12 Độ Ngọt

Chương 40: Bây giờ thế giới dường như chỉ còn có hai chúng ta, thật tốt




Mặc dù Chân Điềm không mấy vui vẻ khi có người trên mạng nói Trần Tuý với Thư Toàn xứng đôi, nhưng cô cũng không nói với Trần Tuý chuyện này. Cô tắt Weibo, tìm một quán lẩu để ngày mai đi ăn rồi gửi cho Trần Tuý.

Trần Tuý: Ừ, ngày mai em đến đài truyền hình hay đi thẳng đến quán lẩu luôn?

Chân Điềm: Em đi thẳng đến quán lẩu luôn, quán đó rất đắt khách, không đến sớm thì không có chỗ ngồi đâu.

Trần Tuý: Được, vậy em đến trước, anh tan làm sẽ đến đó ngay.

Chân Điềm: Ừm, lâu rồi không ăn lẩu, háo hức quá đi!

Trần Tuý: Anh cũng vậy

Chân Điềm nhớ ra cô còn chưa nói cho anh biết chuyện các anh cô muốn gặp anh, thế là cô gửi một icon cười không có ý tốt lắm.

Chân Điềm: 🙂

Trần Tuý: Em cười thế khiến anh hơi hoang mang.

Chân Điềm: Hahahahahaha

Không ngờ đối với icon biểu cảm này anh cũng rất nhạy cảm

Chân Điềm: Mai gặp nhé, anh nghỉ ngơi sớm chút đi

Trần Tuý: Em không cho anh một nụ hôn chúc ngủ ngon sao?

Chân Điềm: Hôn ngủ ngon

Trần Tuý: …

Anh bật cười rồi đặt điện thoại sang một bên. Quên đi, để ngày mai hôn người thật là được.

Kể từ khi ở bên Trần Tuý, Chân Điềm ngày càng dậy sớm hơn. Hôm nay cô vẫn tắm rửa trang điểm xong lúc mười một giờ, rồi cô mặc váy đi xuống lầu. Nhìn dáng vẻ của cô thì bà Vương Thục Trân biết ngay là cô đi hẹn hò: “Trưa nay con lại đi hẹn hò với Trần Tuý à?”

“Vâng, bọn con đi ăn lẩu.” Chân Điềm đi đến phòng khách thì Pudding lập tức chạy đến, rồi nó ngẩng đầu gọi cô.

Chân Điềm ôm Pudding lên, vuốt ve bộ lông của nó: “Pudding lớn nhanh quá.”

“Gâu.” Như là nghe Chân Điềm gọi tên mình nên Pudding lè lưỡi liếm mặt cô một cái.

Chân Điềm nhanh chóng để nó ra xa, “Pudding, trên mặt chị toàn là phấn, không được liếm đâu!”

“Gâu!”

Bà Vương Thục Trân nhận Pudding từ tay cô rồi nói, “Được rồi, đưa Pudding cho mẹ, con đi nhanh đi.”

“Vâng.” Chân Điềm lấy phấn lót ra dặm lại lớp trang điểm, sau đó mới đeo túi xách rồi đi ra ngoài.

Quán lẩu cô chọn nằm ở khu phố thương mại gần công viên Lệ Trạch, cách trung tâm thành phố hơi xa. Đây là một quán lẩu đã nổi tiếng khá lâu đời ở thành phố A, cũng đã có rất nhiều chi nhánh khác nhưng Chân Điềm vẫn thích đến nơi này hơn.

Khung cảnh quán này rất đẹp, ngồi bên cửa sổ trên lầu là có thể nhìn thấy công viên Lệ Trạch ở bên kia.

Cô đến đây sớm cũng là vì muốn chiếm chỗ ngồi bên cửa sổ này.

Sau khi lên lầu, cô thấy bên cửa sổ có hai bàn, Chân Điềm chọn chỗ có tầm nhìn đẹp hơn rồi ngồi xuống, sau đó nhắn tin nói với Trần Tuý là cô đã đến.

Lúc này Trần Tuý vừa xuất phát, còn khoảng nửa tiếng nữa mới lái đến nơi, nên anh bảo Chân Điềm gọi gì đó ăn nhẹ để lót bụng trước.

Chân Điềm: Không cần đâu, ăn nhiều đồ ăn nhẹ thì lát nữa sẽ không ăn được nhiều  lẩu nữa! Em chưa đói lắm, đợi anh đến rồi ăn!

Trần Tuý cười bất đắc dĩ, nói với cô là anh sẽ cố gắng đến càng nhanh càng tốt.

Anh nghênh ngang tan làm trong khi Đặng Lệ Dương đang dẫn chương trình bản tin buổi trưa trong cô đơn lạnh lẽo như tuyết trắng. Kể từ khi Trần Tuý yêu đương thì đã không còn thường xuyên ăn trưa với anh ta nữa! Anh ta cảm thấy mình đã bị bỏ rơi!

Anh ta nghĩ anh ta cũng cần phải bắt đầu một mối tình mới càng sớm càng tốt thôi.

Trần Tuý đi đường khá thuận lợi, chỉ mất hơn hai mươi phút để đến nơi. Chân Điềm đã gọi món xong xuôi, vừa thấy anh đến thì kêu phục vụ lên món ngay. Trần Tuý cởi áo khoác ngoài rồi ngồi xuống chỗ đối diện với cô: “Em đói chưa?”

“Vẫn chưa, mà anh đi làm nước chấm đi, sẵn tiện mang chút đồ ăn nhẹ luôn, em ở đây trông đồ cho!”

Trần Tuý nhìn cô cười: “Bây giờ em không sợ lát nữa sẽ không ăn được lẩu à?”

Chân Điềm nói: “Sắp có lẩu rồi, bây giờ có ăn hay không cũng chẳng sao!”

Trần Tuý khẽ cong môi, sau đó đứng dậy: “Đợi anh.”

Anh không vội làm nước chấm mà mang chút đồ ăn nhẹ đến cho Chân Điềm trước, “Mì lạnh với cháo bí đỏ, cháo bí đỏ ở đây rất nổi tiếng, em muốn ăn thêm thạch không?”

Chân Điềm Dương nhướng mày nhìn anh: “Anh thường đến chỗ này ăn lắm hả?”

“Cũng không thường mấy, nhưng do anh thích ăn lẩu nên về cơ bản anh đã đi hết mấy quán nổi tiếng ở thành phố A rồi.”

Chân Điềm đã đi ăn với anh nhiều lần và nhận ra Trần Tuý luôn có thể hợp khẩu vị của người khác, như thể anh không có sở thích đặc biệt gì cho riêng mình vậy. Đây là lần đầu tiên anh nói rõ mình thích ăn cái gì, “Vậy sau này chúng ta hãy thường xuyên đi ăn lẩu đi, em cũng rất thích ăn lẩu. Đúng rồi, anh có thích ăn xiên que không?”

“Có, lần sau anh sẽ đưa em đi ăn xiên que.” Trần Tuý cười rồi đặt đồ ăn xuống, sau đó đi làm nước chấm. Lúc anh quay lại, lẩu đang được nấu, còn Chân Điềm thì đang bận bịu bỏ đồ ăn vào nồi.

“Học trưởng, anh muốn nhúng dạ dày bò không? Em có gọi dạ dày bò với thịt bò nữa, đều có thể nhúng được nha!” Chân Điềm bận dọn món nhưng cũng không quên hỏi Trần Tuý một tiếng. Anh cười hỏi cô: “Em muốn ăn gì? Anh nhúng cho em.”

“Oa, anh là tốt nhất!” Đây chính là lời yêu thương êm tai nhất mà Chân Điềm từng nghe, cô nhìn Trần Tuý với đôi mắt sáng lấp lánh, “Em đều muốn!”

Trần Tuý cười nhẹ, nhúng trước cho cô một miếng dạ dày, xong thì lại nhúng cho cô lát thịt bò.

Chân Điềm đã chuẩn bị đồ dùng xong, vừa vặn bắt đầu ăn. Trần Tuý thấy cô vùi đầu định nhét vào miệng thì lên tiếng nhắc nhở cô: “Mới lấy ra xong, em cẩn thận nóng đó.”

“Vâng.” Chân Điềm ngoài mặt thì đáp lại nhưng vẫn cho miếng dạ dày bò vào miệng, “Ưm, miếng này anh nhúng ngon quá.”

Trần Tuý gắp thêm một miếng khác rồi cho vào trong nồi, “Dẻo miệng như vậy có phải là muốn anh tiếp tục phục vụ em không?”

Chân Điềm chớp mắt nhìn anh nói: “Anh nhúng đồ ăn cho em, em lại nhúng đồ ăn cho anh, như thế sẽ ngon miệng gấp bội đó!”

Người phục vụ vừa tới thêm trà cho bọn họ: “…”

Thời đại này mấy đôi tình nhân lại đổi cách rắc cơm chó rồi, ha ha

Chân Điềm không nói suông, cô thật sự gắp một miếng dạ dày bò rồi nhúng cho Trần Tuý, “Miếng này thái mỏng cũng gần chín rồi, anh gắp ăn đi.”

“Không vội, anh ăn miếng dạ dày bò em vừa nhúng trước đã.”

Người phục vụ giật khoé mắt, rót trà cho bọn họ xong thì đi khỏi bàn này ngay.

Chỉ mất vài giây là có thể ăn được dạ dày bò, Chân Điềm tính nhẩm, cô cảm thấy mình ăn gần đủ rồi nên gắp một miếng bỏ vào bát của Trần Tuý: “Được!”

Trần Tuý nếm thử, sau đó ngẩng đầu nhìn Chân Điềm nói: “Cách này của em rất hay, đúng là ăn ngon hơn tự mình làm.”

“Hì hì.” Chân Điềm cười đắc ý cầm đôi đũa lại gắp thêm mấy miếng, “Đúng rồi, lúc trước em nói có chuyện muốn nói với anh.”

“Ừ, chuyện gì vậy?” Trần Tuý uống một ngụm trà.

Chân Điềm nói: “Là mấy anh trai của em muốn hẹn gặp anh.”

Trần Tuý hơi ngừng đũa gắp thịt bò, anh ngẩng đầu nhìn Chân Điềm phía đối diện: “Các anh trai? Không phải em chỉ có một anh trai là Chân Hi sao?”

“À… là các anh họ của em.” Chân Điềm ho một tiếng, hơi mất tự nhiên, “Bọn họ với Chân Hi khá thân thiết nên chắc là Chân Hi nói cho bọn họ biết.”

Trần Tuý suy nghĩ một lát, sau đó gắp cho Chân Điềm một lát thịt bò nóng hổi: “Bọn họ có nói là khi nào không?”

“Không có, do giờ làm việc của anh khó đổi hơn nên bọn họ nói là để anh chọn.”

“Nếu vậy để anh nói với lãnh đạo dời ngày nghỉ đến cuối tuần để có thể dẫn Trần Nhất Nhiên đi cùng, tiện thể mời ba mẹ em đến luôn.”

“Vâng!” Chân Điềm nghĩ cách này rất hay, có bà Vương Thục Trân đến thì ít nhất đám người Chân Hi sẽ không dám trắng trợn bắt nạt anh đâu.

“Nếu đông người như vậy thì chúng ta tự lái xe đến bãi biển rồi nướng thịt đi, em thấy thế được không?”

“Em thấy thế rất hay!” Chân Điềm gật đầu liên tục, “Về nhà em sẽ nói với mọi người.”

Trần Tuý cười nói: “Vậy khi nào có ngày nghỉ phép, anh sẽ báo cho em.”

“Ừm.” Chân Điềm nói xong thì cô lại lo lắng hỏi Trần Tuý, “Anh có nghĩ người nhà em rất phiền phức không?”

Hai người mới bên nhau chưa được bao lâu thì đã thay phiên nhau đòi gặp anh rồi.

Trần Tuý nói: “Sao có thể, anh biết họ quan tâm đến em. Đổi lại nếu như sau này con gái anh có bạn trai thì anh nhất định cũng lo lắng như thế thôi.”

Anh nhắc tới con gái nên Chân Điềm thuận mồm hỏi anh: “Anh thích con gái sao?”

Trần Tuý nhìn cô, cong môi: “Em sinh thì anh đều thích.”

Không ngoài dự đoán, Chân Điềm liền đỏ mặt.

Trần Tuý rất vui, anh nhìn công viên Lệ Trạch ngoài cửa sổ, sau đó quay đầu nói với Chân Điềm: “Ăn lẩu xong, chúng ta ra hồ ngoài công viên Lệ Trạch đi dạo đi.”

Trong công viên Lệ Trạch có một hồ nước lớn, xung quanh được trồng rất nhiều hoa theo mùa. Bây giờ là mùa xuân hoa nở rộ, vào thời điểm này trong năm, nhiều người sẽ đến hồ chèo thuyền để thưởng ngoạn phong cảnh.

Chân Điềm bị hấp dẫn bởi những gì anh nói: “Được, lâu rồi em cũng không đến công viên Lệ Trạch đi dạo.”

Hồ ở công viên Lệ Trạch rất rộng, lại có nhiều loại du thuyền đậu ven hồ. Chân Điềm chọn một chiếc thuyền vịt nhỏ màu vàng rồi ngồi lên với Trần Tuý.

Hai người chậm rãi đạp bàn đạp đẩy thuyền đi, Trần Tuý cầm tay lái điều khiển hướng thuyền. Gần đến giữa hồ, hai người giảm tốc, từ từ ngắm cảnh xung quanh.

Trần Tuý không để ý đến khung cảnh bên ngoài mà cúi đầu nhìn Chân Điềm bên cạnh: “Bây giờ thế giới dường như chỉ còn có hai chúng ta, thật tốt.”

Chân Điềm hơi sửng sốt, sau đó cô quay đầu lại, tai đã ửng đỏ: “Xung quanh rõ ràng nhiều người như thế mà.”

“Nhưng ngồi cùng với em trên con thuyền nhỏ này, tựa như là cả thế giới vậy.”

Giọng của Trần Tuý vừa trầm lại vừa êm tai, mang đầy tính dụ hoặc, cực kỳ thích hợp để nói mấy lời tình tứ. Mặc dù khoảng thời gian này Chân Điềm đã nghe anh nói rất nhiều, nhưng cô vẫn không chống đỡ nổi, “Có phải MC đài truyền hình các anh đều được huấn luyện để nói mấy lời mùi mẫn không?”

Trần Tuý cười rồi hôn lên trán cô một cái, sau đó anh chăm chú nhìn cô: “Đối với em, anh không học cũng biết.”

Anh đến quá gần, cả hơi thở đều phả vào mặt cô. Tuy bên trong thuyền là một không gian tương đối kín nhưng hai bên lại để thoáng, nhìn từ bên ngoài là có thể thấy rõ người bên trong đang làm gì. Chân Điềm bị hành động thân mật của anh khiến cho thẹn thùng, e là anh không muốn chèo thuyền đâu, mà là muốn lái thuyền* với cô cơ.

*Ý là lên giường đó:”)

“Bây giờ anh là người nổi tiếng đó nha, chú ý hình tượng chút đi.” Chân Điềm cố ý nhấn mạnh giáo dục anh một chút.

Trần Tuý lại không kiềm chế, anh vẫn áp sát cô như vậy: “Ồ, vậy anh đeo khẩu trang nhé? Vẫn là thôi, đeo khẩu trang thì anh không thể hôn em.”

“…” Chính là mong anh đừng hôn, sẽ có người nhìn thấy đó!

Trần Tuý nhận thấy ánh mắt của những người xung quanh nên cuối cùng cũng cách xa Chân Điềm một chút. Bây giờ là buổi chiều gió mát, hai người cùng vui vẻ tận hưởng khoảng thời gian chỉ thuộc về hai người trên hồ, Trần Tuý nắm tay Chân Điềm thầm nghĩ như này anh có thể ở trên hồ đến chiều luôn cũng được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.