Nhiều năm trước
.......
“Kia không phải là đại thiếu gia sao? Sao lại thế này?”
“Hừ, ngươi đừng nhiều chuyện, thầy giáo giao bài nhưng hắn làm không xong, đang bị tân phu nhân phạt đó”
“Nhưng là, đại thiếu gia trước kia làm không xong cũng chưa bao giờ bị phạt. Như thế nào lần này lại…”
“Đã nói ngươi đừng nhiều chuyện mà. Hắn bây giờ là đại thiếu gia chẳng qua là do tân phu nhân chưa có con. Sau này chờ tân phu nhân có con rồi, xem hắn có còn là Tô gia đại thiếu gia nữa hay không”
Hai nha hoàn nhỏ giọng nghị luận, ánh mắt hướng về phía nhà chính, nơi đó gã quản gia đang dùng thước quật lên người một tiểu nam hài.
“Đại thiếu gia, tiểu nhân cũng chỉ vì muốn tốt cho người thôi. Phu nhân nói đúng, người là con trưởng của nhà họ Tô, bây giờ nếu quản giáo không tốt tương lai làm sao kế thừa được sản nghiệp Tô gia”
Quản gia sau khi đánh xong bèn hướng hắn nói mấy lời như vậy. Vẻ mặt Tô Di Ca không chút thay đổi, ngước lên nhìn kẻ ngày trước không ngừng ở trước mặt hắn nịnh nọt, giờ đây lại dùng vẻ nghiêm túc dạy bảo hắn.
“Đánh xong rồi? Như vậy ta đi”
Hắn không nhìn đến hai nha hoàn ban nãy, lập tức bước ra ngoài. Lời của các nàng nói vừa rồi hắn đều nghe thấy hết, có điều, đây cũng không phải là lần đầu nha hoàn trong phủ bàn chuyện của hắn ngay trước mặt hắn. Lúc ban đầu còn tức giận, nhưng tới giờ đã hoàn toàn chết lặng, hắn không còn đem những lời này để trong lòng nữa.
Hắn nghĩ muốn ra khỏi Tô phủ. Không giống trước kia mỗi khi hắn ra ngoài đều có ba, bốn kẻ chạy theo ôm chân sợ hắn xảy ra chuyện, hiện tại tâm điểm của mọi người đều dồn lên người tân phu nhân, hắn ra ngoài một mình hoàn toàn dễ dàng.
Tô Di Ca đi vào một con phố ở phía Bắc thành, nơi này mọi thứ đều rách nát, là nơi ở của những người nghèo nhất Long thành này. Đi qua một cái ngã tư, hắn trông thấy một gian nhà cỏ xiêu vẹo ở phía xa xa. Hắn đi đến phụ cận ngôi nhà, thành thạo trèo lên căn phòng ở sát mép mà quan sát. Trong tiểu viện thấp bé có một nữ nhân đang cố gắng giặt quần áo, tay nàng cách đây không lâu vẫn còn mềm mại, nay khắp nơi đều là vết rách.
“A…”
Nàng bị đau, ngừng lại hít một ngụm khí rồi lại dùng sức giặt, mới chà xát được hai cái liền mơ hồ nghe được tiếng lá xào xạc phía trên đầu. Sẽ không phải là… Nàng ngẩng lên, chạm phải ánh mắt Tô Di Ca thì sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
“Trời ơi, con sao lại trèo lên đó rồi. Xuống dưới, mau xuống dưới”
Tô Di Ca ngoan ngoãn trèo xuống, nữ nhân kia vội vàng kéo hắn vào lòng, ngó ra phía ngoài nhìn nhìn rồi lôi hắn vào trong nhà ngồi. Nàng cẩn thận đánh giá hắn từ trên xuống dưới, có chút lo lắng hỏi:
“Con lại một mình vụng trộm đến? Nếu bị cha con phát hiện ra thì phải làm sao đây?”
Tô Di Ca cười cười:
“Nương, người không cần lo lắng. Hôm nay con xuất môn đúng lúc quản gia đi mời đại phu, nghe nói tân phu nhân có tiểu bảo bao, bọn họ rất vội vàng, sẽ không để ý tới con đâu”
Nghe được tin tức này, thân mình người phụ nữ chấn động:
“Nàng… nàng có”
Chuyện nàng lo lắng nhất cuối cùng cũng đến, nữ nhân kia đã có con của chính mình, vậy Di Ca của nàng… tương lai của hắn phải làm sao đây. Nàng thật không dám tưởng tượng.
“Nương, người đừng lo lắng, con không sao”
Biết rõ nàng lo cái gì, Tô Di Ca vỗ nhẹ tay nàng, nói chuyện chẳng hề giống một tiểu hài đồng mới bảy, tám tuổi. Hắn đứng dậy, lấy ra một cái bọc nhỏ:
“Nơi này có chút tiền của Tô Văn cho con, người dùng đi, đừng nhận giặt quần áo thuê cho người ta nữa”
Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, Tô Di Ca liều kêu cả họ lẫn tên Tô Văn, nàng cũng không còn khí lực để sửa lại cho đúng, chỉ là ôm hắn vào lòng mà khóc. Nàng sợ, thực sự rất sợ. Ngày trước Tô Văn không để ý tới ân nghĩa vợ chồng bao năm mà nhẫn tâm viết cho nàng một lá hưu thư, ngày khác có thể hay không vì một đứa con nối dòng khác mà vứt bỏ cốt nhục của bọn họ. Mà cho dù không vứt bỏ, nữ nhân kia làm sao mà tiếp nhận hắn?
Tô Di Ca yên lặng vì nàng mà lau lệ. Hắn biết khuyên nữa cũng vô dụng, chỉ có thể để yên cho nàng khóc.
********oOoOoOoOoOoOo********
Hắn quay về Tô Phủ, trở về phòng mình, quả nhiên chẳng có ai phát hiện hắn đã ra ngoài. Lúc dùng cơm chiều, có hạ nhân tới báo cho hắn biết tân phu nhân có hỉ, Tô Văn muốn hắn đến chúc mừng nàng. Ánh mắt tên hạ nhân đó nhìn hắn lại càng chẳng thêm kiêng nẻ gì.
Tô Di Ca tiêu sái, chậm rãi tiến vào đại sảnh, ở đây có rất nhiều quan viên đang hướng Tô Văn – cha hắn chúc mừng. Thiếu chút nữa hắn đã quên, vị kế mẫu này của hắn là thiên kim của quan Ngự Sử, khó trách lại có lắm người tới đây đến vậy. Tô Văn mặt đầy vui mừng cùng vị tân phu nhân kia tiếp đãi khách khứa, Tô Di Ca đứng lặng người hồi lâu mà vẫn chưa ai để ý tới, hắn bèn lẳng lặng ngồi xuống một chỗ.
“Văn tướng quân tới…”
Thanh âm của gã sai vặt ngoài cửa vang lên khiến mọi người nhất thời yên tĩnh, tiếp theo lại bắt đầu xì xào huyên náo. Chỉ là, thanh âm đó bây giờ đã nhỏ đi rất nhiều.
“Sao hắn lại đến?”
“Nghe nói, phu nhân hắn cùng tân phu nhân của Tô gia có quan hệ thân thích”
“Hắn đến chắc sẽ không chọc chuyện gì chứ?”
...
Nghe mọi người thì thầm, Tô Di Ca cũng có chút hiếu kỳ, hắn theo mọi người đứng dậy, mâu trung thầm đánh giá vị Văn tướng quân bị mọi người kiêng kỵ kia.
Ngoài cửa, chỉ thấy một vị hán tử cao lớn thô kệch, trong tay ôm một tiểu oa nhi hai, ba tuổi, bên cạnh còn có một vị mỹ nhân xinh đẹp mềm mại đi cùng. Tô Văn nhìn thấy hắn tử nọ thì cứng đờ rồi lập tức chạy ra chào đón:
“Văn tướng quân, thật không biết là ngài sẽ tới. Quả là khách quý…”
Hán tử kia nhíu mày:
“Người dừng dùng cái bộ dạng lừa người đó cùng ta nói chuyện. Nếu hôm nay không phải phu nhân ta muốn đem lễ vật đến tặng biểu muội nàng thì … hừ, mời ta đến ta cũng không đến đâu”
Mỹ nhân bên người khẽ lay tay áo hắn, lúc ấy hắn mới chịu im lặng. Mỹ nhân kia bước đến trước mặt Tô Văn và tân phu nhân, nói:
“Chức mừng hai người”
Tân phu nhân nhìn thấy nàng, miễn cưỡng cười vui một tiếng:
“Biểu tỷ, cùng vui” – Nàng quay lại hướng Tô Văn nói – “Thiếp cùng biểu tỷ khó lòng gặp được nhau, bọn thiếp ra ngoài tâm sự một chút”
Hai người hướng mọi người bên ngoài nói một tiếng rồi bước vào hậu thất ở phía trong. Tô Di Ca không biết vì sao bản thân như bị lôi kéo, cũng lặng lẽ, vụng trộm đi theo. Hắn vòng đến sương phòng của tân phu nhân, đứng ngoài của sổ, nghe hai người nói chuyện với nhau:
“… muội làm như vậy không sợ báo ứng sao?”
“Biểu tỷ, tỷ cũng biết việc này không do muội quyết định, là cha cùng hắn…”
“Quý nhi, muội thay đổi rồi. Nếu muội có tâm, muội hoàn toàn có thể cự tuyệt. Muội hại một nữ tử vô tội như vậy, không sợ tương lai hắn cũng đối xử thế với muội sao?”
“Muội không có cách nào. Biểu tỷ, tỷ có biết không? Muội rất thích hắn, tỷ bảo muội buông tay, muội làm sao mà buông được, muội…” – Nàng khóc lớn lên – “Muội thật sự không buông được tay”
Trong phòng, trừ bỏ tiếng khóc chỉ còn lại toàn trầm mặc. Tô Di Ca quay người nghĩ rời di, lại đột nhiên có cái gì đó tóm lấy góc áo của hắn. Cúi đầu, nhất thời trông thấy một nữ oa nhi xinh đẹp đang kéo áo mình, hỏi:
“Ca ca, mẹ ta có đó hay không?”
Đó là lần đầu tiên Tô Di Ca gặp Văn Ngọc Đang…
Khi Tô Di Ca ôm Văn Ngọc Đang cùng Văn phu nhân quay lại đại sảnh thì nơi này đã “hỏng” rồi. Không có nương tử ở bên, Văn Chiến không hề cố kỵ “chỉ cây dâu mắng cây hòe”(1), làm cho Tô văn tức muốn chết. Khó trách hắn cho tới bây giờ vẫn không phát hiện nữ nhi đã đi lạc mất. Thế nhưng, Văn phu nhân tiến đến, chỉ phóng ra một ánh mắt liền ngay lập tức sóng yên biển lặng. Văn Chiến im miệng, cẩn thận ôm lấy nữ nhi, ngượng ngùng trưng ra bộ mặt cười cười nhìn nương tử, sau đó trừng mắt liếc Tô Văn một cái rồi mới rời khỏi Tô phủ.
.....
Đó là lần đầu tiên Tô Di Ca gặp dạng nam nhân này, tuy nhìn qua có vẻ thô lỗ nhưng đối với thê tử lại vô cùng cẩn trọng yêu thương. Một nhà ba người đó đã để lại cho hắn ấn tượng thật sâu, mãi đến mười năm sau gặp lại, tiểu oa nhi lúc này đã hoàn toàn thừa hưởng tướng mạo xinh của mẫu thân nàng. Mà không, tướng mạo của nàng so với mẫu thân nàng lại càng khiến cho người ta chú ý. Mà cũng chính nàng, hai mươi năm sau lại tức giận đuổi theo một đóa tường vi(2), thật khiến cho người ta phải mở to mắt.
********oOoOoOoOoOoOo********
CHÚ THÍCH:
(1) Chỉ cây dâu mắng cây hòe: chê trách người này nhưng thực tế là để gián tiếp nhắc nhở người khác. Đây là một câu chuyện có từ xưa:
“Từ ngày xửa ngày xưa, cây dâu và cây hòe đã gắn liền với cuộc sống con người. Cây dâu cho quả để ăn, để giải nhiệt, lá dùng nuôi tằm. Còn cây hòe, hoa và quả của nó đều có thể chữa được rất nhiều bệnh.
Hòe cao lớn xum xuê, tạo nhiều bóng mát và tượng trưng cho sự may mắn nên thường được trồng trước cửa đón khách. Dâu cành lá khẳng khiu nên chỉ được trồng ở phía sau nhà.
Được ưu ái chăm chút, Hòe ngày càng tỏ ra kiêu căng hợm hĩnh, lúc thích thì vươn rộng thân cành, ra hoa kết trái đẹp mát hiên nhà, lúc không thích thì chẳng chịu ra hoa và chỉ rụng lá khắp sân. Người chủ bực lắm nhưng lại không dám mắng mỏ nặng lời vì sợ Hòe giận dỗi bỏ đi, gia đình mất hết sự may mắn.
Bỗng có một mùa, Dâu bị sâu bọ cắn phá, cành lá xác xơ. Nhà chủ trong lúc tận tình chữa bệnh cho Dâu bỗng nghĩ ra một kế… Anh ta đến cạnh gốc Hòe dựa vào nó vỗ về rồi than thở, tâm sự:
– Tao đón chúng mày về chăm sóc, trồng mày trước cửa để lấy hoa và bóng mát, trồng Dâu sau nhà để lấy lá nuôi tằm. Thế mà Dâu phụ lòng tao, không chịu tự chăm sóc bản thân, để cho sâu ăn hết lá, khiến cho tằm chết hết. Nó cứ nghĩ mình mang lại một chút lợi ích cho chủ là đã được quyền gây phiền nhiễu. Mày thấy nó có đáng trách không?
Nghe chủ nói Hòe thấy thật mát lòng vì được tin cậy thế, nó thuận miệng đồng tình chia sẻ với chủ. Rồi bỗng nó thấy giật mình mà chạnh lòng, nó nhìn xuống, sân nhà tung tóe đầy xác lá do nó bày ra. Nó vô cùng xấu hổ và cảm thấy mình tệ quá.
Từ đó về sau, Hòe chăm chỉ nuôi cây khỏe mạnh, cành lá che rợp khắp sân, hoa hòe nở rộ và chỉ lặng lẽ trút lá xuống ngay dưới gốc của mình. Vì thế mà Hòe ngày càng được nhà chủ yêu quý, nâng niu”
(2) Đóa tường vi: ý là chị tức giân đuổi theo đòi tóm 1 anh đó. Còn anh này là ai thì… ^^ mọi ngượi tự đoán đi ha~