(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Dạng đếm số tiền bất ngờ kiếm được trong tay: “Nhiều thế?”
Cô lấy tay che miệng, ghé sát vào người Mạch Sơ rồi hỏi: “Vậy làm sao cậu biết được là bốn ngày rưỡi?”
“Thiên cơ bất khả lộ (Bí mật không được để lộ ra ngoài).” Mạch Sơ gấp tiền lại nhét vào túi.
“Thật là một vị tiên nhân vĩ đại.” Trần Thiên Cù dựa vào tường: “Bà có thể tính xem ngày thứ Bảy có mưa hay không?”
“Không mưa, nhiều mây.”
Kiều Dạng ngạc nhiên: “Cậu thật sự có thể tính ra sao?”
Mạch Sơ buồn cười khi thấy phản ứng của Kiều Dạng, nhéo má cô nói: “Sáng nay tớ có xem dự báo thời tiết.”
“Cậu cất tiền đi, tớ đi tè.”
Kiều Dạng nhét xấp tiền vào túi trong cặp sách: “Chờ với, tớ cũng đi.”
Chớp mắt đã một tháng kể từ ngày khai giảng, ngày cuối cùng của tháng 9 quả thực là một ngày đẹp trời, không khí mùa thu trong lành, gió nhẹ, mây trắng bồng bềnh che đi ánh mặt trời.
Đối với Kiều Dạng, người chưa bao giờ tham gia bất kì môn nào trong Đại hội thể thao, ngày này không gì khác hơn là một chuyến đi chơi mùa thu vui vẻ trên thao trường.
Ngày nay, trường cho phép học sinh mang theo thiết bị riêng để quay chụp, rốt cuộc Kiều Dạng có thể đi lại và chụp ảnh bằng máy ảnh một cách quang minh chính đại.
Các nội dung điền kinh đều tập trung vào buổi sáng. Sau lễ khai mạc, Mạch Sơ được Mạc Tri gọi ra.
Trước khi rời đi, cô bạn không quên nói với Kiều Dạng: “Cậu giục mọi người hộ tớ. Mỗi người phải viết ít nhất hai bài cổ vũ. Viết đủ thì đưa lên bục.”
“Được, tớ hiểu rồi.” Kiều Dạng giơ tay lên: “Cố lên!”
Nhà trường chia khu vực nghỉ ngơi cho mỗi lớp nhưng ranh giới nhanh chóng trở nên mờ nhạt.
“Sao cậu lại ở đây một mình?”
Kiều Dạng ngồi xếp bằng trên áo khoác đồng phục học sinh, dịch sang một bên nhường chỗ cho Hạ Xán: “Bạn cùng bàn của tớ đi thi rồi.”
“Để mắt giúp tớ.” Hạ Xán lấy điện thoại từ trong túi ra: “Tớ chơi hai ván.”
Kiều Dạng đưa túi khoai tây chiên cho cô nàng: “Mẹ cậu đã trả lại điện thoại cho cậu?”
“Ừ, tối qua tớ đã phải xin mãi mới được đấy.” Không muốn làm bẩn tay, Hạ Xán há miệng ra nói “A”.
Kiều Dạng bốc một miếng đút cho bạn: “Quốc Khánh cậu định làm gì?”
“Ở nhà thôi.” Hạ Xán miệng thì nhai khoai tây chiên, tay thì xoay ngang điện thoại.
Nghe thấy tiếng “Timi” chói tai, Kiều Dạng vỗ vào tay cô nàng: “Nhỏ giọng lại!”
“Biết rồi biết rồi.” Hạ Xán hỏi cô: “Ngày Quốc Khánh có phải cậu sẽ đến nhà mẹ không?”
“Ừ.” Kiều Dạng ngơ ngác chống cằm, trước mặt người người qua lại, gió nhẹ không hề khô, trên mặt có cảm giác thoải mái tột cùng.
Nhìn thấy có mấy người đang trực tuyến trong danh sách bạn bè, Hạ Xán cười nói: “Bọn tớ cũng đang tổ chức Đại hội thể thao ở Canyon of Kings[27].”<code>[27]Canyon of Kings là bản đồ cạnh tranh trong trò chơi Vương Giả Vinh Diệu. Nó có ba tuyến quân, mỗi bên có ba tháp phòng thủ và mỗi bên chỉ có một tháp căn cứ. Điều kiện chiến thắng cuối cùng của 5 V 5 là phá hủy tháp căn cứ của quân địch.</code>Kiều Dạng đưa máy ảnh lên nhắm vào tấm biểu ngữ màu đỏ trên bục, thuận tiện hỏi bạn: “Bữa trưa cậu ăn gì?”
“Gì cũng được, tớ đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt, không ăn cũng được.”
“Hạng mục 200m nữ của khối lớp 11 sắp bắt đầu. Xin mọi người đừng lấn làn đường đua.”
Nghe thấy đã đến hạng mục tranh tài của lớp mình, Kiều Dạng hỏi Hạ Xán: “Cậu có muốn đi xem không?”
“Tớ chưa đánh xong.”
“Đi xem một tí thôi mà.” Kiều Dạng kéo cô nàng đứng dậy.
“Ờ thì đi.”
Có rất nhiều người ở hai bên đường chạy, Kiều Dạng có tầm nhìn khoáng đạt do lợi thế về chiều cao, Hạ Xán lại không có lòng dạ nào để ý tới thi thố, chỉ lặng lẽ lẫn trong đám đông chơi game trên điện thoại.
Hàng Dĩ An và những người khác cũng đã về đích. Hầu hết các hạng mục của nam sinh trong lớp đều do Mạc Tri và Lư Dịch Huy ôm đồm, nhìn thấy ba người đứng cạnh nhau, cô giơ máy ảnh lên và nói: “Để tôi chụp cho các cậu tấm ảnh.”
Hàng Dĩ An ngay lập tức khoanh tay tạo dáng. Lư Dịch Huy gào lên đòi đổi chỗ với Mạc Tri. Cậu ta quá thấp khi bị kẹp ở giữa hai người họ.
“Nhìn tôi này, ba, hai, một.” Thời khắc nhấn nút chụp, Kiều Dạng cảm thấy có gì đó chưa ổn.
Chụp ảnh xong, Mạc Tri vẫn chưa thỏa mãn, cậu ta thay đổi tư thế rồi nói: “Thêm một tấm nữa.”
“Phim có hạn, ba người các cậu chỉ có một cơ hội…” Kiều Dạng cuối cùng cũng biết chỗ nào chưa ổn: “Trần Thiên Cù đâu?”
Hàng Dĩ An nói với cô: “Cậu ấy thay Mạch Sơ đi làm trọng tài học sinh.”
“Ồ.”
Tiếng súng xuất phát xé trời, các vận động viên ở phía xa lao về phía đích, với vô số tiếng reo hò cổ vũ vang lên cùng lúc.
Sau 200m nữ là đến phần chạy tiếp sức 4 x 100m nam. Mạc Tri cởi áo khoác ném cho Hàng Dĩ An, rồi cùng Lư Dịch Huy đến văn phòng điểm danh để báo cáo.
“Mạch Sơ?” Kiều Dạng tiến lên hai bước, phát hiện người đang ôm bụng thở hổn hển trên đường chạy chính là Mạch Sơ, cô vội vàng chạy tới đỡ cô bạn: “Sao cậu lại chạy nội dung hai trăm mét?”
“Trâu Tâm Ý đang trong kỳ rụng dâu, nên đổi với tớ.” Mạch Sơ điều chỉnh lại hô hấp, hỏi cô: “Có nước không?”
“Để tớ hỏi xem.” Kiều Dạng kêu lên: “Hạ Xán.”
Hạ Xán ngẩng đầu lên mới phát hiện không thấy bóng cô đâu.
Kiều Dạng kiễng chân lên vẫy tay với cô nàng: “Tớ ở đây.”
“Cậu có nước không?”
Hạ Xán lấy từ trong túi ra một bình trà chanh: “Chỉ có cái này thôi.”
“Nước khác được không?” Kiều Dạng hỏi Mạch Sơ.
“Được, tớ thấy khô cổ họng quá.” Mạch Sơ nhìn cô gái tóc ngắn trước mặt: “Cảm ơn bạn.”
Hạ Xán đút hai tay vào túi, mỉm cười với cô ấy rồi nói: “Không có gì.”
“Nào, nào, mời tất cả tránh sang một bên.” Giáo viên Thể dục dùng gậy để giải tán đám đông.
Họ quay trở lại thao trường. Chân của Mạch Sơ như nhũn ra, cô bạn ngồi phịch xuống bãi cỏ.
“Hồi hộp chết mất.” Mạch Sơ nhấp một ngụm nước: “Làm sao lát nữa có thể chạy 800m đây? Làm một vận động viên quá đáng sợ, có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.”
“Không sao đâu, đừng căng thẳng.” Kiều Dạng vỗ nhẹ lưng Mạch Sơ để giúp cô ấy bình tĩnh lại.
Vạch đích vừa rồi đã trở thành điểm xuất phát. Các chàng trai từ lớp 11/1 đến lớp 11/7 đã đứng trên đường đua. Không có gì ngạc nhiên khi người đại diện cho lớp 11/5 lại là Hứa Trường Khê.
“Một bài viết từ lớp 10/3. Không có thể thao thì không có tuổi trẻ. Chạy đi, rượt đuổi, chạy tiếp sức trên sân chơi rộng lớn, những người đồng đội phối hợp với nhau…”
Kiều Dạng nhìn lên sân khấu, Hứa Ân Lâm với tư cách là học sinh đại diện đang đọc những lời động viên của các bạn học trước micro.
Đại diện bên nữ là một bạn nữ đến từ ban Xã hội, so sánh thì cô bạn kia tận tâm hơn hẳn, giọng nói hay, ngữ điệu lên bổng xuống trầm, đầy cảm xúc. Kiều Dạng nhìn đôi nam nữ trên sân khấu mà cảm động, đụng nhẹ vào Mạch Sơ: “Sao họ không mời cậu làm phát thanh viên? Chẳng phải cậu cũng là thành viên Hội học sinh sao?”
“Có tìm đó, tớ nói tớ có hạng mục phải tham gia, trọng tài còn phải cử Trần Thiên Cù đến làm thay tớ.” Mạch Sơ uống một hơi gần hết bình trà chanh, thở hắt ra rồi nói tiếp: “Cũng may là không đi, tớ không muốn phải làm như trâu cả một ngày trời đâu.”
Hứa Trường Khê mặc áo phông trắng không tay và quần đùi thể thao trên đường đua. Giáo viên Thể dục thổi còi gọi “Tất cả chuẩn bị”, cậu ta ngồi xổm xuống và vào tư thế xuất phát, ngước mắt nhìn về phía trước.
Không biết là do trang phục quá chuyên nghiệp hay là chiều cao và dáng người vượt trội, nhưng hôm nay người này vô cùng thu hút, Hạ Xán nhìn qua nhìn lại cuối cùng vẫn quay về chỗ Hứa Trường Khê.
“Có vẻ như Hứa Trường Khê lại sắp nổi tiếng trên tường tỏ tình rồi.”
Hạ Xán quay sang nhìn Kiều Dạng, hỏi: “Là sao?”
Kiều Dạng giơ tay lên vỗ hai cái: “Đó là khoảnh khắc mở màn dành riêng cho học sinh thể thao. Năm ngoái, một học sinh cuối cấp đã đến tìm Lý Nhược Châu để xin QQ của cậu ta.”
Hạ Xán cười thành tiếng.
Kiều Dạng nhìn người trên đường chạy, rồi nhìn người trên sân khấu, thở dài: “Hai anh em họ quả nhiên là đỉnh nóc kịch trần bay phấp phới.”
“Tớ nghe nói hai người họ sinh ra là một cặp song sinh dính liền. Sau phẫu thuật, bác sĩ đã trao đại não cho người anh và tiểu não cho người em, nên một người thì học giỏi, người kia lại giỏi thể thao.”
“Thật không vậy? Có chuyện này sao?”
Nhìn cặp mắt vừa đen vừa sáng của Hạ Xán, Mạch Sơ cười nhẹ: “Đương nhiên là giả, mình chỉ nói bừa thôi.”
Hạ Xán ôm ngực thở phào nhẹ nhõm: “Cậu nói quá nghiêm túc, làm tôi còn tưởng là thật.”
Mạch Sơ cười không kiềm chế được: “Xin lỗi, ha ha ha ha, xin lỗi nhé.”
Gió thổi mây bay, ánh nắng chói chang chiếu xuống, Kiều Dạng đưa tay che trán: “Vậy tại sao phải giả vờ như không quen?”
Lo lắng giữa hai người có chuyện khó nói, Mạc Tri không dám hỏi thẳng Hứa Ân Lâm, tạm thời chỉ có vài người bọn họ biết bí mật này.
Mạch Sơ nói: “Có một người anh trai đứng đầu toàn trường thì đúng là áp lực. Là anh em sinh đôi, khó tránh khỏi bị so sánh với nhau”.
“Nhưng mà Hứa Trường Khê cũng rất giỏi, thậm chí còn từng đoạt chức quán quân cấp tỉnh.”
Kiều Dạng quay sang nhìn Hạ Xán: “Làm sao cậu biết?”
“Trong không gian QQ của cậu ấy, đăng nào là huy chương, v.v.”
Kiều Dạng kinh ngạc: “Cậu còn có tài khoản QQ của cậu ta?” Cô và Hứa Trường Khê là bạn học một năm, vậy mà cả hai còn không kết bạn trên mạng với nhau.
“Ôi dào.” Hạ Xán giải thích: “Thì từ chuyện lần trước đấy.”
Giáo viên Thể dục giơ súng hiệu lệnh, sau một tiếng nổ, trước mặt chỉ còn lại một hàng bóng đen.
So với Hạ Xán đột nhiên bị cuộc thi làm phân tâm, Kiều Dạng lúc này lại quan tâm đến chuyện khác, cô hỏi Mạch Sơ: “Đợi đã lớp chúng ta thì bốn người nào sẽ chạy?”
Mạch Sơ duỗi ngón tay ra, loại trừ từng người một: “Trọng tài là Trần Thiên Cù nè, Phương Tư Nguyên bị hen suyễn, Hàng Dĩ An rất có thể sẽ không chạy. Bốn người đó lẽ ra là những người còn lại, chắc là chỉ còn lại bốn người kia.”
Nghe vậy, Kiều Dạng cảm thấy xót xa, thở dài: “Aizz…”
“Cố lên, Hứa Trường Khê cố lên.”
Sân tập ồn ào người qua lại, câu nói này nhanh chóng bị nhấn chìm trong sự ồn ào huyên náo.
Nhưng có ba cô gái tinh tường nghe được câu nói này, ba người liếc nhau rồi gật đầu xác nhận mình không hề bị ảo giác.
“Huh…”
“Ê!”
“Ố ồ ~ ~ ~”
Việc hai bình luận viên ở trên sân khấu hỗ trợ hô “Cố lên” là chuyện bình thường, có lẽ câu này được viết trong bản thảo, nhưng khi nó được thốt ra từ miệng Hứa Ân Lâm, mọi chuyện lại trở nên thú vị.
“Chưa bao giờ nhắc đến nhau một cách riêng tư, nhưng lại gọi tên đối phương trước mặt tất cả giáo viên và học sinh trong trường.”
Ba cô nữ sinh trung học rảnh rỗi sinh nông nổi bắt đầu để trí tưởng tượng của mình bay xa.
“Ban ngày giả vờ xa lạ ở trường nhưng ban đêm vẫn phải ở chung nhà.”
“Đó là một tôi khác trên thế gian, hay là anh một kẻ dư thừa?”
“Anh trai ơi!”
“Em trai à— —”
“Không thể nào.” Kiều Dạng không nghe nổi nữa: “Anh em ruột thì có gì mà ngược hả?”
*
Các bạn nam khác trong lớp đang chuẩn bị cho cuộc chạy tiếp sức 4 x 100m, Hàng Dĩ An nhàn rỗi cuối cùng cũng nhớ ra mình có một cậu bạn cùng bàn đáng thương.
Trần Thiên Cù ngồi ở hàng cuối cùng trong khu vực trọng tài, trên tay cầm đồng hồ bấm giờ, bấm lần một khi súng hiệu lệnh vang lên, rồi lại bấm lần nữa khi các vận động viên ở đường đua thứ tư vượt qua vạch, cứ thế lặp lại công việc nhàm chán này.
“Ông vẫn còn ở đây à?” Hàng Dĩ An từ trong túi móc ra một gói bánh quy ném cho bạn cùng bàn.
“Buổi chiều xong phần thi đấu điền kinh thì chắc là rảnh.” Trần Thiên Cù liếc nhìn bánh quy rơi dưới chân mình, cười thầm: “Cảm giác mình giống như một con khỉ trong sở thú ấy.”
Hàng Dĩ An dựa vào lan can, ngẩng đầu dốc hết chỗ vụn mì trong túi vào miệng.
“Rốt cuộc là người nào?”
Nghe được Trần Thiên Cù lẩm bẩm cái gì đó, Hàng Dĩ An thả tay xuống hỏi: “Cái gì?”
Trần Thiên Cù lắc đầu: “Không có gì.”
Ba cô gái trên bãi cỏ đối diện đang nói cười, lúc thì nhìn lên sân khấu, lúc thì lại nhìn ra vạch xuất phát.
Trần Thiên Cù đã quan sát họ rất lâu, đáng tiếc là cậu không thể đọc được khẩu hình của họ vì ở quá xa. Song, từ phản ứng ngạc nhiên, ngượng ngùng và không nhịn được cười của họ, cậu gần như có thể kết luận rằng họ đang trò chuyện về những mối quan tâm của con gái.
Vậy đó là ai trong cặp song sinh?
“An An.”
“Ơi?”
“Có mệt không?” Trần Thiên Cù cười hỏi: “Ông có muốn lên đây ngồi một lát không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");