13° Bass (Âm Bass Quãng 13)

Chương 18: C18: Chương 18




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Don Quijote

Không biết có phải Brahms của Bạch Lãng đã truyền cảm hứng cho Elder Armor hay không, Bạch Lãng vừa mới ngồi xuống, uống được một nửa ly trà thì Elder Armor chỉ nói bọn họ cứ làm những gì họ muốn, mình thì đi lên lầu.

Kỳ Tư Niên nói, trên lầu là nơi ông soạn nhạc và nghỉ ngơi, ở điểm này, Elder Armor thể hiện ra gần như cố chấp, lúc ông đang làm việc, không thích có bất kì ai làm phiền, kể cả hai con chó của ông cũng không được.

Samoyed và Golden Retriever dường như đã quen với chủ nhân của chúng, khi nhìn thấy ông đi lên lầu, chúng bắt đầu vẫy đuôi và phát ra những âm thanh càu nhàu, đồng thời liên tục chạm vào tay Kỳ Tư Niên bằng chiếc mũi ướt.

Kỳ Tư Niên đứng lên, vuốt v e đầu xù xù của hai con chó, nói với Bạch Lãng: "Chúng ta đi ra ngoài chơi nhé, nhân tiện dẫn Tamino và Pamina ra ngoài luôn. Mặt trời sắp lặn rồi, lần đầu tiên em tới, nếu bỏ lỡ khung cảnh mặt trời lặn vô cùng đẹp ở núi Ryan thì em sẽ tiếc nuối lắm đó."

Bạch Lãng vẫn còn đang trong cảm xúc hưng phấn, cậu có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Kỳ Tư Niên.

Cậu bước nhanh đi theo Kỳ Tư Niên cùng ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Tamino? Pamina? Nam nữ chính của vở kịch《 Cây sáo thần 》 ạ?"

Kỳ Tư Niên ôn hòa gật đầu, duỗi tay chỉ con Golden: "Tamino."

Lại xoa đầu con Samoyed đang lè lưỡi: "Pamina."

Samoyed nghe thấy tên mình, nó nghiêng đầu thè cái lưỡi hồng hồng ra, vui vẻ quay một vòng rồi chạy về phía trước.

Kỳ Tư Niên hơi mỉm cười: "Và bổ sung thêm, Pamina là con đực."

Bạch Lãng "Phụt" bật cười, cậu nói: "Đáng yêu quá. Xem ra Armor tiên sinh cũng rất thích Mozart."

"Ca kịch là một trong những sở thích của thấy, ông ấy đặc biệt thích 《 Cây sáo thần 》." Kỳ Tư Niên trả lời.

Hai người đang đi loanh quanh thì nghe thấy một tiếng "Woo-Woo" dài từ hướng nhà ga phát ra, đợi một lúc thì thấy đoàn tàu màu đỏ lao ra khỏi rừng cây và dần biến mất khỏi tầm mắt.

Đó là chuyến xe tàu cuối cùng xuống núi.

Màu chàm trên trời dần bị pha loãng, lộ ra một màu hồng nhạt mộng mơ, những đỉnh núi dài xa xa được vẽ một đường đỏ mảnh, tựa như vệt phấn hồng trên gò má thiếu nữ ngại ngùng.

Lúc này trên núi chỉ có mười độ, Bạch Lãng ngồi trên tảng đá bên hồ, nhìn dãy Apls xa xa không thể chạm tới, gần đó là mặt hồ gợn sóng nhẹ, hít một hơi không khí lạnh lẽo.

Trong tay Kỳ Tư Niên cầm đ ĩa bay, ném đ ĩa để cùng chơi với Pamina, mà con golden Tamino hiển nhiên không hiếu động bằng người anh em của nó, nó chỉ an tĩnh dựa vào bên cạnh Bạch Lãng, tựa đầu vào cánh tay cậu.

Không lâu sau, Kỳ Tư Niên đi tới, ngồi xuống bên cạnh cậu.

Trong mắt Bạch Lãng tràn ngập ánh sáng phản chiếu từ mặt hồ, quay đầu nhìn anh: "Thật sự có cảm giác như Yearning for Distant Places, VPO nên đem âm nhạc đến đây."

Kỳ Tư Niên "Ừ" một tiếng, ánh mặt anh dịu dàng rơi trên gương mặt cậu, cười nói: "Vậy thì không gọi là khao khát tới những nơi xa xôi nữa."

Bạch Lãng nghĩ rồi nói: "Cũng đúng."

Kỳ Tư Niên cũng nhìn phong cảnh bao la tráng lệ phía đằng xa, yên lặng một lát, anh đột nhiên nói: "Elder muốn lựa chọn Richard Strauss."

Bọn họ một giây trước vừa nói đến cảnh đẹp, Bạch Lãng tự nhiên nghi tới bài nhạc giao hưởng rất thích hợp trong lúc này, vô thức nhích tới gần Kỳ Tư Niên: "《 Alps 》?"

Kết quả Kỳ Tư Niên lắc đầu phủ nhận, ý cười trên mặt anh càng sâu hơn: "《 Alps 》 đương nhiên rất hay, nhưng nếu là cái này, Elder sẽ không phải đau đầu khi tìm kiếm một cây đàn cello lý tưởng."

Khi đến gần Bạch Lãng mới nhận ra, khi Kỳ Tư Niên cười rộ lên, lông mi của anh sẽ khẽ run lên, tạo thành một cái bóng dưới đuôi mắt sâu thẳm, khi ánh hoàng hôn cuốn đi, anh có một khí chất lộng lẫy phong tình mà anh không có được những khi thường.

Trái tim Bạch Lãng đập bình bịch. Trong đầu cậu đột nhiên có suy đoán: "Đó là......?"

"Maestro Bai, em đã khiến Elder Armor khen ngợi rồi mà vẫn không dám tin tưởng sao?" Kỳ Tư Niên giơ tay vỗ vai cậu, nói, "Không phải concerto, cũng không phải nhạc thính phòng, là nhạc giao hưởng ——《 Don Quijote 》."

Bạch Lãng vui mừng khôn xiết, cậu bật dậy khiến Tamino cùng Pamina hoảng sợ, hai con chó thẳng người, nghiêm túc nhìn cậu.

"Elder Armor chọn em diễn tấu 《 Don Quijote 》 sao?" Cậu có hơi không tin được.

Kỳ Tư Niên cười gật đầu: "Không chỉ diễn tấu, mà còn ghi âm nữa. Elder muốn một phiên bản 《 Don Quijote 》khác với bất kì phiên bản nào khác, phải là một giấc mộng thuần khiết, tràn ngập màu sắc mỹ lệ —— đây là ước mơ của ông ấy."

Bạch Lãng ngơ ngẩn mà nói: "Nghe có hơi điên rồ."

"Là rất điên rồ." Kỳ Tư Niên bình tĩnh nói, "Cho nên ông ấy cần một cây đàn cello trẻ tuổi đảm nhận sự lãnh mạn và đam mê của Don Quijote trong tưởng tượng của mình. Bạch Lãng, hôm nay em đã giành cơ hội đó cho mình."

《 Don Quijote 》, được viết bởi Richard Strauss, người giỏi viết những bản nhạc sâu sắc về anh hùng và triết học. Đó là bài thơ giao hưởng đặc biệt nhất trong cuộc đời ông, mô tả cuộc đời của Don Quixote, một quý ông sa ngã nghèo túng được Cervantes miêu tả.

Khác với các bài nhạc giao hưởng khác, tác phẩm này gần như có thể coi là một bản concerto cho cello, ngoài dàn nhạc ba ống còn có một bản cello độc tấu đại diện cho Don Quixote.

Mặc dù bài giao hưởng này không phải là bài hay nhất của Richard Strauss, nhưng nó phát huy hết giai điệu của đàn cello và chắc chắn là giấc mơ của mọi nghệ sĩ cello trên thế giới.

Hoàng hôn ở núi Ryan đẹp đến nghẹt thở, nhưng Bạch Lãng thực sự không có tâm trạng thưởng thức.

Cho đến khi hoàng hôn buông xuống bao trùm toàn bộ ngọn núi, Bạch Lãng vẫn có chút bất an. Trong nhà mở đèn có ánh sáng màu cam ấm áp, cậu hé cửa sổ một chút, để cho gió lạnh từ trên núi phủ tuyết thổi qua làm đầu óc tỉnh táo.

Nhà của Elder Armor có hai phòng trống, mỗi căn phòng đều có một cái ban công dài ở bên ngoài, đêm nay bọn họ sẽ nghỉ ở đây.

Bạch Lãng ngơ ngác ngồi trên mặt đất trước ghế sô pha, đối mắt cùng con chó Pamina đang thè lưỡi, nhìn cặp mắt như hạt đậu đen của nó, nhìn hồi mà khờ luôn.

Thật ra mặc dù được gọi là hoàng tử bé chơi đàn cello của Juilliard, Bạch Lãng chưa từng tham gia sản xuất nhạc cổ điển. Lý trí với cậu rằng không có gì phải lo lắng cả, bởi một đ ĩa nhạc cổ điển thường đòi hỏi một quá trình chuẩn bị rất dài —— chọn người, điều chỉnh, lựa chọn phong cách âm nhạc, tất cả đều đòi hòi rất nhiều công sức và thời gian.

Nhưng mà lần này thì khác

Cơ hội này là do chính Kỳ Tư Niên đưa cho cậu, đối với cậu chính là sự khẳng định. Bạch Lãng vừa nhận lấy liền sợ hãi, muốn hoàn thành thật đẹp đẽ. Biết đâu rất lâu sau, sẽ có người mở chiếc đ ĩa này ra và tìm thấy dòng chữ phía sau: Đây là bản nhạc đầu tiên được thu âm bởi nghệ sĩ violin Kỳ Tư Niên và nghệ sĩ cello Bạch Lãng, được chỉ đạo bởi nhạc trưởng Elder Armor.

Suy nghĩ của Bạch Lãng bay khắp nơi, tự mình thấy vui vẻ.

Cậu lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm mở nhóm đang yên tĩnh, ném vào ba quả bom nguyên tử.

—— cậu cảm thấy mình cần giảm xì trét.

Lang: [ Bây giờ tao đang ở Salzburg, ở nhà Elder Armor. ]

Lang: [ Tao đã dùng Montagnana để chơi Brahms. ]

Lang: [ Elder Armor mời tao ghi âm đ ĩa《 Don Quijote 》 của ông ấy. ]

Tập thể nhóm nghệ sĩ chú trọng giờ làm việc và giờ nghỉ ngơi im lặng một lúc, lập tức cho điên cuồng trả lời, gửi liên tiếp một đống dấu chấm hỏi cùng dấu chấm than, cộng thêm vô số @ và emoji hoảng loạn.

Bạch Lãng lướt tin nhắn một lúc, nhìn thấy trong nhóm ồn ào, kêu gào khắp nơi, cậu không khỏi ném điện thoại sang một bên, cười lớn ôm lấy Pamina lông xù xù, vùi mặt vào bộ lông mềm mãi sạch sẽ của Samoyed.

Pamina "Soạt" một tiếng, để lại một vệt nước bọt trên mặt Bạch Lãng.

Bạch Lãng còn chưa kịp phản ứng, Tamino không biết xuất hiện từ nơi nào lại "Soạt" một tiếng, để lại vệt nước bọt trên mặt cậu.

"......"

Một người hai con chó vui vẻ lăn tròn thành mấy quả bóng.

Kỳ Tư Niên bước ra từ trong phòng bếp, nhìn con Pamina chạy quanh phòng, anh mỉm cười hỏi Bạch Lãng: "Vui đến thế sao?"

Bạch Lãng ôm Samoyed ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Không phải là muốn một Don Quixote điên rồ trong tưởng tượng sao? Em vào diễn trước."

Kỳ Tư Niên không nói gì nữa, nghiêng người về phía trước, lấy khăn giấy lau nước trên tay.

Lúc này Bạch Lãng mới nhận ra anh đã xắn tay áo lên khuỷa tay, trên người đang mặc một cái tạp dề màu xám. Dây cột cột đằng sau eo, khiến vai rộng và eo thon hơn, khiến dáng người càng thêm đẹp mắt.

Bạch Lãng đứng lên đi theo anh vào phòng bếp: "Thủ trưởng, anh đang nấu cơm ạ?"

Kỳ Tư Niên lấy một hộp trứng gà từ trong tủ lạnh ra, nói: "Chẳng lẽ em không đói à? Trên núi không thể đi mua đồ ăn, chỉ có thể tự mình làm."

Tính ra, hồi trưa hai người chỉ uống cà phê và ăn bánh Palmier, đến buổi chiều cũng không ăn gì, đã sớm đói từ lâu rồi. Bạch Lãng ngó đầu nhìn Kỳ Tư Niên đang luộc mì ống trong nồi, dùng nước ấm lột vỏ cà chua, thái nấm, rắc muối tiêu lên bò bít tết, gói trong giấy thiếc rồi bỏ vào lò vi sóng, động tác rất thuần thục, có lẽ là do anh thật sự am hiểu việc nấu ăn.

Trước ngày hôm nay, Bạch Lãng rất khó tưởng tượng một nhạc công trông như quý công tử có thể bận rộn trong phòng bếp, bàn tay với những ngón tay thon dài và khớp xương rõ ràng không chỉ có thể tạo ra những âm thanh say đắm và đẹp đẽ, còn có thể làm ra những món ăn ngon miệng.

Bạch Lãng hất hàm ngồi xuống ghế trong phòng bếp, cậu nói: "Anh có muốn học một câu tiếng Trung không?"

Kỳ Tư Niên lật trứng trong chảo chống dính, hỏi: "Câu gì tiếng Trung?"

"Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp." Bạch Lãng vừa nói vừa cười, "Giống như anh bây giờ á."

Kỳ Tư Niên nâng mắt nhìn cậu, ánh mắt ngậm cười ý.

Bạch Lãng sửng sốt, tự mình cũng thấy ngượng, bên tai nóng lên, muốn che giấu nhảy xuống ghế bước đến gần: "Để em phụ anh nhé."

Kỳ Tư Niên lấy con dao từ trong ngăn tủ, lắc đầu nói: "Không cần đâu. Em nếm thử đồ ăn giúp anh là được."

"Tuy rằng em không biết nấu cơm nhưng em có thể phụ đấy nhá." Bạch Lãng không hài lòng, "Em đến từ nước toàn đồ ăn ngon không đấy."

"Sắp xong rồi." Kỳ Tư Niên xắt rau mỉm cười, nói, "Em đừng động vào, chàng trai đến từ đất nước toàn đồ ăn ngon. Nếu ngón tay bị thương thì tháng sau tôi chỉ có thể độc tấu thôi."

Bạch Lãng nghe giọng điệu anh nghiêm túc lại dịu dàng, cũng không cố chấp nữa, lấy một cái thìa nếm miếng thịt bằm trong nồi.

Kỳ Tư Niên hỏi cậu: "Có ngon không?"

Bạch Lãng gật đầu: "Cực kì ngon ạ."

"Vậy là tốt rồi." Kỳ Tư Niên đổ súp kem từ trong nồi ra, anh nói, "Nhưng mà món này là của Elder làm, em nhìn bên kia đi."

Bạch Lãng hơi sửng sốt, ngó đầu nhìn sang bên kia, nhìn thấy một lọ tương ớt màu đỏ quen thuộc, liền nhìn nữ thần in trên đó.

"Lao ganma?" Bạch Lãng bật thốt, "Sao ở đây lại có Lao ganma? Anh mua chừng nào thế ạ?"

"Ở Salzburg có một cửa hàng bán đồ ăn Trung Quốc nhỏ, vừa rồi có người đưa nguyên liêu tới thì tôi nhờ họ tiện đường mua." Kỳ Tư Niên nói, "Đáng tiếc gia vị có hạn, ăn mì xào thì sao?"

Bạch Lãng vô cùng vui vẻ, cậu lập tức gật đầu: "Được ạ."

Cậu nghĩ, nói: "Còn nước sốt thịt bò do mẹ em làm nữa, em có mang theo một chai đó, để em đi lấy!"

Tác giả có lời muốn nói:

Chú thích:

[1] Cây sáo thần: vở opera nổi tiếng nhất của Mozart. Nổi tiếng nhất chắc chắn là bản aria giọng nữ cao coloratura "The Flame of Hatred" ở màn thứ 2. Trên thực tế, hầu hết mọi người lẽ ra đã nghe đoạn này trong nhiều tác phẩm khác nhau. Một tác phẩm thiện tài, vô cùng đỉnh cao. Nó cũng được chọn là một trong những bản nhạc cổ điển được NASA gửi vào vũ trụ.

Chú thích của editor:

[1] Richard Georg Strauss là một nhà soạn nhạc người Đức cuối thời kì lãng mạn và đầu thời kì hiện đại, ông nổi tiếng với các tác phẩm thơ giao hưởng và opera. Ngoài ra Strauss còn là một nhạc trưởng có tiếng.

[2] Một bản giao hưởng Alpine, Op. 64, là một bài thơ giai điệu cho dàn nhạc lớn do nhà soạn nhạc người Đức Richard Strauss viết vào năm 1915. Đây là một trong những tác phẩm phi ca nhạc lớn nhất của Strauss; điểm số gọi cho khoảng 125 người chơi và một màn trình diễn điển hình thường kéo dài khoảng 50 phút.

[3] Don Quijote hay Don Quixote là một trong những tác phẩm văn học thành công nhất. Được xuất bản thành hai phần vào năm 1605 và 1615, đây là câu chuyện về Alonso Quijano, một quý tộc nghèo sa sút người Tây Ban Nha thế kỷ 16, người say mê đọc sách đến mức bỏ nhà ra đi để tìm kiếm những cuộc phiêu lưu hào hiệp của riêng mình. Ông tự phong cho mình là kỵ sĩ: Don Quixote xứ Mancha. Bộ tiểu thuyết văn học này được đưa vào trong chương trình ngữ văn của chúng ta, là sách cũ rồi, sách mới có hay không thì tui hok biết. Trong chương trình Ngữ Văn lớp 8, đoạn trích được đưa vào có tên Đôn ki hô tê và cối xay gió.

Don Quijote của Richard Strauss


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.