ.”
Dương Nam Thanh mở cửa phòng: “Có muốn bố mẹ mang chút đồ ăn khuya về cho con không?”
“Không cần, con không đói lắm.”
“Vậy bố mẹ đi nhé.”
“Con biết rồi.”
Nghe thấy tiếng khóa cửa, Hạ Xán nhảy xuống giường, đi thẳng vào phòng làm việc.
Cô cúi xuống nhấn nút nguồn trên bảng điều khiển, xoa tay một cách hào hứng.
Màn hình hiển thị sáng lên, trên màn hình hiện ra một chuỗi mã số, cuối cùng dừng lại ở ô nhập dữ liệu, nụ cười của Hạ Xán tắt ngấm.
Mật khẩu bật nguồn? Cô cau mày, thử nhập dãy số 001118 trên bàn phím. Sau khi nhấn phím Enter, quả nhiên loa phát ra âm thanh cảnh báo.
“Đó là cái gì? Ngay cả một lời nhắc nhở cũng không có.” Hạ Xán tức giận hừ một tiếng, đưa tay tắt máy tính.
Vui vẻ chạy ra và thất vọng trở về. Cô đá dép ra rồi chui vào chăn, với lấy chiếc điện thoại di động trên bàn cạnh giường ngủ.
Không thể chơi trên máy tính, Hạ Xán đành chấp nhận phương án bổ sung. Cô lướt xuống, nhấp vào một trò chơi di động cùng loại để giải tỏa cơn nghiện của mình.
Trong danh sách bạn bè có rất nhiều người đang online, Hạ Xán nhìn sang bên cạnh thì thấy tên Hứa Trường Khê.
Hứa Trường Khê để hình đại diện của Crayon Shin-chan và ID trò chơi là “Lão nạp pháp hiệu Bất Nhân”. Ban đầu Hạ Xán muốn nhấp vào trang chủ của Hứa Trường Khê để xem thành tích gần đây của cậu ta, nhưng không ngờ cô lại trượt tay nhấp trực tiếp vào lời mời.
Hạ Xán hít một hơi, hy vọng đối phương sẽ từ chối hoặc bỏ qua, nhưng hai giây sau, Shin-Cậu bé bút chì đang nằm trên mặt nước với phần mông lộ ra, bất ngờ xuất hiện bên cạnh ảnh đại diện của mình.
Hạ Xán ngơ ngác cầm điện thoại, trong đầu vô số suy nghĩ hiện lên.
Có nên đá ra ngoài không? Làm thế không được lịch sự cho lắm? Vậy phải nói gì bây giờ? Hay là trực tiếp ra khỏi phòng?
Có lẽ vì cô im lặng quá lâu nên Hứa Trường Khê gửi tin nhắn lên kênh trò chuyện công khai, hỏi: Không ra được à?
Phóng lao thì phải theo lao, Hạ Xán nhấn nút chọn [Bắt đầu phối hợp] ở góc dưới bên phải.
Sau khi vào game, ba người chơi còn lại nhanh chóng khóa vai trò của mình trong trò chơi. Hạ Xán nhìn qua, thấy vẫn có vị trí hỗ trợ và xạ thủ, là đầu ra chính của trò chơi và là con đường mình chơi thường xuyên nhất. Tuy nhiên hôm nay cô bỗng dưng không dám lựa chọn.
Bên tai vang lên tạp âm, Hứa Trường Khê nói: “Cậu chọn trước đi.”
Hạ Xán cũng vội vàng bật âm thanh của tổ đội lên nói với cậu ta: “Tôi không biết nên chọn cái gì, cậu đang chơi vị trí nào?”
“Tôi cái nào cũng được, không sao đâu, cậu có thể chơi bất cứ vị trí nào cậu muốn.”
“OK.”
“Cậu muốn hỗ trợ phần nào?”
“Tới hỗ trợ đi.”
“Ừ.”
Hạ Xán đưa điện thoại ra xa, lặng lẽ hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
“Cẩn thận, không thấy con đường đối diện, bọn họ hẳn là tới đây để bắt cậu.”
“Được rồi.” Hạ Xán hắng giọng. Càng căng thẳng, cô càng muốn nói gì đó, “Ờ thì, cậu không bận à? Bình thường cậu không phải tập luyện hay gì đó à?”
“Hôm nay không cần.”
“Ồ.” Hạ Xán mím môi: “Lần trước cậu nói chân cậu có vấn đề, là do bơi lội à?”
“Thật ra là do đầu gối của tôi, hồi nhỏ tôi bị ngã, là vết thương cũ, nước trong bể bơi thì lạnh, tập luyện lâu sẽ dễ bị tràn dịch khớp[30].”<code>[30]Tràn dịch khớp, hay sưng khớp là sự xuất hiện của dịch khớp chảy ra từ bên trong ngày một nhiều. Nó có thể ảnh hưởng đến bất kì khớp xương nào và thường liên quan đến đầu gối.</code>“Ồ, thì ra là vậy.” Tràn dịch khớp, đây là lần đầu tiên Hạ Xán nghe thấy thuật ngữ này, có vẻ nó khá nghiêm trọng.
“Hứa Trường Khê.”
Nghe thấy có người đang nói chuyện với Hứa Trường Khê ở đầu bên kia, cô nàng mím môi nín thở.
“Mẹ hỏi em có muốn ăn dứa không.”
“Có.”
“Vậy lát nữa xuống dưới.”
Hạ Xán nhận ra người đang nói chuyện với Hứa Trường Khê chính là Hứa Ân Lâm, cô nàng không khỏi thắc mắc, không phải hai anh em quan hệ rất tốt sao? Vậy tại sao họ lại giả vờ không biết nhau khi ở trường?
Cô bị phân tâm nên không chú ý đến màn hình, nhân vật mà Hạ Xán đang điều khiển đã bị người của đối thủ giết chết và ngã xuống đất.
“Tại tôi, tại tôi.” Hứa Trường Khê ảo não: “Chữa trị sớm quá.”
“Không, là lỗi của tôi.” Hạ Xán xốc lại tinh thần, quay lại chú ý vào trò chơi.
Mười phút sau trận quyết đấu kết thúc thuận lợi, nhìn thấy quân địch tan vỡ, Hứa Trường Khê hoan hô: “Nice!”
Hạ Xán âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trận đấu này khiến lòng bàn tay cô đổ mồ hôi.
“Nè, tôi đi đây.”
“Ừ.” Cô hoa mắt chóng mặt, nói không cần suy nghĩ: “Cậu ăn dứa đi.”
Hứa Trường Khê cười lớn: “Tạm biệt.”
Sau khi cậu ta ra khỏi phòng, Hạ Xán cũng đăng xuất. Kiều Dạng vắng nhà trong suốt kỳ nghỉ lễ Quốc khánh. Không ai chơi với cô, các trò chơi cũng trở nên nhàm chán.
Sau khi người bạn thân vào lớp chọn, như được nhìn nhận lại bản thân, Hạ Xán cũng muốn thay đổi, nhưng người xưa có câu ‘con chó không thể ngăn mình ăn cứt[31]. Quả nhiên năm nay cũng vậy, cô cũng trì hoãn cả kỳ nghỉ của mình, bài tập về nhà để dành tới tận đêm cuối cùng của kỳ nghỉ.<code>[31]Con chó không thể ngăn mình ăn cứt: ý chỉ thói quen xấu khó bỏ, nghĩa của câu này cũng tương đương với câu “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”.</code>Mười giờ tối, Hạ Xán đang hì hục viết, trong lòng tự an ủi: Viết xong đoạn này mình sẽ đi ngủ, sáng mai dậy làm nốt phần còn lại.
Trên điện thoại hiện lên một tin nhắn mới, cô ngước mắt lên nhìn lướt qua, thực ra là tin nhắn hai chữ rất ngắn kèm dấu chấm hỏi từ Hứa Trường Khê: Chơi không?
Trong tay vẫn còn mấy tờ đề để trắng, Hạ Xán thật sự đang như lửa đốt mông, cô nhắn lại: Không, tôi đang làm bù bài tập.
Hứa Trường Khê: Ồ, tôi cũng phải làm bù.
Một lúc sau, bên kia lại hỏi: Cậu làm Vật lý chưa?
Hạ Xán vội vàng đáp: Đừng chép của tôi! Tôi dở môn Vật lý lắm!
Hứa Trường Khê: Không, tôi chỉ hỏi cậu đáp án câu cuối cùng là bao nhiêu, tại tôi không chắc.
Hạ Xán lấy đề Vật lý ra xem: Câu cuối cùng tôi chưa làm ra.
Hứa Trường Khê:?
Hứa Trường Khê: Không phải chỉ cần làm theo công thức thôi sao?
Hạ Xán nhướng mày: Cho tôi xem cậu làm thế nào.
Hứa Trường Khê gửi một bức ảnh, nét chữ xiêu vẹo của con trai, nhưng may mắn thay cũng coi như rõ ràng.
Hạ Xán lấy giấy nháp rồi tự mình làm phép tính theo ý giải của cậu ta để trả lời câu hỏi. Phạm vi giá trị mà cô nhận được cũng 3 và 8.
Cô nhắn cho Hứa Trường Khê: Chắc là đúng rồi.
Hứa Trường Khê trả lời bằng một biểu tượng OK.
Hạ Xán chép đáp án vừa tính toán lên giấy, không thể hiểu được tâm trạng phức tạp lúc này.
Cô mở hộp trò chuyện đã được ghim, nhắn tin hỏi Kiều Dạng: Thành tích của Hứa Trường Khê thế nào?
Kiều Dạng trực tiếp đáp lại bằng một cuộc gọi, Hạ Xán đeo tai nghe vào, ấn nút trả lời.
“A lô.”
“Cậu vẫn chưa ngủ à?”
“Đang làm bài tập.”
“Sao đột nhiên lại hỏi về Hứa Trường Khê?”
“Thì hỏi vu vơ ấy mà.”
Kiều Dạng ngáp một cái: “Cậu có biết giáo viên chủ nhiệm trước đây của lớp tớ nói gì về cậu ta không?”
Hạ Xán biết giáo viên năm lớp 10 của bọn họ là một nam giáo viên trung niên có tính cách đặc biệt lập dị, nên tò mò hỏi: “Nói thế nào?”
Kiều Dạng nhéo cổ họng, bắt chước một cách sống động như thật: “Bạn học Hứa Trường Khê của chúng ta, người bạn bơi lội rất giỏi này giống như chàng tiên cá. Tại sao lại là chàng tiên cá? Không phải vì bạn ấy đẹp trai mà bởi vì, mỗi lần tôi gọi bạn ấy đứng dậy trả lời câu hỏi trong lớp, bạn ấy đều im lặng không nói. Gì đây, dây thanh quản của em cũng đổi cho mụ phù thủy rồi sao?”
Hạ Xán sửng sốt hai giây, sau đó ngẩng đầu lên cất tiếng cười sang sảng
“Nhưng được nhận vào trường THPT số 1 chắc chắn không phải là đồ ngốc.” Kiều Dạng nói: “Tớ nghĩ đầu óc cậu ta không tập trung vào việc học.”
Hạ Xán gật đầu: “Dù sao người ta còn phải tập luyện bơi lội, nên tinh lực có hạn.”
“Huh? Hạ Xán.”
Trong lòng Hạ Xán run rẩy khi đột nhiên bị gọi tên: “Cái gì vậy?”
“Sao tớ có cảm giác như cậu đang nói hộ cậu ta vậy?”
“Tớ đâu có.”
Kiều Dạng lại ngáp một cái: “Không nghe cậu nói nữa, tớ đi ngủ đây, buồn ngủ rồi.”
“Ngủ đi, ngủ đi.” Hạ Xán lấy ra một tờ đề mới: “Chị cậu còn phải chiến đấu.”
Kỳ nghỉ bốn ngày rưỡi trôi qua trong nháy mắt, nhà ông bà nội sống ở nông thôn nên sau bữa trưa, Kiều Khải đưa Kiều Dạng trở lại trường học.
Trước khi xuống xe, ông lấy trong ví ra mấy tờ tiền màu đỏ đưa cho con gái: “Con cầm lấy để nạp thẻ căng tin, muốn ăn gì thì mua.”
“Con biết rồi.” Kiều Dạng nhét tiền vào túi, mở cửa xe nói: “Con đi ạ.”
“Trên đường cẩn thận, có chuyện gì thì gọi cho bố.”
“Con biết rồi.”
Lớp đã có hơn nửa, Trâu Tâm Ý đứng ở trên bục hô: “Các bạn ở hàng cuối cùng đứng dậy thu bài tập tiếng Anh.”
Trần Thiên Cù đã đi đến phòng giáo viên Ngữ văn, Hàng Dĩ An chỉ có thể nhờ Kiều Dạng giúp đỡ: “Bạn bàn trước thân mến, có thể thu hộ tôi được không?”
Kiều Dạng quay người lại, thấy cậu ấy đang chăm chú làm bài tập Toán: “Được thôi, bài của ông đâu?”
Hàng Dĩ An chỉ vào góc bàn: “Chúng đều ở đấy hết.”
Kiều Dạng rút quyển bài tập tiếng Anh từ trong chồng bài thi phẳng lì như vừa được phát: “Đừng nói là ông vừa mới làm bù nhé?”
“Ừ, tôi đã vào lớp từ 11 giờ rồi, bữa trưa tôi cũng chưa ăn.”
Kiều Dạng giơ ngón cái với cậu ấy: “Ông giỏi.”
Nhận thấy bài kiểm tra của Hàng Dĩ An chưa điền tên, cô quay lại lấy một cây bút đen trong hộp bút chì ra viết cho cậu bạn.
Mãi đến khi tiếng chuông chuẩn bị vào tiết đầu tiên vang lên, Mạch Sơ mới bước vào lớp. Cô giáo dạy môn Chính trị đã đứng trên bục giảng, cô bạn mới chạy một mạch về chỗ ngồi.
“Bài tập của nhóm chúng ta đã được giao cho ủy viên bộ môn, lát nữa các cậu có thể nộp.” Kiều Dạng nói nhỏ với cô.
“OK OK.” Mạch Sơ thở dốc, mở cặp sách và lấy cuốn sách Chính trị ra.
Trần Thiên Cù hỏi cô: “Bà ngủ quên à?”
“Không, đường cao tốc trên cao bị chặn. Tôi mới từ Tô Thị trở về.”
Kiều Dạng quay đầu liếc nhìn Mạch Sơ, tâm trạng có phần khó tả từ khi vô tình biết được hoàn cảnh gia đình của bạn cùng bàn.
Nhưng với kỳ thi tháng sắp đến, cô cũng không còn nhiều thời gian để suy nghĩ về những điều thượng vàng hạ cám này.
Gần đây trong giờ giải lao, các bạn nữ trong lớp đều ngồi tại chỗ để học. Các bạn nam ngày thường luôn cười đùa còn phải ngượng ngùng vì quá ồn ào.
“Mạch Sơ.”
“Sao?”
Trần Thiên Cù đề nghị: “Lần này chúng ta đánh cược xem ai có tổng điểm cao hơn.”
“Ai cá với ai?”
“Tôi với bà.”
Mạch Sơ biết Trần Thiên Cù vẫn chưa tâm phục khẩu phục vì lần thua cuộc trước, cô ấy không muốn bị lừa, nói: “Không thích, ông phải cược tôi thắng tới lúc đó ông được điểm cao thì ông vui, mà tôi được điểm cao thì ông thắng được tiền, thế thì ông cũng được vui.”
“Vậy làm như thế này đi, chúng ta sẽ so sánh tổng điểm của bà và Kiều Dạng với tổng điểm của Hàng Dĩ An và tôi, để người khác đoán xem bên nào sẽ thắng.”
Mạch Sơ gật đầu: “Nghe có vẻ thú vị đấy.”
Kiều Dạng thấy mình tự dưng bị cuốn vào cơn bão, lắc đầu từ chối: “Không được, điều này sẽ tạo cho tớ rất nhiều áp lực, tớ không muốn khiến cậu thua cuộc.”
“Vậy chúng ta đổi đi.” Mạch Sơ chỉ vào Hàng Dĩ An nói: “Hàng Dĩ An và tớ sẽ ở một đội, cậu với Trần Thiên Cù ở một đội, như vậy sẽ cân bằng hơn.”
Kiều Dạng nhìn người phía sau bên trái, người này cũng đang nhìn cô. Hai người nhìn nhau một lúc, sau đó Trần Thiên Cù nói: “Cậu đừng cố ý thi trượt để khiến tôi thua cuộc.”
“Còn lâu nhé.”
Trận chiến danh dự khó hiểu này do Mạc Tri làm trọng tài và Lư Dịch Huy làm người thống kê, cuối cùng gần như toàn bộ học sinh trong lớp đều tham gia bỏ phiếu. Không biết là ai đã loan tin cho lớp 11/12 bên cạnh, lớp họ cũng rầm rộ hưởng ứng đòi tham gia.
Trong giờ tự học buổi tối, Mạch Sơ lật lại những cái tên ghi trong sổ, cô phải nhớ tên những người đoán mình sẽ thắng. Từ nay trở đi, những người bạn này sẽ là bạn tốt của mình.
“Hehe.” Mạch Sơ giơ cuốn sổ lên chỉ vào Trần Thiên Cù: “Ông thấy chưa? Hứa Ân Lâm cũng đang đặt cược vào tôi, top 1 nhiều năm của trường cũng phù hộ cho tôi nên tôi thắng chắc rồi.”
Trần Thiên Cù cười nhạt đáp trả: “Cẩn thận, con giun xéo lắm cũng quằn.”
Mấy ngày nay sau giờ học, Hàng Dĩ An bị Mạch Sơ ép ngồi yên tại chỗ để ôn luyện làm đề, thấy ngày diễn ra kỳ thi tháng sắp đến, Kiều Dạng quay lại hỏi Trần Thiên Cù: “Cậu không có gì để truyền đạt cho tôi sao??”
“Cậu cần gì?”
Kiều Dạng duỗi tay, nói: “Cho tôi xem sách tài liệu Văn của cậu.”
“Cái gì?”
“Là tuyển tập những đoạn trích, tôi muốn xem những câu chữ hay mà cậu tích lũy được.” Cô đã muốn đọc từ lâu, nhưng trước đây ngại không dám hỏi.
“Cậu chắc chứ?”
Kiều Dạng hai mắt sáng lấp lánh, gật đầu nói: “Chắc.”
“Được thôi.” Trần Thiên Cù tìm được quyển vở, đặt vào tay cô.
Kiều Dạng cảm giác như mình đã tìm được kho báu, cẩn thận từng li từng tí mở trang đầu tiên ra.
[Nhìn bề ngoài, việc ngưỡng mộ cuộc sống nhàn nhã của tổ tiên có vẻ không có gì sai. Song, thực tế điều này phản ánh tầm nhìn hạn hẹp của người đương thời. Đối với những người có tầm nhìn như vậy, em gọi họ là “những người cổ xưa tâm linh bị che mắt”. “Che mắt” là gì? Tầm nhìn bị trói buộc cũng…]
Kiều Dạng càng đọc càng nhíu mày. Đây không phải là bài văn mình viết hai tuần trước sao? Bởi vì Vu Mai chấm cho cô 56 điểm nên cũng phát bản phô-tô cho các bạn cùng lớp xem.
Kiều Dạng lướt nhanh như gió qua trang này, sau khi lật sang trang khác, cô hoàn toàn gục ngã.
“Đã hơn một tháng kể từ khi khai giảng.” Kiều Dạng ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Cậu chỉ viết được hai trang trích đoạn thôi à?”
“Ờ.”
Mạch Sơ và Hàng Dĩ An lấy tay che miệng để khỏi bật cười.
“Mạc Tri.” Kiều Dạng quay người lại gọi: “Tôi cũng muốn đặt cược đội Mạch Sơ sẽ thắng.”
“Này.” Trần Thiên Cù nói với vẻ sốt ruột: “Cậu đừng hướng khuỷu tay ra ngoài.” (Lynn: Ý là đừng giúp người ngoài)
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");