(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai ngày qua, Mạch Sơ được thầy ủy viên Đoàn thanh niên của trường gọi đến giúp đỡ, vì vậy cô bạn luôn biến mất sau giờ học.
Sau giờ nghỉ trưa, Kiều Dạng đi đến máy nước uống lấy một bình nước nóng. Lúc quay lại chỗ ngồi, cô thấy trên bàn bày ra mấy xấp tiền năm và mười tệ.
Mạch Sơ nói với cô: “Cậu cho tớ mượn chỗ một lát.”
Kiều Dạng ngồi tựa lưng vào ghế: “Cậu lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
Mạch Sơ ghi chép vào vở rồi trả lời cô: “Đoàn phí của khối mình… á!”
Kiều Dạng bị cô làm cho giật mình, ngửa người ra sau với đôi mắt mở to.
“Sao vẫn còn thiếu ba lớp, vẫn chưa đủ nhỉ?” Mạch Sơ siết chặt nắm tay.
Kiều Dạng thấy bạn cùng bàn lo lắng sứt đầu mẻ trán, hỏi: “Tớ có thể giúp gì cho cậu không?”
“Ừm…” Mạch Sơ lấy ra hai tờ mười tệ, chọn thêm ba tờ nữa từ đống tiền xu: “Hay là cậu giúp tớ đưa cái này cho Bí thư lớp 11/5? Đây là tiền còn thừa của lớp họ.”
Kiều Dạng tiếp nhận bằng hai tay: “Được.”
“Cảm ơn nhé.” Mạch Sơ cúi đầu tiếp tục lên kế hoạch, miệng lẩm bẩm: “Bố còn bảo mình sau này phải học tài chính, tài với chính cái gì, cộng trừ nhân chia mình còn tính không xong!”
Cửa sau lớp 11/5 đóng kín, Kiều Dạng chỉ còn cách đi vòng ra cửa trước của phòng học.
Trên radio đang phát một bản tình ca. Ngay lúc Kiều Dạng đang do dự nên tìm ai, cô lại chạm mắt với Hứa Trường Khê đang ngồi cạnh bục giảng.
Đối phương lại tập tễnh đi về phía cô, Kiều Dạng hỏi với vẻ nghi hoặc: “Chân cậu chưa lành à?”
Hứa Trường Khê trông như vừa mới ngủ dậy, trên má còn hằn vết đỏ do đồng hồ đeo tay, cậu ta trả lời cô: “Tê chân.”
“Ồ.” Kiều Dạng đưa tiền trong tay cho cậu ta: “Cái này đưa cho bí thư lớp cậu, là đoàn phí của lớp cậu.”
“Rồi.”
“Cung hoàng đạo của cậu là gì?”
“Hở?”
Kiều Dạng lúc này nhìn thấy Hứa Trường Khê liền nghĩ đến Hứa Ân Lâm, không cần suy nghĩ mà nói ra khỏi miệng, sau đó cô chớp mắt cố gắng chữa cháy: “Gần đây tôi đang nghiên cứu cái này, muốn lấy thêm ví dụ.”
Mặc dù cảm thấy khó hiểu về lời của đối phương, nhưng Hứa Trường Khê vẫn như cũ gật đầu tỏ vẻ tôn trọng: “Ồ.”
“Cậu có phải là… Nhân Mã?”
Hứa Trường Khê sững người, hai con ngươi gần như lồi ra khỏi hốc mắt: “Làm sao cậu biết? Vãi chưởng, cậu nghiên cứu thật sao?”
Kiều Dạng thấy mình càng ngày càng gần sự thật, cô hít một hơi rồi hỏi: “Không phải sinh nhật của cậu là ngày 3 tháng 12 sao?”
Hứa Trường Khê hai mắt càng mở to: “Cậu là bà đồng sao? Cái này cậu cũng có thể tính ra?”
Kiều Dạng cười nói: “Tôi chỉ đoán bừa thôi, 123 dễ nhớ mà.”
Cô chỉ vào số tiền trong tay Hứa Trường Khê rồi nói: “Nhớ đưa cho bí thư lớp cậu đấy.”
Trong ánh mắt ngưỡng mộ của Hứa Trường Khê, Kiều Dạng vung tay chạy nhanh về lớp.
“Mạc Tri Mạc Tri Mạc Tri!” Cô nóng lòng chia sẻ: “Tôi hỏi được rồi, sinh nhật của Hứa Trường Khê là ngày 3 tháng 12.”
“Mẹ kiếp.” Mạc Tri ôm đầu, “Hứa Ân Lâm thật sự có anh em song sinh học cùng khối với chúng ta sao?”
Mạc Tri đã nhìn thấy anh bạn cùng lớp đó trong phòng giáo viên Thể dục vào tuần trước, ngoài kiểu tóc và cặp kính, cậu ta trông rất giống Hứa Ân Lâm và có chiều cao tương đương.
“Ê Trần Thiên Cù.” Mạc Tri nhìn người bạn ở tổ bên cạnh: “Cậu ta là người mà ông đã hỏi trước đó phải không? Cái người mà ông nói là trông quen quen ấy.”
Trần Thiên Cù đang làm bài thi, trả lời với vẻ mặt thờ ơ: “Có lẽ là vậy.”
“À há.” Mạch Sơ nhân cơ hội muốn bắt thóp cậu: “Xem ra có người cũng lắm chuyện không kém.”
Trần Thiên Cù không để ý đến cô bạn, cúi đầu tiếp tục làm bài.
“Vậy tại sao bọn họ lại giả vờ như không quen biết nhau ở trường?” Mạc Tri càng nghĩ càng khó hiểu, “Họ là anh em song sinh cơ mà.”
Mạch Sơ uống sữa chua, suy đoán: “Đáng lẽ bản thân đang là người độc nhất, nhưng tự dưng bên cạnh luôn có một người giống hệt mình, nên thấy ghét đối phương?”
“Không tới mức đó đâu.”
Mạch Sơ nhún vai, thả tay: “Tôi không có chị em song sinh, tôi cũng không biết.”
Mưa mùa thu trút xuống, mặt trời đã gần một tuần không mọc, hai bên đường khắp nơi đều là lá cây ẩm ướt.
Các lớp học được tổ chức vào các buổi chiều thứ Bảy bắt đầu từ năm lớp 11. Hứa Ân Lâm chỉ có thể tham gia một khóa học nâng cao về một môn học. Cậu ấy dành cơ hội này cho môn học mình yếu nhất, Ngữ văn.
“Cô giáo Tang vừa gọi nói cô ấy có việc bận. Tiết học hôm nay sẽ chuyển sang sáng mai.”
“Dạ.” Hứa Ân Lâm tựa lưng vào ghế, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chiếc cần gạt nước cọ vào cửa sổ phía trước phát ra âm thanh chói tai. Ngã tư phía trước lại bị kẹt xe: “Chỗ em trai con chắc sẽ sớm kết thúc, lát nữa chúng ta cùng chờ đưa nó về nhà.”
Lần này Hứa Ân Lâm im lặng.
“Tối nay gia đình mình tới nhà ông ngoại ăn cơm, nhớ ngọt ngào nói chuyện với ông nhiều vào nhé.”
Hứa Ân Lâm dùng tay đỡ đầu, nói: “Hứa Trường Khê giỏi nhất là ra vẻ khoe mẽ mà, mẹ để nó làm đi.”
Đinh Lam mắng con trai lớn: “Sao con lại nói về em trai mình như thế?”
“Con còn chưa hỏi mẹ đâu.” Hứa Ân Lâm ngày thường thì ở trường, cuối tuần phải học bù, hai mẹ con không có nhiều cơ hội nói chuyện riêng với nhau. Đinh Lam quay lại nhìn cậu ấy, “Con và em trai con sao vậy? Hai đứa có chuyện gì với nhau? Đã lâu như vậy rồi mà vẫn không tốt lên.”
Hứa Ân Lâm im lặng hồi lâu, sau đó nhẹ giọng nói: “Không phải giận dỗi.”
“Vậy thì chuyện gì?”
Giọng điệu của Hứa Ân Lâm dần dần trở nên mất kiên nhẫn: “Con cũng muốn hỏi câu đó đây.”
Vào năm lớp 9, Hứa Ân Lâm đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh độc lập và được nhận vào lớp trọng điểm của trường THPT số 1. Sau kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, Hứa Trường Khê đã dựa vào điểm cộng trong thể thao để vào THPT số 1.
Sự kiện này khiến Hứa Minh Thăng và Đinh Lam rất vui mừng. Vì sau này việc đưa đón con cái sẽ dễ dàng hơn, hai đứa vẫn có thể chăm sóc lẫn nhau.
Hứa Ân Lâm cũng rất vui mừng vì Hứa Trường Khê vẫn nằm dưới tầm mắt mình.
Chỉ có bản thân Hứa Trường Khê là có vẻ không hài lòng với kết quả này.
Đầu tiên cậu ta lăn lộn khóc lóc cầu xin Hứa Minh Thăng mua cho mình một chiếc xe đạp, sau đó đến tiệm cắt tóc trước khu nhà để cạo tóc ngắn.
Một ngày trước khi chính thức khai giảng, cậu ta gõ cửa và bước vào phòng Hứa Ân Lâm, nói: “Coi như tôi xin anh, từ nay về sau anh có thể giả vờ như không quen biết tôi ở trường không?”
Hứa Ân Lâm không biết vì sao Hứa Trường Khê lại có suy nghĩ ấu trĩ như vậy, khuôn mặt của hai người rõ rành rành ở đó, có ai không nhận ra được?
Thực tế chứng minh đúng là không ai nhận ra.
Không biết học sinh ở trường chuyên này quá đam mê học tập mà không quan tâm đến chuyện vặt vãnh hay vì lý do nào khác mà cho đến khi kết thúc năm đầu tiên của THPT, không ai phát hiện ra rằng trong trường có hai chàng trai giống hệt nhau.
Hứa Ân Lâm và Hứa Trường Khê cứ thế làm như không liên quan đến nhau học tập tại trường. Thỉnh thoảng họ gặp nhau trên đường và giả vờ như không nhìn thấy người kia.
“Nếu hai đứa không giải quyết được, hay là để mẹ giúp con nói chuyện với em trai được không?”
“Đừng.”
Hứa Ân Lâm nhìn cây ngô đồng vừa lướt qua trên đường, thuận tiện hỏi: “Việc huấn luyện gần đây của nó thế nào? Trạng thái vẫn tốt chứ ạ?”
Nói đến đây, Đinh Lam thở dài: “Huấn luyện viên có ý là thể chất của thằng bé có thể đã đến giới hạn, dù có cố gắng đến đâu cũng không thể đạt được kết quả tốt hơn. Bố con và mẹ cũng đã bàn bạc rồi, chúng ta cũng không nghĩ nó nhất định phải là một vận động viên. Muốn vào đại học vẫn còn rất nhiều con đường để đi.”
“Chuyện này hai người đã nói với Hứa Trường Khê chưa?”
“Chưa, con cũng biết tính tình của em con rồi đấy.” Đinh Lam cũng cảm thấy tiếc nuối cho cậu con út, “Thằng nhóc Tiểu Lộ cùng nó tham gia tuyển chọn cấp tỉnh, nghe nói huấn luyện viên đội tuyển quốc gia rất lạc quan về cậu bé đó, tương lai của người ta đúng là tươi sáng.”
“Con buồn ngủ. Để con chợp mắt một lát.”
“Ừ.” Đinh Lam xoay tay lái, “Đến nơi mẹ sẽ đánh thức con.”
*
Mạch Sơ vừa tan học thì bị Hồ Lượng gọi tới văn phòng, lúc trở về trên tay đang cầm một xấp tài liệu.
Đầu tiên cô bạn đưa tờ giấy A4 phía trên cho Kiều Dạng và nói với cô: “Gru nhờ cậu chuẩn bị báo tường cho tháng sau. Chủ đề và yêu cầu đều đã được viết sẵn trên giấy. Chắc là sẽ kiểm tra vào kỳ nghỉ Quốc khánh.”
Kiều Dạng đưa tay nhận lấy: “OK.”
Mạch Sơ lại vội vàng đi tìm Mạc Tri. Tiết học Thể dục tiếp theo cũng là lúc đến lượt bọn họ kiểm tra thể chất.
Lư Dịch Huy cảm thấy vô cùng bất bình khi nghe tin dữ: “Tại sao lớp người ta thì được xóa tiết Ngữ văn với Toán? Lớp chúng mình lại trúng giờ Thể dục. Cố ý đúng không?”
“Ra ngoài xếp hàng đi.” Mạc Tri đứng ở cửa phòng học lớn tiếng nói: “Lát nữa đến nhà thể chất, cả lớp nhớ xếp hàng theo số thứ tự của mình. Giám thị sẽ gửi phiếu khám sức khỏe cho mọi người.”
Kiều Dạng xếp thứ 8 nên rất dễ tìm được chỗ ngồi. Các cô gái trước mặt cô nhanh chóng xếp theo thứ tự.
“Này.” Trần Thiên Cù đứng ở bên cạnh cô, nói: “Nhường chỗ cho tôi.”
“Cậu là số 7 à?”
“Ừ.”
Kiều Dạng lùi lại một bước nhường chỗ cho cậu.
Mục đầu tiên là chiều cao và cân nặng, các học sinh lần lượt đứng dưới thước đo theo số thứ tự của mình.
“182, 64.”
Kiều Dạng liếc nhìn người trước mặt với cảm xúc lẫn lộn.
“Người tiếp theo.” Nhân viên nhận phiếu khám sức khỏe từ tay cô.
“172.”
Kiều Dạng đứng trên cân, nhạy cảm nhận ra thiếu niên trước mặt đang có ý định quay người lại, cô vội vàng kêu dừng: “Không được nhìn!”
Trần Thiên Cù nhìn về phía trước: “Tôi không nhìn.”
Sau khi kiểm tra xong tất cả các hạng mục, Mạch Sơ đứng trên bục thu lại phiếu khám sức khỏe của mọi người: “Các cậu xem xem có thiếu sót gì không, mục nào cũng phải được bác sĩ ghi lại và ký tên.”
Các chàng trai ở hàng sau đang ngồi thảo luận về kết quả kiểm tra thể chất vừa xong, Mạc Tri chỉ muốn hét lên cho cả thế giới biết rằng mình cao 1m80.
Người vẫn còn bị mắc kẹt ở con số 177, Lư Dịch Huy đặt câu hỏi: “Có phải ông lén lút nhón chân không?”
“Có ông mới kiễng chân ấy, tôi thực sự cao 1m80 nhé.”
Hàng Dĩ An có lẽ là người cao nhất trong số các chàng trai. Kiều Dạng quay lại hỏi: “Ông cao 1m85 sao?”
“Đâu có, 1m88.”
“Đang nói chuyện gì vậy?” Mạch Sơ ôm chồng giấy khám sức khỏe đã thu thập về chỗ ngồi.
Kiều Dạng hưng phấn nói với cô bạn: “Hàng Dĩ An cao 1m88!”
Mạch Sơ nhìn Trần Thiên Cù: “Còn ông?”
“1m82.” Hai cô gái còn chưa kịp hỏi, cậu đã nói thêm, “Tôi mới mười sáu tuổi, tôi còn đang lớn, còn có thể cao lên.”
Kiều Dạng há to miệng, nói với vẻ kinh ngạc: “Cậu mới mười sáu? Vậy chẳng phải tôi lớn hơn cậu hẳn một tuổi.”
“Thật sao?” Mạch Sơ hỏi Kiều Dạng, “Cậu sinh năm 2000?”
“Ừm, sinh nhật vào đầu tháng 9.”
Ba người còn lại đều nhìn về phía Trần Thiên Cù.
“Tôi là 2001, sinh nhật là ngày 29 tháng 8.”
“Vãi chưởng.” Mạch Sơ hưng phấn như vừa khám phá được một thế giới mới: “Vậy hai người thật sự cách nhau một tuổi.”
“Cuối tháng 8 mới sinh nhật, còn nhỏ ghê.”
Trần Thiên Cù bất mãn: “Có thể nói đầy đủ chủ ngữ được không?”
Kiều Dạng liếc nhìn các bạn nam trong lớp, gật đầu nói: “Nhưng Trần Thiên Cù đúng là người có vẻ ngoài non nớt nhất trong các nam sinh.”
Trần Thiên Cù đè xuống khóe miệng nhếch lên, giả vờ không hiểu: “Cậu có ý gì?”
Mạch Sơ ân cần giải thích với cậu: “Có nghĩa là ông là đứa mặt hoa da phấn nhất.”
Trần Thiên Cù quýnh lên: “Ý của cậu ấy không phải như vậy.”
Kiều Dạng cười gật đầu: “Ý của tôi chính là như vậy mà.”
“…”
Mạch Sơ nhìn Kiều Dạng rồi nói: “Em trai thì vẫn mãi là em trai thôi.”
Kiều Dạng lặp lại: “Em trai thì vẫn mãi là em trai thôi.”
Trần Thiên Cù bị hai người trêu chọc đến mức khuôn mặt gần như sắp chín, cậu cố gắng cứu vãn tình thế và hỏi Hàng Dĩ An: “Cậu sinh năm bao nhiêu?”
“2001.”
Mạch Sơ nói: “Tôi cũng 2001.”
“Tôi tháng 2.”
Trần Thiên Cù chợt có hy vọng rằng tháng này sẽ đủ lớn.
“Tôi tháng 1.”
“…”
“Thật ra tôi sinh vào tháng Giêng, ngày đầu năm mới nên tên tôi mới là Mạch Sơ.”
Trần Thiên Cù nhắm mắt lại, mình không nên lắm lời, giờ thì hay rồi, lại có thêm một người chị.
Lúc này Mạch Sơ hưng phấn chạy đến vòng tay qua cổ Kiều Dạng, hất cằm lên nói: “Sau này nhớ gọi bọn chị đây là chị Mạch chị Kiều, hai chú em biết chưa?”
Hàng Dĩ An duỗi ra hai nắm đấm, lòng bàn tay hướng vào trong, nhanh chóng chạm vào chúng hai lần.
Không hơn thua đời không nể, Mạch Sơ lập tức giơ tay ra đòn tương tự đánh trả, ánh mắt đầy khiêu khích.
Một loạt động tác này khiến Trần Thiên Cù và Kiều Dạng bối rối, thỏ thẻ hỏi: “Bọn họ đang…”
“Niệm chú sao?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");