12 Độ Ngọt

Chương 67: Ngoại truyện 7: Buổi tối tôi còn phải học bài




Trần Nhất Nhiên đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn La Lệ Sa.

Tạo hình mới của La Lệ Sa nhanh chóng gây xôn xao toàn trường, chấn động nhất là sau đó, cả ngày hôm nay La Lệ Sa không hề trốn tiết nào, thậm chí còn ghi chép bài một cách nghiêm túc.

Giáo viên nhìn sự thay đổi của La Lệ Sa đương nhiên còn khen ngợi cô một câu, chẳng qua có một điều vô cùng khó hiểu đó là cô ta cứ khăng khăng nói tên mình là La Sa Sa.

“Hiện giờ em mới lớp mười một, bây giờ bắt đầu phấn đấu vẫn có thể đuổi kịp chương trình học. Cố lên, thầy tin em làm được, có gì không hiểu cứ tới tìm thầy.”

“Cảm ơn thầy Vương.” Không biết có phải vì tâm tính đã thay đổi hay không, bình thường thầy giáo Vương vốn nghiêm khắc và khuôn sáo, hôm nay lại trở nên dễ mến lạ thường.

Sau khi nói chuyện xong với giáo viên chủ nhiệm, La Lệ Sa lại quay trở lại lớp học. Trước đây cô đã bỏ lỡ rất nhiều tiết học nên giờ có rất nhiều vấn đề cô ta không hiểu. Cô ta nhìn vào số ngày trống trên vở bài tập, không làm theo lời dặn dò của thầy Vương tới nhờ thầy phụ đạo, mà lại cầm vở bài tập chạy ra khỏi lớp học, đi tìm Trần Nhất Nhiên hỏi bài.

Cả lớp: “…???”

Đây lại định làm loạn gì vậy?

“Trần Nhất Nhiên, cậu giảng cho mình đề này một chút đi?” La Lệ Sa phớt lờ những ánh mắt tò mò xung quanh, đặt vở bài tập lên trước mặt Trần Nhất Nhiên, cười cười nhìn cậu.

Trần Nhất Nhiên giật giật khoé miệng, ngẩng đầu nhìn cô ta hỏi: “Lớp cậu có trưởng ban học tập, lớp phó, lớp trưởng không?”

La Lệ Sa gật đầu: “Có.”

“Vậy cậu về hỏi bọn họ đi.”

“Nhưng mà bọn họ không có đẹp trai như cậu!” La Lệ Sa nói một cách hùng hồn đầy lí lẽ.

Nữ sinh cả lớp đều không nhìn nổi nữa, La Lệ Sa này làm sao chứ! Trần Nhất Nhiên cho dù có đẹp trai đến đầu, thì cũng là của lớp bọn họ! Muốn hỏi bài, cũng là bọn họ được hỏi trước!

“Bạn La Lệ Sa, lớp trưởng lớp chúng tôi cũng phải học bài, cậu là người lớp khác, sao lại không biết xấu hổ tới làm phiền cậu ấy!”

Sau khi có một nữ sinh dũng cảm đứng ra chất vấn La Lệ Sa, những nữ sinh khác cũng đứng dậy hưởng ứng theo.

“Đúng vậy, chúng tôi tìm lớp trưởng hỏi bài còn phải xếp hàng đây này! Cậu muốn hỏi cũng được thôi, ra sau xếp hàng đi!”

“Hừ!” La Lệ Sa vỗ xuống bàn một cái, quay đầu nhìn bọn họ, “Làm cái gì đấy? Có phải hôm nay tôi mặc đồng phục chỉnh tề quá cho nên các cậu cho là La Sa Sa tôi sẽ không động thủ phải không?”

Nhóm nữ sinh: “…”

“Cậu làm gì vậy? Ở lớp chúng tôi hô to gọi nhỏ với các bạn nữ lớp tôi à?” Trần Nhất Nhiên nhướng mày, nghiêm mặt nhìn cô ta.

“…”

La Lệ Sa im bặt, nữ sinh cả lớp trong lòng lại gào thét.

Aaaaaaaaa, Lớp trưởng phát hoả rồi!!!!

La Lệ Sa cầm lại vở bài tập của mình, cười cười với nhóm nữ sinh: “Vậy các cậu hỏi trước đi, tiết sau tôi lại đến hỏi sau vậy.”

Liên tiếp mấy ngày, La Lệ Sa đều thành thành thật thật nghiêm túc học tập, mọi người còn thấy cô ta thường chạy tới lớp số một để hỏi bài Trần Nhất Nhiên. Thứ sáu, các chị em trong bang của cô ta gọi điện thoại tới, nói buổi tối anh Viễn hẹn bọn họ đi hát Karaoke, bảo cô ta cùng đi. La Lệ Sa ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Tôi không đi đâu, tối nay tôi còn có việc.”

“Cậu lại không đi? Lần trước cậu không tới, anh Viễn đã không vui rồi.” Giọng nói của mấy chị em kia đã có chút không nhịn được, “Tối nay cậu có việc gì, còn quan trọng hơn cả việc đi hát?”

La Lệ Sa thành thật trả lời: “Buổi tối tôi còn phải học bài.”

“…” Đối phương im bặt một lúc, sau đó mới mắng um lên trong điện thoại, “La Lệ Sa, đầu cậu có vấn đề à? Sự tình của cậu gần đây ở trường, anh Viễn cũng đã nghe nói rồi. Chỉ vì một tên nam sinh cấp ba như vậy có đáng không?”

La Lệ Sa cau mày đáp: “Buổi tối tôi thực sự không ra ngoài được, vậy đi, tối nay các cậu và anh Viễn cứ chơi vui vẻ, hết bao nhiêu cứ tính cho tôi.”

“Thôi được rồi, tôi sẽ nói lại với anh Viễn, cậu tự lo cho mình đi.”

Đối phương nói xong liền ngắt điện thoại, La Lệ Sa từ trong nhà vệ sinh đi ra, trở lại phòng học tiếp tục nghiên cứu “thiên thư” của cô ta.

Hôm nay thứ sáu, lớp mười một được tan học sớm hơn một tiết, Trần Nhất Nhiên tới đón Trần Hi, sau đó chở cô bé ra cổng trường. La Lệ Sa cũng đạp xe đạp chạy theo bên cạnh bọn họ.

“Nhóc con, tan học rồi sao?” La Lệ Sa cười haha hỏi Trần Hi.

Trần Hi “vâng” một tiếng, không còn buồn để tâm đến việc sửa lại câu từ của cô ta về vấn đề xưng hô “nhóc con” nữa.

“Buổi tối hai anh em định làm gì? Hay là chúng ta cùng nhau đi ăn đi?” La Lệ Sa hỏi.

Trần Nhất Nhiên nói: “Chúng tôi còn phải về nhà ăn cơm, cậu cũng về sớm đi.”

La Lệ Sa chớp chớp mắt nhìn cậu hỏi: “Cậu đây là đang quan tâm tới mình à?”

Trần Nhất Nhiên cười một tiếng: “Tôi đây là đang đuổi khéo cậu!”

“Aida, khẩu hiềm thể trực*.”

“…”

*Mình định để là khẩu thị tâm phi, nhưng lại thôi vì không biểu đạt được chính xác ý câu này của La Lệ Sa là miệng thì dối lòng nói không muốn nhưng cơ thể lại có phản ứng ngược lại trung thực hơn (người ta hay dùng câu này trong các tình huống mang ý nghĩa đen tối ấy ấy mà ai cũng hiểu là gì đó), tạm thời chưa tìm được thành ngữ nào phù hợp với ý đồ của bạn Sa Sa này cả ;( nên đành để tạm vậy.

Trần Nhất Nhiên không thèm để ý đến cô ta, Trần Hi ngồi phía sau tò mò hỏi cậu: “Anh ơi, ‘khẩu hiềm thể trực’ có nghĩa là gì vậy ạ?”

Trần Nhất Nhiên cau mày, nhìn La Lệ Sa cảnh cáo: “Cậu đừng có nói hươu nói vượn trước mặt em gái tôi!”

Cậu nói xong liền nhanh chóng đạp xe vượt lên phía trước, bỏ lại La Lệ Sa ở phía sau.

Lúc La Lệ Sa đuổi tới cổng trường thì vừa vặn nhìn thấy cậu và Trần Hi đã lên xe ô tô của nhà mình rồi. Cô ta khoá xe đạp lại sau đó đi bộ ra ngoài.

Một chiếc xe ô tô hào nhoáng từ phía sau chạy tới đi theo phía sau. Cửa sổ xe hạ xuống, tài xế nói với cô ta: “Tiểu thư, cô không lên xe ạ?”

La Lệ Sa bực bội nói: “Không lên, tôi muốn đi một mình, anh đừng có đi theo tôi.”

Tài xế không nói gì thêm, chỉ lái xe chạy chầm chậm theo phía sau.

Trần Hi sau khi ăn cơm tối xong với Trần Nhất Nhiên, liền hào hứng gọi điện thoại cho Lệ Lâm Lâm, nói chuyện ngày mai hai nhà sẽ cùng nhau ra ngoài ăn cơm. Trần Nhất Nhiên gọi cô bé mấy lần mới gọi được cô bé tới thư phòng làm bài tập.

Bóng tối bao phủ thành phố chưa lâu, Trần Nhất Nhiên nhận được một tin nhắn, là của Chu Huệ Huệ gửi tới. Cậu liếc nhìn một cái, là tin nhắn hình ảnh.

Cậu mở điện thoại, nhìn thấy bức ảnh mà Chu Huệ Huệ gửi cho mình. Trong ảnh, La Lệ Sa bị một nhóm nam sinh lạ mặt vây quanh, nhìn thế nào cũng không thấy gì là vui vẻ.

Chu Huệ Huệ: Tớ và bạn thân đi hát Karaoke, ở đại sảnh quán KTV nhìn thấy.

Chu Huệ Huệ: Những người ở cùng với La Lệ Sa đó hình như đều là dân anh chị xã hội.

Trần Nhất Nhiên nhìn lại bức ảnh một hồi, sau đó trả lời: “Sao lại gửi cho mình?”

Chu Huệ Huệ: “Tớ cũng không biết nên gửi cho ai, bố mẹ La Lệ Sa đều không ở trong nước, tớ lại không biết cậu ấy còn có người thân bạn bè nào khác.”

Trần Nhất Nhiên: “Cậu chụp trộm ảnh như vậy có bị người ta phát hiện không?”

Chu Huệ Huệ: “Không có.”

Trần Nhất Nhiên: “Vậy cậu đừng quan tâm nữa, tránh xa những người đó ra.”

Chu Huệ Huệ: “Ừm, vậy La Lệ Sa thì làm thế nào? Nhìn cậu ấy có vẻ không mấy tình nguyện đi cùng những người đó.”

Trần Nhất Nhiên: “Đó có khi đều là bạn bè của cậu ta, có lẽ là xảy ra mâu thuẫn gì thôi.”

Chu Huệ Huệ nhìn thấy tin nhắn trả lời này, cũng không nhắn thêm tin gì nữa. Mấy người đó chắc đều là bạn bè xã hội của cậu ta thật, cô gửi tin nhắn cho Trần Nhất Nhiên cũng chỉ là vì có chút lo lắng thôi.

Nhưng Trần Nhất Nhiên lại thực sự không để tâm tới chuyện này, mặc dù La Lệ Sa ngày ngày chạy theo cậu ấy.

Trần Nhất Nhiên làm bài tập thêm một lúc, Trần Hi ngồi bên cạnh ngẩng đầu nhìn cậu: “Anh ơi, anh sao thế?”

Trần Nhất Nhiên cười nói: “Anh có sao đâu.”

Trần Hi nhíu mày nhìn cậu: “Anh có tâm sự gì à? Làm bài cũng không tập trung. Nếu anh có chuyện gì, có thể nói với Hi Hi, nếu Hi Hi không giúp được anh, còn có bố mẹ nữa mà.”

Một cỗ ấm áp từ từ dâng lên trong lòng Trần Nhất Nhiên, cậu giơ tay ra vò vò mái tóc của Trần Hi, nói với cô bé: “Bạn của anh tìm anh có chút chuyện, anh ra ngoài một lát.”

“Vâng.”

Trần Nhất Nhiên cầm điện thoại đi ra ngoài. Bức ảnh Chu Huệ Huệ chụp có cả tên quán KTV, cậu đã từng tới đó.

Cậu vừa ra tới cửa thì Chân Điềm vừa vặn mang nước trái cây tới cho hai anh em, thấy cậu chuẩn bị ra ngoài liền hòi: “Thiện Thiện, muộn như vậy rồi cháu còn ra ngoài sao?”

Trần Nhất Nhiên cười nói với cô: “Bạn học của cháu gọi cháu tới KTV hát karaoke, thực sự không từ chối được, quấy rối cháu cả buổi tối rồi. Cháu ra ngoài một lát sẽ về ngay.”

“Ồ, vậy cháu nhớ về sớm, đừng chơi muộn quá.” Trần Nhất Nhiên giờ đã lớp mười một rồi, cùng bạn học ra ngoài hát hò cũng là chuyện bình thường, Chân Điềm cũng không hỏi gì thêm, chỉ dặn dò cậu đừng uống rượu.

Trần Nhất Nhiên dạ vâng rồi thay giầy ra ngoài.

Cậu gọi xe đến quán KTV mà Chu Huệ Huệ nói, giờ này ra ngoài không biết La Lệ Sa còn ở đó không.

Gia thế của La Lệ Sa hầu như học sinh trong trường đều biết. Nhà cậu ta rất giàu có, đầu tư cho trường học không ít tiền, vì thế lãnh đạo nhà trường đều rất nhân nhượng cậu ta. Mọi người cũng biết, mặc dù nhà cậu ta giàu có nhưng cậu ta chỉ ở một mình, bố mẹ đều không có ở bên cạnh.

Loại cảm giác này Trần Nhất Nhiên không dám nói là đồng cảnh ngộ, nhưng cũng có thể hiểu được đôi chút.

Huống hồ La Lệ Sa lại là con gái.

Chiếc xe dừng lại trước cửa quán KTV, Trần Nhất Nhiên liền nghe thấy một trận ồn ào. Trên đường tới đây cậu nghĩ, La Lệ Sa có lẽ đã sớm rời đi rồi, hoặc đã sớm làm hoà với bạn bè của cậu ta, nhưng lại không hề nghĩ tới rằng, vừa tới đã nhìn thấy La Lệ Sa hùng dũng khí thế ngút trời đang đánh nhau với người ta ngay trước cửa KTV.

Danh hiệu nữ đầu gấu trường học của La Lệ Sa quả nhiên danh bất hư truyền, trước giờ cậu ta chưa từng ra tay với các bạn nữ trong trường, nhưng nam sinh bị ăn đòn thì cũng không hề ít. Nghe nói là vì cậu ta chỉ có một mình ở trong nước, nên bố mẹ cậu ta đã đăng kí cho cậu ta theo học một lớp võ thuật, ngay từ tiểu học đã bắt đầu luyện võ rồi.

Vốn dĩ muốn để cho cậu ta phòng thân tự vệ và giết thời gian rảnh, ai ngờ cuối cùng cậu ta lại dùng nó để đi đánh nhau.

Trần Nhất Nhiên sau khi xuống xe liền vội vàng chạy tới, cho dù La Lệ Sa có bao nhiêu năm học võ đi chăng nữa thì một cô gái đánh với nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi. Cậu tiến lên kéo một tên đang giơ nắm đấm, ném hắn sang một bên: “Một người đàn ông lại đi đánh một nữ sinh cấp ba, đúng là chả ra gì.”

“Mày là ai? Chuyện của mày đấy à?”

Trần Nhất Nhiên không trả lời, cũng không có thời gian để trả lời, bởi những kẻ đang tấn công La Lệ Sa nhìn thấy có người tới giúp cô ta, liền lao tới ra đòn với cậu.

La Lệ Sa cũng không ngờ, liếc nhìn cậu một cái, nhưng cũng không có cơ hội để nói lời nào.

Nhân viên của quán KTV rõ ràng biết bên ngoài xảy ra ẩu đả mà lại không có một ai xuất hiện giúp đỡ. Trần Nhất Nhiên nghĩ tới đây liền sát cánh cùng La Lệ Sa động thủ, có lẽ kẻ cầm đầu có lai lịch không nhỏ, nên những nhân viên KTV này đều không dám đắc tội với hắn.

Có trách thì trách cậu vừa rồi đã quá vội vàng, quên không báo cảnh sát trước, hi vọng trong kia vẫn còn nhân viên nào đó có lương tâm, ít nhất cũng giúp bọn họ báo cảnh sát.

Ông trời như nghe được tiếng lòng của cậu, tiếng còi xe cảnh sát từ xa vọng lại ngày càng rõ, Thấy hai chiếc xe cảnh sát đang trên đường chạy tới, đám thanh niên đang ra tay với Trần Nhất Nhiên liền trao đổi ánh mắt với nhau, bỏ chạy.

Trong nháy mắt, trước cửa KTV chỉ còn lại mỗi hai người là Trần Nhất Nhiên với La Lệ Sa, La Lệ Sa thấy người đều đã chạy đi hết rồi, hai tay chống đầu gối hít thở hổn hển.

Trần Nhất Nhiên kéo cánh tay cô chạy tới đầu đường bên kia: “Cậu còn đợi cái gì? Đợi cảnh sát tới bắt cậu à?”

La Lệ Sa vẫn chưa kịp phản ứng, liền bị Trần Nhất Nhiên kéo chạy, cho đến khi không nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát nữa hai người mới dừng lại.

La Lệ Sa vừa hít thở vừa nhìn Trần Nhất Nhiên cười. Trần Nhất Nhiên nhìn cô, cau mày, mất kiên nhẫn nói: “Cậu cười cái gì?”

La Lệ Sa đáp: “Cậu chạy cái gì? Có phải mình chưa từng vào đồn công an đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.