12 Độ Ngọt

Chương 50: Nếu có thể thương lương chuyện hôn sự một chút thì càng tốt




Cách thời gian ăn cơm tối còn một lúc nữa, mẹ Trần Tuý còn tự mình nướng một ít bánh ngọt mang ra cho Chân Điềm và mọi người ăn. Trần Tuý và Trần Nhất Nhiên nhìn thấy bánh ngọt bà đặt trên bàn đều không có ý định duỗi tay ra. Chân Điềm ngốc nghếch lấy một cái, còn khen một câu: “Nhìn thật dễ thương ạ!”

Mẹ Trần Tuý dường như rất ít khi được người khác tán dương, vô cùng cao hứng nói: “Mau nếm thử xem mùi vị thế nào.”

“Vâng ạ.” Chân Điềm xé một chút giấy gói ra, cắn một miếng.

“Ngon không?” Chân Điềm vừa căn một miếng, mẹ Trần Tuý liền vội vã hỏi cô.

Nụ cười trên mặt Chân Điềm nhất thời cứng lại, cô gian nan cố gắng nuốt xuống, cười nói với mẹ Trần Tuý: “Rất ngon ạ.”

Mẹ Trần Tuý nghe xong liền vui vẻ nói: “Vậy tốt quá, cháu ăn nhiều vào, lão Trần không thích ăn mấy thứ này.”

“…Vâng ạ, cảm ơn dì.” Chân Điềm nhìn đồ ngọt xanh xanh đỏ đỏ trên bàn, lâm vào trầm mặc.

Trần Tuý cầm một miếng bánh ngọt nhỏ, đưa cho Trần Nhất Nhiên: “Trần Nhất Nhiên thích ăn mấy thứ này nhất, hôm nay là Tết thiếu nhi, ăn nhiều vào chút.”

Trần Nhất Nhiên:….

Biết là tết thiếu nhi mà còn chơi nó một vố thế à?

Mẹ Trần Tuý có sở thích là nướng bánh, nhưng vì công việc của bà khá bận rộn nên thỉnh thoảng mới làm, làm xong rồi bản thân cũng không ăn vì bà sợ béo.

Vì vậy toàn bộ đều đưa cho ông Trần, Trần Tuý và Trần Nhất Nhiên ăn.

Ông Trần không hề có chút ý thức bảo vệ tính mạng của mình, mỗi lần ăn xong còn thẳng thừng chê bai món ăn mà mẹ Trần Tuý làm có mùi vị rất cổ quái. Trần Tuý và Trần Nhất Nhiên mặc dù ngoài miệng đều khen ngon, nhưng mỗi lần đều lề mà lề mề  ăn rất ít.

Cho dù là như vậy nhưng niềm đam mê nướng bánh của mẹ Trần Tuý cũng không hề bị ảnh hưởng.

Dù sao làm xong bà cũng đâu có ăn.

Chân Điềm ăn xong miếng bánh trên tay liền cầm lấy cốc nước lọc uống một ngụm. Trần Tuý ghé vào tai cô thầm thì: “Mặc dù bánh mẹ anh làm có mùi vị hơi kì quặc một chút nhưng cũng không đến nỗi ăn vào bị đau bụng đâu.”

Chân Điềm mím môi cười gật đầu.

Mẹ Trần Tuý thấy cô ăn hết liền lấy một cái bánh pudding đưa cho cô: “Cháu ăn thêm đi, buổi trưa mấy đứa đều chưa ăn gì phải không?”

“Cảm ơn dì ạ.” Chân Điềm đón lấy chiếc bánh pudding, nhẹ nhàng ngửi ngửi, có vẻ cũng không có mùi gì lạ còn có mùi sữa thơm ngọt ngào, chắc không đến nỗi khó ăn.

Cô cắn thử một miếng, mùi vị cũng khá hơn so với chiếc bánh nướng lúc nãy nhưng như này cũng quá ngọt rồi.

Trần Tuý thấy cô chậm chạp nuốt xuống liền cầm lấy chiếc bánh trên tay cô: “Sắp ăn cơm tối rồi đừng ăn nhiều đồ ngọt như vậy, để dành bụng lát nữa còn ăn đại tiệc chứ.”

Chân Điềm đáp: “Vâng.”

Ông Trần ở bên cạnh lạnh nhạt nói một câu: “Bà đừng có thấy cô gái nhà người ta lần đầu tiên tới chơi, ngại không dám nói, liền đưa hết mấy món đồ linh tinh của bà cho người ta ăn.”

Mẹ Trần Tuý biến sắc, thấy bà chuẩn bị tư thế cãi nhau với ông Trần, Chân Điềm vội vàng nói: “Không phải không phải ạ, cháu biết điểm tâm dì tự tay làm đều là tấm lòng của dì mà.”

Mẹ Trần Tuý nhìn cô liền bật cười: “Vậy mới nói vẫn là con gái quan tâm mình hơn.”

Ông Trần hắng giọng, vốn dĩ định nói con gái cũng không nhất định là quan tâm bà, nhưng lại thấy Trần Nhất Nhiên còn ở bên cạnh nên đành nuốt lại không nói nữa.

“Đúng rồi, mẹ thấy hai đứa cũng đã gặp gỡ bố mẹ hai bên, chi bằng nhân cơ hội này hẹn thời gian để chúng ta gặp bố mẹ của tiểu Điềm, cùng nhau ăn một bữa cơm.” Mẹ Trần Tuý cười híp mắt nói, “Nhân tiện có thể thương lượng chuyện hôn sự của hai đứa vậy thì càng tốt.”

Chân Điềm nhìn sang Trần Tuý đang ngồi bên cạnh, Trần Tuý suy nghĩ một chút rồi nói: “Trần Nhất Nhiên sắp phải thi học kì, đợi nó thi xong rồi hai nhà chúng ta hẹn gặp mặt, bố mẹ thấy như vậy có được không?”

“Được, đến lúc đó đưa cả Nhiên Nhiên đi cùng.”

Mẹ Trần Tuý như vậy khiến Chân Điềm cũng gấp gáp theo: “Cháu về nhà sẽ nói lại với bố mẹ cháu, họ cũng luôn nói muốn được gặp mặt chú dì ạ.”

“Vậy tốt quá.” Mẹ Trần Tuý gật gật đầu, “Tháng này chúng ta cũng không có hành trình gì, ngày nào cũng rảnh, hai đứa thống nhất thời gian rồi nói trước với chúng ta một tiếng là được.”

“Vâng ạ.”

Bữa tối mẹ Trần Tuý thực sự đã dùng gạo và thịt mà Trần Nhất Nhiên thắng được để nấu cả một bàn tiệc. Vốn dĩ Chân Điềm còn lo lắng với tay nghề làm điểm tâm của bà, sợ rằng bữa tối nay cũng không dễ ăn, nhưng các món Trung bà làm thực sự ăn rất ngon, không hề cùng cấp độ với mấy món điểm tâm kia.

Mặc dù lúc làm cơm bố Trần Tuý cũng có vào phòng bếp giúp đỡ, nhưng đa số đều do mẹ Trần Tuý làm.

Vì là Tết thiếu nhi nên các món ăn trên bàn hầu như là món Trần Nhất Nhiên thích ăn, ngay cả Cô ca cũng đã được chuẩn bị. Trần Nhất Nhiên hôm nay nhận được vô vàn hạnh phúc, hận không thể để một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều ngày Tết thiếu nhi.

Sau khi ăn xong bố Trần Tuý phụ trách rửa bát, Chân Điềm vốn định tới phụ giúp một tay liền bị mẹ Trần Tuý lôi kéo ngồi nói chuyện với bà cả buổi tối.

Trần Tuý nhìn sắc trời bên ngoài, cầm lấy tay Châm Điềm giải cứu cô khỏi bàn tay của mẹ mình: “Muộn rồi, ngày mai con còn phải đi làm, con đưa cô ấy về đã.”

“Á, nhanh như vậy đã phải về rồi sao? Mẹ còn có chuyện chưa nói xong mà.” Mẹ Trần Tuý cũng nhìn ra ngoài trời, cảm thấy thời gian vẫn còn sớm.

Ông Trần hắng giọng nói với bà: “Bình thường học sinh hay nói bà lên lớp toàn kéo dài thời gian dạy cháy cả giáo án, tôi thấy là bà nhiều tuổi rồi, càng ngày càng hay cằn nhằn.”

“Tôi cằn nhằn? Cái miệng ông cả ngày khắp nơi nói lảm nhảm, còn không biết xấu hổ mà nói tôi hay cằn nhằn?”

Trần Tuý kéo Chân Điềm đang ngồi trên sô pha dậy, nhìn bố mẹ anh nói: “Bố mẹ cứ từ từ thảo luận, bọn con đi trước đây.”

“Thật sự phải đi rồi à? Cần mẹ tiễn hai đứa không?”

“Không cần đâu.”

“Vậy hai đứa lái xe cẩn thận nhé.”

Mẹ Trần Tuý nhìn hai người đi vào thanh máy rồi mới đóng cửa lại.

Sau khi thang máy khép lại, Chân Điềm mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, thả lỏng cơ thể. Trần Tuý vẫn đang đỡ lấy cô, cảm thấy dường như cô đã dựa toàn bộ trọng lượng cơ thể của mình lên tay mình, anh không nhịn được cười ra tiếng: “Mệt lắm sao?”

“Vâng.” Không có việc gì mệt mỏi hơn việc gặp phụ huynh.

Trần Tuý lấy một tay ra nhẹ nhàng bóp vai cho cô: “Như này có thấy đỡ hơn không?”

“Woa, tay nghề của Trần sư phụ thật không tồi đâu nha, bên này cũng xoa xoa thêm một chút đi.”

Thấy hai người anh anh em em thân mật trong thang máy, Trần Nhất Nhiêm cảm thấy thật cạn lời, hai người bọn họ có phải đã quên mất nó cũng đang ở trong này hay không?

Hôm nay là Tết thiếu nhi, cho một thiếu nhi như nó xem cảnh này có được hay không?

Cũng may là căn hộ của bố mẹ Trần Tuý không ở tầng quá cao, chớp mắt thang máy đã xuống tới tầng một. Trần Tuý nắm tay Chân Điềm bước ra xe, Trần Nhất Nhiên thức thời lặng lẽ đi theo phía sau.

Cả ngày hôm nay tham gia hoạt động ở trường học, Trần Nhất Nhiên lên xe sau khi xe chạy liền ngủ mất, Chân Điềm quay đầu nhìn nó thấp giọng cười: “Thiện Thiện thật dễ ngủ, xe mới đi được bao xa mà đã ngủ mất rồi.”

Trần Tuý đáp: “Chắc hôm nay chơi mệt rồi, trẻ con đều như vậy.”

Chân Điềm gật đầu, cười nói: “Nhưng nói tới chuyện này, bố mẹ anh thật sự chằng giống trong tưởng tượng của em chút nào cả. Em vốn nghĩ bọn họ sẽ rất cổ hủ nghiêm khắc, không dễ gần.”

Trần Tuý nói: “Trước đây bố mẹ anh đúng là như vậy, đặc biệt là đối xử với chị gái anh. Hiện giờ có lẽ là do tuổi tác cũng lớn rồi, liền trở nên dễ tính hơn chút.”

Chân Điềm nghe anh nói xong, nghĩ nghĩ liền đáp: “Theo như anh nói thì lúc anh còn nhỏ bố mẹ anh rất nghiêm khắc phải không, sao anh còn có thể trở thành một đại ca như vậy chứ?”

Trần Tuý cười: “Đây chính là do chịu áp lực quá lớn của bố mẹ mà sinh ra tâm lý phản nghịch. Vì ở nhà bố mẹ quản lý quá nghiêm khắc nên ra ngoài anh mới càng muốn làm những chuyện mà họ không thích.”

“Chẳng lẽ anh không bị đánh sao?”

“Điểm này bố mẹ anh vẫn rất tốt, mặc dù quản giáo con cái rất nghiêm khắc, nhưng chỉ thích giáo dục bằng lời nói, không hề động tay động chân. Chẳng qua lần anh chuyển trường khi đó khiến mẹ anh rất tức giận, bà lấy gậy treo đồ đánh anh hai cái.” Trần Tuý nói tới đây liền quay đầu nhìn Chân Điềm, “Giờ nghĩ lại, lần ăn đòn đó thực ra rất đáng.”

Sau khi xảy ra sự việc đó, anh liền chuyển đến học ở trường cấp ba của Chân Điềm rồi gặp được cô.

Chân Điềm ho khan hai tiếng, hỏi anh: “Vậy chị gái anh thì sao?”

“Chị gái anh…” Trần Tuý nhìn con đường phía trước, ngữ khí trầm xuống phảng phất như nhớ lại chuyện xưa trong quá khứ, “Chị gái anh tính tình còn cứng rắn hơn anh, chị ấy tốt nghiệp cấp ba xong liền rời khỏi thành phố A, thi vào một trường đại học ngoại tỉnh, sau đó lại tìm một công việc ở lại đó, mỗi năm chỉ trở về có một hai lần. Sau đó vì chuyện kết hôn mà phản nghịch lại bố mẹ, từ đó chị ấy cũng không trở về nữa.”

Trần Tuý nghĩ, có thể là vì chuyện của chị gái anh mà bố mẹ anh hiện giờ mới thay đổi như vậy.

Mặc dù bình thường bọn họ không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng rút cuộc đó cũng là con gái ruột thịt của mình, bọn họ cũng sẽ thương tâm đau lòng ở những lúc anh không nhìn thấy mà thôi.

Chân Điềm sau khi xuống xe nhìn anh lái xe rời đi rồi mới đi vào nhà.

Trong phòng khách, cả nhà đều đang ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, thấy cô trở về liền đồng loạt nhìn về phía cô.

Chân Điềm:…

“Trở về rồi sao? Hôm nay thế nào, có thuận lợi không?” Bà Vương Thục Trân là người đầu tiên mở miệng hỏi.

Chân Điềm đi vào phòng khách đáp: “Vâng, cũng tốt, chú dì còn thân thiết dễ gần hơn so với trong tưởng tượng của con. Đúng rồi, bọn họ còn nói tìm thời gian thích hợp hẹn bố mẹ cùng gặp mặt ăn cơm đó.”

“Ừm, mẹ với bố con cũng có ý đó. Mẹ nghe Trần Tuý nói công việc của họ rất bận, thường xuyên phải đi công tác, thời gian khi nào để bọn họ quyết định đi.”

“À, tháng này chú dì không phải đi công tác, Trần Tuý nói đợi cuối tháng Trần Nhất Nhiên thi học kì xong thì mọi người cùng nhau ăn cơm.”

“Được.” Bà Vương Thục Trân đồng ý, “Tiểu bảo bối sắp phải thi học kì sao? Cứ để nó ôn tập thật tốt đi đã.”

“Đương nhiên rồi, thành tích của Thiện Thiện cũng rất tốt.” Chân Điềm nói xong liền đi lên trên tầng, “Không nói nữa, hôm nay con mệt lắm, phải đi tắm rửa rồi đi ngủ đây.”

“Ấy, mẹ còn chưa hỏi xong mà.” Bà Vương Thục Trân nhìn theo bóng dáng của cô lầm bầm một câu, “Gấp cái gì chứ, còn chưa nói hết câu.”

Chân Hi đứng dậy cũng ngáp một cái rồi đi lên: “Mẹ, chuyện của bọn nó mẹ không phải lo lắng nữa đâu, mẹ nhìn cái bộ dáng chết cũng không thay đổi của Chân Điềm mà xem, mẹ cứ yên tâm mà đợi uống rượu mừng đi.”

Bà Vương Thục Trân khó chịu liếc nhìn anh: “Con còn không biết xấu hổ mà nói à? Em gái con cũng đã bàn chuyện cưới gả rồi mà con đến đối tượng cũng chẳng có ai.”

“…” Vì sao ngay cả chuyện này mà cũng có thể đem ra để so sánh vậy chứ? Thế giới của người trưởng thành thật mệt mỏi!

Sau Tết thiếu nhi một tuần, thời gian thi cuối kì của Trần Nhất Nhiên cũng đã được ấn định vào ngày 27 tháng này. Trần Tuý liền chọn một ngày cuối tuần để người lớn hai nhà gặp mặt.

Chân Điềm từ sau khi yêu đương hay tuỳ thời trốn việc, Chu Linh khó lắm mới gặp được cô một lần ở cửa hàng, không tránh khỏi trêu đùa: “Chuyện tốt của cậu và MC Trần không xa nữa phải không?”

Chân Điềm biết cô ấy cố ý hóng chuyện bát quái, chẳng qua gần đây tâm trạng cô khá tốt, liền thoả mãn tình tò mò của cô ấy đi: “Người lớn hai nhà bọn mình đã hẹn cuối tháng này cùng ăn cơm, có lẽ sẽ thảo luận chút chuyện kết hôn của bọn mình.”

Chu Linh ngẫm lại con đường tình yêu của Chân Điềm và Trần Tuý, tốc độ này của bọn họ chắc là ngang với ngồi tên lửa mà đi tới: “Tình cũ tái hợp quả là năng suất, mới có mấy tháng mà hai người đã sắp kết hôn luôn rồi.”

Mà cô vẫn còn độc thân!

Chân Điềm đi tới trước mặt cô cũng tỏ vẻ bát quái: “Khách hàng đó của cậu sao rồi, hợp tác lâu như vậy, không có ‘lâu ngày sinh tình’ à?”

“Cái gì mà lâu ngày sinh tình? Suy nghĩ của cậu sao mà đen tối quá vậy?”

“…” Rút cuộc là ai đen tối chứ???

“Anh ta là phó tổng giám đốc của công ty, loại lãnh đạo này sao có thể ngày nào cũng phải lộ mặt chứ, mình chủ yếu tiếp xúc với giám đốc hạng mục của họ thôi.” Chu Linh nói xong liền đẩy câu chuyện về lại trên người Chân Điềm và Trần Tuý.

“Tiết mục mới của MC Trần không phải mới phát sóng hôm trước sao, cậu đã xem chưa?”

Chân Điềm nhướng mày nói: “Xem rồi, cả nhà mình ngồi trước tivi cùng xem đó.”

Chu Linh:…

Tự nhiên có chút đau lòng cho Mc Trần, áp lực này không phải lớn bình thường đâu.

“Tỷ lệ xem tiết mục này khá cao đó, Thư Toàn không hổ là nữ hoàng chủ đề.” Chu Linh nói câu này có chút đắc ý, hoàn toàn là một bộ dáng tới xem náo nhiệt không xem chính sự.

Chân Điềm ho một tiếng, lắc đầu nhìn cô ấy: “Tớ nói này Chu Linh, cậu hóng chuyện bát quái mà cũng không hóng theo kịp thời đại à? Chuyện của anh ấy và Thư Toàn đã là chuyện từ đời nào rồi, bây giờ người ta đều đang thảo luận về chuyện bạn gái bí mật của Cố Tín kia kìa.”

Chu Linh đáp: “Nhưng Cố Tín tớ không gặp được, còn cậu lại đang ở ngay trước mặt tớ nha!”

“…” Đúng là xấu xa, “Tớ nhớ cậu cũng rất thích Cố Tín mà?”

“Đúng vậy, thì sao?”

“Cuối tháng này Cố Tín sẽ đến ghi hình tiết mục ở đài ABA, Trần Tuý nói sẽ đưa tớ đến đài để xem anh ta.”

Chu Linh:…???

Giả chuyện công làm chuyện tư mà cũng trực tiếp nói ra như vậy cũng được sao! Tin hay không cô đến đài truyền hình tố cáo!

Chân Điềm nói chuyện này muốn trêu chọc Chu Linh một chút, nhưng cô nói cũng không phải giả, Trần Tuý đúng là đã nói có thể đưa cô đến đài truyền hình xem Cố Tín. Nhờ vậy mà Chân Điềm mới biết, quan hệ cá nhân giữa Cố Tín và Trần Tuý cũng khá tốt. Cô mới bát quái với Trần Tuý nghe ngóng chuyện bạn gái của Cố Tín ở trên mạng có thật hay không, Trần Tuý vậy mà cũng không thèm giúp Cố Tín che dấu, trực tiếp nói với cô đó là sự thật.

Hơn nữa tin tức này còn là do Cố Tín cố tình để lộ ra, nguyên nhân là vì anh ta dự định sang năm sẽ kết hôn.

Chân Điềm ngạc nhiên tới mức suýt rụng cả răng.

Chẳng qua những chuyện này cô sẽ không nói với Chu Linh, vẫn là để dành đến sang năm cô ấy tự nhận lấy bất ngờ này đi.

Ngày Cố Tín đến đài ABA quay tiết mục cũng là ngày Trần Nhất Nhiên thi học kì. Vì là ngày cuối cùng của học kì nên Trần Tuý đã hẹn với Trần Nhất Nhiên sẽ đến đón nó.

Tiết mục của Cố Tín quay vào buổi chiều, Chân Điềm ở đài truyền hình được tận mắt nhìn thấy Cố Tín xong liền theo Trần Tuý đi tới trường học để đón Trần Nhất Nhiên.

“Trời ạ, vừa nãy là Cố Tín nói chuyện với em sao?” Vừa rồi lúc gặp Cố Tín, Chân Điềm biểu hiện khá bình tĩnh, cho đến giờ ngồi vào trong xe rồi mới bắt đầu có chút kích động, “Em vốn nghĩ anh ta rất khó gần! Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong!”

Trần Tuý đáp: “Quan hệ trong giới giải trí của anh ấy rất tốt.”

“Ừm, dù sao anh ta còn có thể làm bạn với anh nữa cơ mà!”

Trần Tuý quay đầu liếc nhìn cô, cười nhẹ nói: “Câu này có ý gì vậy?”

“Không á! Chính là anh không thích giao lưu kết bạn, người mà anh nguyện ý kết bạn chắc chắn là người tốt!”

“Như vậy câu đó của em là có ý tốt sao?”

“Vỗn dĩ câu đó là có ý tốt mà!”

Hai người nói chuyện bất tri bất giác đã tới bên ngoài trường học của Trần Nhất Nhiên. Lúc này kết quả kiểm tra vẫn chưa có, các phụ huynh đợi ở bên ngoài cũng vô cùng yên tĩnh. Trần Tuý tìm một chỗ trống đỗ xe, lúc xuống xe liền nhìn thấy một người đàn ông đứng ở ngoài cổng trường.

Anh cau mày nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó.

Chân Điềm thấy hai đầu lông mày của anh nhăn lại liền nhìn theo hướng người đàn ông đó, cô đi tới trước mặt Trần Tuý hỏi anh: “Anh quen người đó sao?”

Trần Tuý mím môi, một lúc sau mới lên tiếng: “Anh ta trông rất giống người chồng cũ đã bỏ đi Mỹ mất tích của chị gái anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.