12 Giờ Nhớ Về Em

Chương 91: 91: Mang Thai




Edit: Qi Qi

Beta: Jen

—-

Chu Hựu Hựu đã trễ mười ngày.

Chu kỳ của cô luôn rất đúng hạn, không phải cuối tháng thì cũng là đầu tháng.

Hai ngày đầu cô còn cảm thấy may mắn, trong lòng còn nghĩ đến tháng không phải lúc nào cũng chuẩn.

Lúc trễ một tuần thì cô bắt đầu hoảng hốt, nghĩ tới liền ngủ không ngon.

Chu Hựu Hựu không biết nói với ai, tới ngày thứ mười cô mới nhịn không được nói với Phó Lâm.

Hôm nay là chủ nhật, cả hai người đều được nghỉ, sáng sớm Chu Hựu Hựu đã chạy tới nhà Phó Lâm.

“Gần đây thân thể không khỏe sao?” Phó Lâm bình tĩnh hỏi.

Chu Hựu Hựu suy nghĩ một chút, “Em bị đau ngực, bình thường lúc tới tháng cũng đau nhưng lần này đau rất lâu, tới bây giờ vẫn còn đau.”

Cô ngồi trên sofa ôm lấy đầu gối.

Phó Lâm rót cho cô một ly nước nóng sau đó ôm lấy cô, “Đừng sợ, chúng ta đi kiểm tra trước.”

Dù sao trước kia anh cũng từng học y, tuy rằng mấy năm nay không chạm tới nhưng có một vài cái vẫn hiểu được.

Điểm này Chu Hựu Hựu lại ngây thơ hơn, cô chỉ biết Phó Lâm đi ra hiệu thuốc mua thứ gì đó để kiểm tra.

Ngoài khu biệt thự có một hiệu thuốc, Phó Lâm không nói gì đi tới, thuận tiện còn mua một bao thuốc lá.

Một mình anh đi trên đường, thời tiết đầu đông đã hơi se lạnh.

Dì bán hàng ở hiệu thuốc nhận ra Phó Lâm, mỗi lần tiểu tử này tới đều hỏi mua áo mưa, người trẻ tuổi đúng là tinh lực tràn đầy.

Nhưng lần này Phó Lâm tới, là hỏi que thử thai.

Dì bán thuốc mặt không đổi sắc đưa cho Phó Lâm một cái, “Làm theo hướng dẫn, hai vạch là có thai, một vạch là không có.”

Phó Lâm gật đầu, vì muốn chắc chắn nên anh muốn mua thêm cái nữa, dì bán thuốc vô cùng nhiệt tình, cười nói, “Không sai được đâu, một cái là đủ rồi.”

Cuối cùng anh vẫn mua hai cái.

Năm nay Phó Lâm 25 tuổi.

Nói thật là anh còn chưa nghĩ tới chuyện làm bố, suy nghĩ của anh chỉ có ở bên Chu Hựu Hựu, anh muốn kết hôn với cô, ở bên cô cả đời là thật lòng.

Nhưng chuyện làm bố này, anh cảm thấy bây giờ bản thân vẫn chưa đủ trưởng thành, không biết có gánh nổi trách nhiệm lớn lao như vậy không.

Nhưng trước mắt anh cần phải suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này, nếu Chu Hựu Hựu mang thai, anh nhất định phải phụ trách, phụ trách một cách thật tốt.

Anh muốn học một khóa học làm bố, phải rồi, không biết có lớp học bổ túc kiểu vậy hay không nữa.

Trong đầu Phó Lâm hơi loạn, anh châm điếu thuốc lên hút.

Đây là lần đầu tiên trong mấy năm gần đây anh hút thuốc, sau khi tĩnh tâm suy nghĩ một chút, điều trước tiên phải làm chính là tới Chu gia chịu đòn nhận tội, vốn Chu Hựu Hựu còn có thể tự do tự tại, nhưng vì anh không cẩn thận mà khiến cô mang thai, cho nên anh càng phải chịu trách nhiệm này.

Còn phải nhanh chóng chuẩn bị hôn lễ, không thể để lúc cô bụng to mới mặc váy cưới được, cô thích xinh đẹp như vậy, nhất định là không thích.

Nghĩ xong xuôi, Phó Lâm nở nụ cười.

Trước mắt có một đôi mẹ con đi qua, người mẹ nắm tay đứa nhỏ qua đường.

Phó Lâm càng nghĩ càng thấy đứa con của anh và Chu Hựu Hựu nhất định là rất đáng yêu.

Đang suy nghĩ, Chu Hựu Hựu gọi tới cho anh, cô hỏi anh sao vẫn chưa về.

Phó Lâm vội vàng đứng dậy về nhà.

Lúc trở về, Chu Hựu Hựu vẫn đang ngồi trên sofa xem TV.

Phó Lâm đi tới cẩn thận ôm cô, “Anh mua được đồ rồi.”

Chu Hựu Hựu tạm dừng, đưa tay tới trước mặt Phó Lâm, “Đưa cho em.”

Đồ còn chưa đến tay đã ngửi thấy mùi thuốc lá, “Anh hút thuốc?”

Phó Lâm thành thật khai báo, “Có hút một điếu.”

Chu Hựu Hựu cười, “Có phải rất khẩn trương đúng không?”

Dù bây giờ là xã hội hiện đại, nhưng chuyện chưa cưới mà có thai này vẫn không phải là chuyện gì tốt.

Phó Lâm thẳng thắn, “Trước đó đúng là có chút khẩn trương, nhưng bây giờ thì tốt hơn rồi.”

Anh khẩn trương không phải vì muốn trốn tránh trách nhiệm, mà là nghĩ làm sao để đền bù cho cô một cách tốt nhất.

Phó Lâm nắm chặt tay Chu Hựu Hựu, “Anh sẽ chịu trách nhiệm.”

Cô tin tưởng anh, bất cứ chuyện gì xảy ra mà có anh bên cạnh, cô đều không khẩn trương sợ hãi nữa.

Chu Hựu Hựu gật đầu cầm que thử thai tới nhà vệ sinh.

Lần đầu làm chuyện này cũng khiến cô luống cuống và tò mò, lúc đợi kết quả càng thêm sốt ruột.

Chu Hựu Hựu không chớp mắt nhìn que thử thai, rất nhanh, vạch đầu tiên xuất hiện, sau đó vạch thứ hai cũng mờ mờ hiện lên.

… Cô thật sự mang thai.

Tâm tình vô cùng phức tạp, cô không biết nên dùng ngôn ngữ nào để hình dung.

Chu Hựu Hựu vừa đẩy cửa toilet, Phó Lâm đang dựa vào vách tường đã quay sang hỏi, “Sao rồi?”

Chu Hựu Hựu cắn môi không nói, trực tiếp đưa que thử thai cho Phó Lâm nhìn.

Phó Lâm thấy kết quả, đưa tay ôm cô vào trong ngực an ủi, “Không cẩn phải sợ, tất cả đều đã có anh.”

*

Cùng ngày hôm đó, Phó Lâm tới Chu gia.

Vì chuyện bạo lực hồi cấp ba mà Phó Lâm đã có tiếp xúc với người nhà Chu Hựu Hựu, người nhà cô rất dễ ở chung.

Nhưng hôm nay Phó Lâm ôm tâm tình bị mắng chửi đi tới, anh ăn mặc chỉnh tề, mua lễ vật, lần đầu tiên trong lòng suy nghĩ rất nhiều loại khả năng, cũng nghĩ ra đủ các loại phản ứng với từng khả năng một.

Về đến cửa nhà, Chu Hựu Hựu bắt đầu luống cuống kéo tay Phó Lâm, hỏi anh có sợ hay không.

Phó Lâm không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười vỗ lưng cô.

Cửa nhà mở ra, Chu Hựu Hựu nhìn thấy người một nhà đều ở đây.

Vốn nghĩ hôm nay ông bà nội sẽ tới quảng trường, bố cũng ra ngoài đi làm, ai ngờ khéo như vậy ai cũng ở nhà cả.

Bà nội thấy Phó Lâm đầu tiên, ngừng một chút vội vàng chào hỏi, “Hựu Hựu đưa bạn trai về à, mau vào đây.”

Chu Hựu Hựu chưa từng đưa bạn trai về nhà, đây là lần đầu tiên.

Phó Lâm thoải mái vào trong, chào hỏi từng người một.

Dáng vẻ anh cao lớn lại đẹp trai, vừa vào cửa đã hấp dẫn ánh mắt mọi người, diện mạo không thể xoi mói, ai nhìn cũng thích.

Tiết Chi Thu cũng đã lâu không gặp Phó Lâm, trong nháy mắt cũng thấy anh thay đổi, dáng vẻ ngày càng thành thục từ một thiếu niên biến thành người đàn ông trưởng thành.

Nhưng rất nhanh bà đã suy nghĩ tới nguyên nhân Phó Lâm tới đây, trong lòng dần chìm xuống.

Sau khi hàn huyên một lúc, Phó Lâm đứng dậy, cúi mình với cả nhà, “Xin lỗi ông bà, chú dì, cháu đã không chăm sóc tốt cho Hựu Hựu, đã làm chuyện không tốt.

Nhưng xin mọi người cho cháu một cơ hội, cháu muốn kết hôn với Hựu Hựu.”

Bất thình lình nhận sai, ngoại trừ Tiết Chi Thu, mấy người khác đều không hiểu.

Tiết Chi Thu cười nhạt một tiếng, không nhìn ra bà cười thật hay giả, nhìn Phó Lâm trước mắt hỏi, “Làm sai chuyện gì?”

Chu Hựu Hựu lúc này chỉ hận không thể kéo Phó Lâm chui xuống lỗ, nhưng đây là chuyện quan trọng, sớm hay muộn cũng phải đối mặt.

Phó Lâm lên tiếng, nghiêm túc nói, “Cháu làm Hựu Hựu mang thai.”

Trong lúc nhất thời, dáng vẻ vui mừng của người một nhà đọng lại, mọi người nhìn Phó Lâm rồi lại nhìn Chu Hựu Hựu, tình huống không ai ngờ đến.

Tiết Chi Thu sớm đã đoán được, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, “Chuyện khi nào?”

“Mới xác nhận hôm nay.” Phó Lâm thẳng thắn trả lời.

“Bởi vì mang thai nên mới muốn kết hôn sao?” Tiết Chi Thu nghiêm túc hỏi.

Phó Lâm lắc lắc lại gật gật, “Chuyện kết hôn này, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày cháu đều nghĩ tới.

Từ khi cháu đủ tuổi kết hôn tới nay đã suy nghĩ, đời này không phải Chu Hựu Hựu thì không cưới.

Cháu yêu Hựu Hựu, hi vọng mỗi ngày đều có thể ở bên cô ấy.

Nhưng điều bất hạnh là chưa lần nào cháu cầu hôn thành công.”

Bố Chu vẫn luôn không nói gì đột nhiên lên tiếng, “Thằng nhóc cháu không phải là mượn có thai mà ép buộc Hựu Hựu kết hôn đấy chứ?”

Nói thật ra, hồi còn trẻ Chu Khải Sơn đã từng có ý nghĩ này.

Nào ngờ Phó Lâm nói, “Từ đầu tới cuối cháu chưa từng nghĩ vậy, cháu hi vọng cô ấy thật sự muốn gả cho cháu, nguyện ý cùng cháu đi vào hôn nhân không phải vì bất cứ gông cùm xiềng xích nào cả, bao gồm cả có thai trước khi lập gia đình.”

Gia đình luôn phóng khoáng như Chu gia lúc này cũng trầm mặc.

Việc này rất khó giải quyết, ai cũng có thể đoán trước.

Tiết Chi Thu nhìn Chu Hựu Hựu vẫn luôn cúi đầu, “Hựu Hựu, ý con thế nào? Nếu không muốn kết hôn thì mẹ ủng hộ con đi phá thai.”

Chu Hựu Hựu ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin.

Phó Lâm càng sốt ruột mở miệng, “Dì ơi, xin dì đừng làm vậy.”

Tiết Chi Thu nở nụ cười, “Hai đứa cho rằng một đứa nhỏ tới thế giới này là dễ dàng sao? Mang thai gần mười tháng, sinh nó ra từ lúc còn trong tã lót tới khi đi học.

Chuyện này còn khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng của hai đứa.

Nếu không có sự chuẩn bị tốt, phá thai sẽ làm giảm bớt gánh nặng và trách nhiệm của hai đứa.”

Lần đầu tiên Phó Lâm hoảng sợ, giống như sốt ruột muốn chứng minh, lấy một tờ giấy từ trong túi ra đặt lên bàn, “Ở đây cháu có tiền kiếm được trong khoảng thời gian này, không nhiều, tròn 150 vạn tệ.

Cháu đã tính toán rồi, số tiền này có thể cam đoan con cháu so với đứa trẻ bình thường có điều kiện càng tốt hơn.”

Bây giờ anh muốn nói rõ lai lịch của mình, “Trên danh nghĩa của cháu có một căn biệt thự, tuy rằng chỉ có một căn nhưng cháu có thể hứa hẹn chuyển sang danh nghĩa của Hựu Hựu.

Các điều kiện vật chất khác có thể cho Hựu Hựu không thiếu bất cứ thứ gì, bây giờ cháu làm việc tại công ty của mình, hàng năm ngoại trừ tiền lương cố định còn có tiền hoa hồng, ít nhất một năm cũng được hơn một trăm vạn.

Đương nhiên cháu biết tài sản của cháu không phải có thể cam đoan là vĩnh viễn được.

Sinh con đẻ cái không phải là chuyện dễ dàng, nhưng nếu chúng ta tiếp tục phạm sai lầm thì không được.

Bây giờ trong bụng Hựu Hựu là một sinh mệnh, là một phôi thai đã có tim đập mạnh mẽ.”

“Ông bà, chú dì, hôm nay có mọi người chứng kiến, cháu Phó Lâm nếu sau này cô phụ Chu Hựu Hựu, muốn giết muốn làm gì thì tùy mọi người.”

Chu Hựu Hựu không biết Phó Lâm đã chuẩn bị nhiều lời nói như vậy, trong lòng cô rung động lại xấu hổ.

Tình huống như hôm nay lại để một mình anh gánh vác, nhưng cô cũng có trách nhiệm.

Cả nhà Chu gia thấy Phó Lâm chân thành, ngoài miệng Tiết Chi Thu nói muốn đưa Chu Hựu Hựu đi phá thai nhưng bà cũng không nỡ, nghĩ tới việc con gái phải chịu đau đớn như vậy lòng bà đã đau khổ chừng nào.

Thằng nhóc Phó Lâm này bà vẫn luôn nhìn trong mắt, trong tận đáy lòng rất có cảm tình.

Chu gia trên cơ bản đều là Tiết Chi Thu định đoạt, Chu Khải Sơn lại là thê nô, Tiết Chi Thu nói gì là cái đó.

Ông bà cô cũng vậy, con dâu ở đây nên căn bản không có ý kiến gì.

Sau khi tìm hiểu tình huống của Phó Lâm, trong lòng Tiết Chi Thu cũng đã có quyết định, bà nghĩ tới tình huống xấu nhất chính là Chu Hựu Hựu và Phó Lâm ly hôn, cùng lắm thì bà nuôi con gái cả đời, sinh một đứa bé cũng không sao cả, người trong nhà sẽ giúp cô nuôi nấng.

Thở dài một cái, Tiết Chi Thu nói, “Mấy ngày nữa hẹn nhà cháu đi ăn một bữa đi.”

Lời này ra miệng, ai cũng hiểu là có ý gì..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.