(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước giờ học Toán, Hồ Lượng giải thích ngắn gọn với cả lớp về tình hình kỳ thi tổ hợp. Lớp của ông làm bài không được tốt lắm, chỉ có ba học sinh đạt điểm 4A, còn lại đa phần là những bạn được 3A hoặc được 2A và số ít được 1A.
“Nhưng dù thế nào đi nữa, những môn học quan trọng nhất vẫn là ba môn chính Toán, Văn, Anh.” Hồ Lượng nói: “Bây giờ đã là tháng 4, như vậy là đã trôi qua một nửa học kỳ, sắp đến kỳ thi giữa kỳ nên phải siết chặt kỷ cương cho tôi.”
Hết giờ học, Mạch Sơ lại gần nói nhỏ với Kiều Dạng: “Hình như Gru đang muốn điều chỉnh chỗ ngồi cho chúng ta.”
“Hả? Tại sao?”
“Hôm nay thầy gọi Lưu Gia Lạc ra ngoài, hỏi bà ấy có muốn ngồi cùng Thẩm Hân Hàm không. Lưu Gia Lạc nói bản thân không muốn đổi chỗ.”
Kiều Dạng nhìn sang bên kia, Thẩm Hân Hàm và Lưu Gia Lạc đều ngồi ở dãy bàn này, cô có dự cảm chẳng lành: “Không lẽ thầy định tách hai người chúng ta ra?”
Mạch Sơ gật đầu: “Có khả năng.”
Kiều Dạng hoảng hốt: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Không sao đâu. Nếu thầy hỏi thì cậu cứ nói là không muốn. Tớ nghĩ thầy sẽ tôn trọng ý kiến của chúng ta.”
Kiều Dạng hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn đổi chỗ ngồi?”
Mạch Sơ nói: “Hình như bạn cùng bàn của Thẩm Hân Hàm nói không chịu nổi cậu ta suốt ngày lau nước mũi.”
Mùa xuân là mùa viêm mũi phổ biến nhất, Kiều Dạng mím môi: “Không thể trách Thẩm Hân Hàm, nếu không ai chịu đổi chỗ thì sao?”
Thấy cô có vẻ hơi mềm lòng, Mạch Sơ ôm tay Kiều Dạng, nói bằng giọng rưng rưng: “Dù sao thì cậu cũng không được phép đồng ý, thiếu cậu thì tớ biết sống sao?”
Hàng Dĩ An chen vào hỏi: “Sao vậy? Kiều Dạng muốn đổi tổ à?”
Trần Thiên Cù lập tức ngẩng đầu.
“Không phải.”
“Kiều Dạng.”
Nhắc chuyện gì là chuyện ấy đến, Hồ Lượng đứng ở cửa sau lớp vẫy tay với cô: “Lại đây một chút.”
Mạch Sơ buông tay ra, cắn răng nói to: “Không được phép đồng ý.”
Hồ Lượng đang nhìn sang bên này, Kiều Dạng đứng dậy, mím môi không đáp.
“Xong rồi.” Mạch Sơ có dự cảm không tốt: “Tôi cảm thấy cậu ấy sẽ không biết phải từ chối thế nào.”
“Gru muốn chuyển cô ấy đi à? Tại sao?”
Mạch Sơ hất cằm về một hướng: “Bên kia có người muốn đổi bạn cùng bàn.”
Mấy phút sau, Kiều Dạng mới quay lại. Ba người dõi mắt theo cô về phía chỗ ngồi, thậm chí quay đầu về cùng một hướng. Cô không khỏi muốn cười.
“Có phải là hỏi cậu về chuyện đổi chỗ không?” Mạch Sơ hỏi.
“Ừ.” Kiều Dạng gật đầu, đóng sách Toán lại cho vào ngăn bàn.
Mạch Sơ tưởng cô sắp thu dọn đồ đạc chuyển đi nên bĩu môi suýt khóc: “Sao em có thể bỏ anh và bọn trẻ ở lại?”
“Bọn trẻ là ai?” Kiều Dạng chỉ vào hai chàng trai phía sau: “Hai người họ?”
Hàng Dĩ An trong giây lát đã nhập vai, ánh mắt sâu thẳm, giọng điệu chân thành: “Má ơi, má đừng đi.”
Kiều Dạng lấy ra cuốn sách Ngữ văn, nói: “Không đi, tớ đã nói là không muốn đổi chỗ rồi.”
Cô nhìn Trần Thiên Cù và nhắc nhở: “Tiết sau là Ngữ văn, cậu không cần đến văn phòng sao?”
“Ồ, đúng rồi.” Trần Thiên Cù chớp mắt nhìn sang chỗ khác, sau đó vội vàng đứng dậy đi tìm Vu Mai.
Mạch Sơ ôm chặt lấy cô, cuối cùng cũng yên tâm: “Tớ chỉ sợ cậu mềm lòng không nói ra được.”
Kiều Dạng vỗ nhẹ cô bạn, nói: “Vậy là cậu coi thường tình cảm tớ dành cho các cậu rồi.”
Thời tiết tháng 4 thay đổi thất thường, nhiệt độ chênh lệch ngày đêm lớn, gần đây trong lớp liên tục có những tiếng ho khan, Hồ Lượng phải nhắc nhở “mở cửa sổ cho thông gió” vào mỗi buổi sáng và tối.
Sau giờ tự học Tiếng Anh buổi tối, Trâu Tâm Ý hô lớn: “Các bạn ở hàng cuối cùng đứng dậy thu lại phiếu trả lời.”
Hàng Dĩ An chọt vào người Kiều Dạng, nói: “Bà thu hộ tôi với, tôi còn chưa xong.”
“Ờ.” Kiều Dạng cầm lấy phiếu trả lời của Mạch Sơ, khi quay người lại mới phát hiện bên cạnh Hàng Dĩ An thiếu đi một người, liền hỏi: “Bạn cùng bàn của ông đâu?”
Hàng Dĩ An vùi đầu tô đáp án trên tờ đề, trả lời: “Hình như cậu ấy bị sốt, ăn tối xong thì theo mẹ về nhà.”
“Ồ.”
Bàn của Trần Thiên Cù chất đầy đề ôn luyện mới được phát, trông bừa bộn không thể tả, Kiều Dạng thấy ngang tai trái mắt nên đã giúp cậu thu gọn và sắp xếp lại.
Mạc Tri ngồi vào chỗ của Trần Thiên Cù, trong tay cầm năm, sáu quả táo xanh. Cậu ta ra vẻ nghiêm túc, nói: “Tiên đế đã băng hà. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ là hoàng đế mới của các ngươi. Mau đến bái kiến trẫm.”
Mạch Sơ liếc xéo Mạc Tri, chỉ coi như cậu ta lại lên cơn.
Mạc Tri vừa ngâm nga một bài hát vừa cẩn thận xếp những quả táo xanh lại với nhau, vẫy bàn tay to lớn của mình và hét lên: “Than ôi thương thay, mời hưởng!” (Lynn: Câu này thường xuất hiện trong văn tế thời xưa)
Đây không phải lời tốt đẹp để nói, Kiều Dạng ra tay lật đổ không thương tiếc, mắng: “Ông ác mồm vừa thôi!”
Những quả táo xanh nằm lăn lóc trên bàn, Hàng Dĩ An nhặt một quả đưa lên miệng, gật đầu nhận xét: “Ừm, giòn phết.”
“Cuối cùng tớ cũng hiểu là ai thích dông dài.” Kiều Dạng nói với Mạch Sơ.
Mạch Sơ cũng nhặt một quả táo lên gặm rồi nói: “Chuyện là thế này, con trai trong lớp bất bình thường một nửa là do tự bản thân, nửa còn lại là do Mạc Tri.”
“Tôi làm sao?”
Mạch Sơ không đáp, cắn quả táo cái “rộp”.
Giờ học sắp bắt đầu, Mạc Tri để lại một quả cho Trần Thiên Cù, một quả còn lại ném cho Kiều Dạng, bản thân ngậm một quả trong miệng quay về chỗ ngồi.
Sáng hôm sau, Trần Thiên Cù trở lại lớp với một túi thuốc, Hàng Dĩ An vừa nhìn thấy cậu đã mách lẻo: “Hôm qua, Mạc Tri có ý đồ mưu quyền soán vị, nhưng chúng tần thà chết chứ không chịu khuất phục.”
Trần Thiên Cù kéo ghế ngồi xuống, cầm xấp đề ôn tập trên bàn lên hỏi: “Đây đều là bài tập ngày hôm qua sao?”
“Ừ, Kiều Dạng sắp xếp lại cho ông đấy.”
Trần Thiên Cù lật ra xem, thậm chí cô còn viết tên hộ mình.
Khẩu hiệu quảng cáo kinh điển của thuốc cảm cúm 999[67] bất chợt hiện lên trong đầu, Trần Thiên Cù nhoẻn miệng cười, ngước lên nhìn về phía chỗ ngồi trước mắt.
<code>[67]Thuốc cảm cúm 999 có dạng hạt màu nâu nhạt đến nâu sẫm, có vị ngọt và hơi đắng. Công dụng chính là hạ sốt và giảm đau. Dùng cho các trường hợp nhức đầu, sốt, nghẹt mũi, sổ mũi, đau họng… do cảm lạnh. Năm 2007, 999 có phát một đoạn quảng cáo với slogan “Ấm áp và quan tâm” trên truyền hình, kể từ đó sản phẩm luôn gắn liền với hình ảnh này trong lòng công chúng.</code>Sau kỳ thi tổ hợp, mọi người trong lớp đều có tâm trạng thấp thỏm. Hồ Lượng nhận ra điều đó nhưng lại chọn cách án binh bất động, chờ kết quả thi giữa kỳ rồi giải quyết một thể.
Bình thường, ông chỉ xuống kiểm tra trong giờ tự học buổi tối môn Toán. Hôm nay trước khi tan học, Hồ Lượng nhớ ra có điều chưa bàn giao cho lớp trưởng nên mới quay lại. Lúc này ông mới biết xu hướng không lành mạnh trong lớp gần đây bắt nguồn từ đâu.
“Cái này là của ai?” Hồ Lượng giơ cuốn sách lên hỏi.
Mạc Tri và Hàng Dĩ An cúi đầu không dám nói gì, ai ngờ Hồ Lượng lại đột ngột xuất hiện ở cuối lớp, đúng lúc Mạc Tri đang định đưa sách cho Hàng Dĩ An.
Vu Mai ở trên bục giảng ngẩng đầu giải thích: “Tôi bảo các em đọc thêm sách ngoại khóa.”
“‘Tua lại để nói anh yêu em’.” Hồ Lượng đọc tên cuốn sách: “Tôi thấy nó không giống một cuốn sách đứng đắn.”
Vu Mai vội vàng phủi sạch quan hệ: “Tôi không bảo tụi nhỏ xem loại sách này.”
“Vậy là của ai? Mạc Tri, là của em phải không?”
Mạc Tri đỏ bừng mặt, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Thưa thầy, là của em.” Mạch Sơ giơ tay.
Hồ Lượng nhìn trò cưng, hỏi lại: “Của em à?”
“Vâng.”
“Muốn yêu đương?” Giọng điệu của Hồ Lượng rõ ràng dịu xuống, nghe như đang trêu chọc trò cưng.
Mạch Sơ gượng cười đáp: “Không ạ.”
Hồ Lượng trả sách lại cho cô bạn, sau đó cao giọng nói với mọi người: “Sau này những loại sách nhố nhăng không được phép mang đến trường.”
Mạch Sơ nhét cuốn sách vào túi, gật đầu lia lịa.
Sau khi Hồ Lượng rời đi, Vu Mai nói với họ: “Kỳ thực, việc đọc tiểu thuyết lãng mạn cũng có thể nâng cao kỹ năng viết của các em.”
Phía dưới mọi người đều đồng tình: “Đúng đó cô ơi!”
Vu Mai mỉm cười cảnh cáo các học sinh: “Nhưng sau này đừng mang chúng đến lớp. Hãy đọc thêm những tác phẩm văn học Trung Quốc và nước ngoài xuất sắc. Nếu không có sách thì hãy đọc đi đọc lại Hồng Lâu Mộng[68].”<code>[68]Hồng lâu mộng (hay tên gốc Thạch đầu ký) là một trong Tứ đại danh tác của Trung Quốc. Với hơn 100 triệu bản được xuất bản, tiểu thuyết này trở thành một trong những sách bán chạy nhất của mọi thời đại. Tác phẩm ra đời vào khoảng giữa thế kỉ XVIII, đời nhà Thanh, 80 hồi đầu do Tào Tuyết Cần viết, 40 hồi sau do Cao Ngạc viết thêm và soạn thành sách. Vì tác giả bản gốc mất trước khi tiểu thuyết hoàn thành, nên những nội dung kết thúc câu chuyện là bí ẩn, gây tò mò muốn khám phá của nhiều thế hệ độc giả, và nảy sinh Hồng học.</code>Cảm nhận được Mạch Sơ đang nhìn mình bằng ánh mắt chết chóc, Mạc Tri lập tức quỳ xuống ghế nhận lỗi: “Tôi thực sự không cố ý mà.”
Trần Thiên Cù lấy bình trà trên bàn ra, hỏi: “Tôi rót cho bà tách trà xanh để hạ hỏa nhé?”
Hàng Dĩ An không còn gì để nói, chỉ có thể lớn tiếng gọi cô: “Chị hai!”
Vừa rồi Hồ Lượng đột nhiên xuất hiện trong lớp, Kiều Dạng sợ đến mất hồn mất vía, cô vỗ ngực trấn tĩnh rồi nói: “Thầy ấy đáng sợ thật, đi lại không phát ra tiếng động.”
Năm lớp 10, giáo viên chủ nhiệm của lớp cô có một chiếc móc khóa dắt bên hông, chuông sẽ kêu leng keng khi thầy bước đi, vì vậy lần nào họ cũng có thể biết thầy đang đến dù còn ở rất xa.
“May mà ông ấy không tịch thu.” Mạch Sơ cất sách lại vào hộp đựng. Hồ Lượng sẽ rất tức giận nếu biết mình còn giấu hẳn một quán sách nhỏ.
“Không được.” Cô bạn gãi cằm, luôn có cảm giác Hồ Lượng sẽ còn một hồi mã thương[69].<code>[69]hồi mã thương: quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch, ngụ ý là thầy Hồ sẽ còn quay lại bất chợt.</code>“Này Hàng Dĩ An, tan học cậu có thể chuyển thùng sách này về ký túc xá không. Tôi về nhà sẽ tìm lấy mấy bìa sách nổi tiếng gói lại, để thầy ấy không nhìn ra.”
“OK.”
Kiều Dạng không kìm được giơ ngón tay cái với bạn cùng bàn: “Cậu quá thông minh.”
Mạch Sơ nhướng mày kiêu ngạo, nhưng họ lại không biết câu “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn”.
Tháng 5 sắc xuân đương nồng, vài cây hải đường trong trường đang nở rộ.
Hôm nay là ngày chụp ảnh tốt nghiệp cho khối lớp 12, Kiều Dạng nằm nhoài trên bậu cửa sổ nhìn người qua lại bên dưới, nói với vẻ hâm mộ: “Họ sắp được giải thoát rồi. Thích ghê.”
Mạch Sơ ngồi tại chỗ đếm học phí học kỳ này, nói: “Bọn mình cũng sắp rồi.”
Kiều Dạng giơ máy ảnh lên, gió khẽ lay cành cây, cánh hoa đỏ rực rơi xuống như mưa.
Cô nhìn vào những con số ở lỗ tròn bên trong, vừa vặn tấm phim cuối cùng vẫn chưa được bấm máy.
“Mạch Sơ được chụp rồi, đám Hàng Dĩ An Mạc Tri cũng được chụp rồi nè…”
Cô ngước mắt lên nhìn Trần Thiên Cù, dường như cậu cũng bị thu hút bởi những bông hoa đang nở rộ trên cây cạnh tòa nhà giảng dạy, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kiều Dạng lặng lẽ giơ máy ảnh lên mà không làm phiền cậu.
Thiếu niên trong ống kính vẻ mặt ôn hòa, tóc trên trán bị gió thổi bay, không biết cậu đang nghĩ gì, trên môi nở một nụ cười nhẹ.
Tiết tiếp theo là môn Thể dục, Mạc Tri bảo bọn họ ra hành lang xếp hàng.
Mạch Sơ nói với Kiều Dạng: “Tớ muốn đi vệ sinh.”
“Tớ cũng muốn đi.” Kiều Dạng đặt máy ảnh lên bàn, kéo Mạch Sơ rời khỏi lớp.
Nhiệt độ ngày càng ấm hơn, căng tin lại bắt đầu bán đủ loại kem.
Sau khi xong việc, Mạch Sơ và Kiều Dạng mỗi người mua một chiếc kem của Xảo Nhạc Tư. Họ đi đến cửa sau của lớp học, nhưng không nghe thấy tiếng ồn như thường ngày từ bên trong.
“Sao im lặng thế nhỉ?” Kiều Dạng đi chậm lại.
Mạch Sơ chửi thầm một tiếng rồi nói: “Gru đang ở bên trong.”
Bầu không khí trong lớp im lặng và áp lực đến mức Kiều Dạng cảm nhận được có gì đó bất ổn, cô đành nín nhịn ném nửa cây kem trong tay vào thùng rác rồi cúi đầu nhanh chóng quay về chỗ ngồi.
Đám nam sinh nô đùa trở về, tiếng cười đột ngột im bặt khi họ bước qua cửa và trông thấy Hồ Lượng.
Ông đứng cạnh bục, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc như chuẩn bị hỏi tội.
“Còn ai chưa quay lại?”
Mạc Tri giơ tay nói: “Lư Dịch Huy đang đi vệ sinh ạ.”
“Không đợi cậu ta nữa.”
Ông giơ tay ra hiệu cho các học sinh ở đầu và cuối lớp đóng cửa lại, liếc nhìn từng người một, Kiều Dạng cúi đầu xuống, sợ vô tình lọt vào tầm ngắm của thầy.
“Hai phần ba học kỳ đã kết thúc, chưa đầy một tháng nữa sẽ diễn ra kỳ thi tuyển sinh đại học. Tôi đã nói với các bạn rồi, một năm trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc lại sắp đến lượt các bạn, đừng nghĩ rằng vẫn còn xa lắm. Nhưng gần đây tôi nhìn các cô các cậu, trông chẳng có vẻ gì là đi học cả, khoảng cách giữa lớp ta và hai lớp bên cạnh ngày càng thu hẹp sau mấy kỳ thi. Các cô các cậu hãy tự hỏi mình như thế có xứng đáng không?”
Hồ Lượng nhặt hộp các tông trên bục lên, nghiêm nghị nói: “Mọi thứ trong này sẽ bị tịch thu. Tôi biết chắc chắn còn có một số thứ tôi chưa tìm thấy.”
Bên trong chất đầy những món đồ bị nhà trường cấm, được ông tranh thủ thu thập từng thứ một trong giờ Thể dục này.
Mạch Sơ há to miệng, nói với vẻ không dám tin: “Thầy ấy lại lục lọi đồ đạc của chúng ta?”
Lúc này Kiều Dạng mới phát hiện máy ảnh trên bàn đã biến mất, cô vặn vẹo ngón tay, vẻ mặt vừa ảo não vừa sợ hãi, Hồ Lượng có vẻ rất giận dữ.
Tiết học tiếp theo là Chính trị, Dư Nguyệt Anh thấy thầy chủ nhiệm lớp đang phát biểu, nên cầm sách đứng ở hành lang mà không vào.
Khi chuông vào giờ vang lên, Hồ Lượng cầm thùng các tông bước ra chào cô giáo.
“Nhiều thế?”
“Đúng vậy.” Hồ Lượng cười lạnh: “Cô không tưởng tượng được bọn trẻ mang những thứ gì tới lớp đâu.”
Dư Nguyệt Anh bước vào lớp và hỏi các bạn nữ ở bàn đầu: “Thầy Hồ mắng các em à?”
Trâu Tâm Ý mím môi, đáp một câu “vâng” với vẻ tủi thân.
Dư Nguyệt Anh mỉm cười và nói: “Bị mắng là đáng. Gần đây lớp các em rất là lớn gan.”
“Aizzz chết dở, sao thầy ấy lại thu cả chiếc gương nhỏ của tôi đi?” Lư Dịch Huy ôm đầu kêu lên.
Lưu Gia Lạc ngoái lại kể: “Cái lược tạo kiểu của tôi cũng mất rồi.”
“Như này là sao?” Mạc Tri khóc không ra nước mắt: “iPod của tôi!”
Kiều Dạng khẽ thở dài, lấy cuốn sách Chính trị ở góc bàn ra.
Nhận thấy tâm trạng cô không tốt, Mạch Sơ hỏi: “Cậu cũng bị tịch thu đồ à?”
“Ừ, tớ bị thu mất máy ảnh rồi.”
Mạch Sơ an ủi cô: “Không sao đâu, thi đại học xong rồi đi tới chỗ thầy hỏi xin lại là được mà.”
Kiều Dạng mở miệng gật đầu: “Ừ, dù sao tớ cũng dùng hết cuộn phim rồi.”
Một năm nay cô hầu như mang theo máy ảnh mỗi ngày, ba mươi sáu lần chụp để ghi lại tuổi mười bảy tuyệt vời của mình.
Dù biết nó không bị vứt đi, mà chỉ là tạm thời bị bỏ lại ở chỗ Hồ Lượng, trong lòng Kiều Dạng vẫn cảm thấy trống vắng.
Lúc đó cô vẫn chưa hiểu rằng sự trưởng thành luôn phải trả giá bằng sự mất mát, và nó thường xảy ra trong lúc ta còn đang lơ ngơ chưa hiểu chuyện gì.
To be continued… HẾT CHƯƠNG 36
Lynn: Vậy là 36 lần chụp đã tạm kết ở đây, nhưng câu chuyện của Kiều Dạng và các bạn cùng lớp 11/11 vẫn còn tiếp diễn.
Tiện đây Lynn cũng chia sẻ qua về hoàn cảnh mình quyết định edit truyện. Mình biết tới truyện khi đang cần tìm một bộ truyện ngắn để kỷ niệm 10 năm thành lập blog, mình lên kế hoạch từ T5 và tính là sẽ hoàn trong T7. Song, người tính không bằng trời tính, trong khoảng thời gian đó mình quá bận nên không kịp. Sau đó mình lại chuyển sang kế hoạch B là hoàn trước T9, nhưng lần này vẫn không được vì trúng đợt bão gió, mình ở một mình và bị ảnh hưởng nặng bởi đợt bão nên phải chuyển nhà gấp. Và như các bạn đã biết là chuỗi tháng ngày chuyển nhà rồi người nhà mình nhập viện. Nói chung là lộn xộn hết cả, mình cũng chẳng còn tâm trí nghĩ đến những thú vui riêng nữa. Tới khoảng T11, mình mới sắp xếp được thời gian để hoàn thành nốt phần còn lại.
Thú thực thì lúc bắt đầu edit mình cũng hơi oải, nhưng làm rồi mới thấy truyện khá vui, thích hợp để nhâm nhi chứ không phải làm liền mạch (Các bạn cứ coi như mình đang chống chế cho việc chậm trễ cũng được). Ba mươi sáu lần chụp không phải một câu chuyện tình gà bông đúng nghĩa, mà nó kể chung về cuộc sống của những cô cậu học sinh lớp 11, từ chuyện ở lớp tới chuyện ở nhà, từ việc nghĩ xem trưa nay ăn gì tới việc bài này phải làm thế nào. Truyện rất là dễ thương, không có ai xấu cũng không có ai hoàn hảo. Mình nghĩ đây sẽ là một cốc trà chanh giải nhiệt cho mùa hè, là một bát chè ấm nóng cho mùa đông lạnh giá. Hy vọng các bạn sẽ có những phút giây thư giãn với 36 lần chụp.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");