12 Chòm Sao: Những Dải Màu Sau Mưa

Chương 5: Người lạ mà quen




Cự Giải cho tay vào túi áo vì trời lạnh, rảo bước tới trường. Đã là ngày học thứ ba, cô vẫn còn khá bỡ ngỡ với ngôi trường này. Giá mà có ai làm bạn thân với cô thì tốt… hoặc chi ít cũng là cùng cô tám chuyện lúc này.

“A!” Hình như cô lỡ giậm vào cái gì đó rồi! Vội vàng thu đôi chân lại, cô nhận ra trước mặt mình là một cô gái, trạc tuổi cô, gương mặt được phủ phấn thật kiêu kì đang nhìn cô đầy giận dữ. Hoảng sợ, cô nói như gà mắc tóc:

- Tôi… không cố ý… tôi xin lỗi!

Cô nàng kia cười khẩy, nói với giọng đầy khinh bỉ:

- Xin lỗi là xong à? Nhìn xem, làm dơ giày tôi rồi này! Đôi này mắc tiền lắm đấy!

Cự Giải nhìn cô gái kia đầy sợ hãi, ai đó đến giúp cô đi mà!

- Trông cô ta cũng xinh đấy! Hay ta nương tay cho cô ta lau giày cho tiểu thư nhỉ? – Một cô gái khác đứng sau cô nàng kênh kiệu kia cũng hùa theo, cười đầy gian xảo.

- Đúng là đê tiện!

Bảo Bình và Song Tử nãy giờ đã nghe tất cả. Không thể kiềm chế được nữa, Bảo Bình ta phải ra tay thôi. Lấy đông ăn hiếp yếu, quá đáng mà! Cậu cũng không ưa hai nhỏ kia, cái cô bị giẫm phải là Thanh Thanh, còn cái cô hùa theo đó là Thiên Bảo. Bản tính kênh kiệu ngày nào vẫn vậy, chẳng hiểu sao hồi trước cậu có thể coi họ là bạn được nữa, dù chỉ trong 1 ngày.

- Người ta đã xin lỗi rồi thì thôi. Theo tôi thấy thì đôi giày của cậu chưa dính chút bụi nào đâu! Chắc tại mắt cậu có vấn đề quá thôi! – Song Tử chạy tới đứng chắn trước mặt Cự Giải, nhìn Thanh Thanh và Thiên Bảo đầy khó chịu.

- Đây là Song Tử và Bảo Bình sao? Hai người vẫn thân thiết cái kiểu mập mờ đó nhỉ? – Thanh Thanh không thèm đếm xỉa đến lời nói của Song Tử, thật là phiền phức mà, cái con nhỏ đó lúc nào cũng phá đám chuyện của cô. Cái thể loại thích chõ mũi vào chuyện không liên quan tới mình, cô ghét!

- Mập mờ ấy hả? Không hề nhé! Vẫn còn hơn cô, bạn bè chẳng có một mống! Bên cạnh chỉ toàn kẻ a dua nịnh hót mà thôi!

Bảo Bình ta chịu hết nổi rồi nhé! Nếu không phải vì cô ta là con gái thì cậu đã thẳng tay không thương tiếc rồi. Cậu ước gì có thể tát cho cô một cái để cô nhận ra bản thân mình thật sự thế nào.

- Ít nhất thì khi ta ở trong trường này mọi thứ đều là của ta, Tiểu Thanh nhỉ? Không cần chấp bọn hạ đẳng đó làm gì! Chỉ có chó mới chơi với tụi nó thôi. – Thiên Bảo thấy bạn mình bị đả kích, liền lên giọng, không quên lia cho Song Tử một ánh mắt đầy khinh bỉ. Cô ghét nhỏ đó, ghét cực kì, một con nhỏ chẳng có gì ngoài nụ cười vô tư, thứ mà cô không có.

Bão lòng dâng lên dữ dội

Người bạn từng coi là bạn thân đang cho bạn là bọn hạ đẳng đấy

Lại còn coi bạn cô là chó

Không thể tha thứ!

- Thà là chó mà làm bạn với “bọn hạ đẳng” còn hơn là làm bạn với cái “bọn cao đẳng” không xứng để gọi là chó nữa!

Cái dáng người gầy tong teo bước tới gần, theo sau cậu là đội quân hùng hậu gồm 8 thành viên: mèo con, bành bạch, ai đồ, bé bốn mắt, trâu điên, Ma Kết, bọ cạp công chúa cùng Xử Nữ. Đông đủ rồi nhỉ? Để xem ai mới nói xấu cậu làm cậu ngứa tai nãy giờ vậy?

Thanh Thanh liếc nhìn đám người đó, trong đó có thần tượng Thiên Bình soái ca của cô, cùng cô bạn bốn mắt thủ khoa mà cô ngưỡng mộ, cả con mèo điên ngày xưa cùng trường và một số thứ khác không đáng quan tâm. Tất cả đều đang dành cho cô ánh mắt đầy giận dữ. Cô không quan tâm. Từ giờ thì không có thần tượng gì hết nhé, tất cả những ai đứng về phía Song Tử đều là kẻ thù không đội trời chung của cô.

Nhếch mép cười, Thanh Thanh đáp:

- C5 toàn là lũ hạ đẳng, thích chõ mũi vào chuyện người khác nhỉ?

“ Chát!”

Thanh Thanh sờ tay lên mặt mình, nó nóng và rát đến ghê sợ. Cô ngước lên. Kẻ nào dám tát bổn cô nương vậy? Thanh Thanh có chút ngạc nhiên, người tát cô lại là con nhỏ rụt rè đạp phải chân cô ban nãy. Sao nó gan thế?

Cự Giải vẫn còn thở gấp sau hành động mang đầy tính bản năng này. Cô nói, đầy ngắt quãng, giận dữ:

- Vậy thì con gái C1 có thể trang điểm đi học sao? Cô đánh phấn gì thế? Ngứa tay quá! Thứ phấn như vậy mà cô cũng đánh lên mặt được sao, tôi phục cô thật đấy!

Không còn là thiên thần nữa nhé

Tức nước thì vỡ bờ nhé

Thanh Thanh giận quá, cứng họng. Đây là lần đầu tiên cô bị ai đó tát. Bố mẹ cô còn chưa dám đánh cô. Con nhỏ đó…lại còn trước nhiều người nữa chứ!

Chuông reo vào học

Thanh Thanh đành hậm hực ôm mặt đi vào lớp. Thù này cô quyết trả!

Cự Giải ngồi bệt xuống đất vì mệt. CHết rồi, cô lại lên cơn tụt huyết áp rồi! Chóng mặt, đau đầu quá… và cô chẳng còn biết gì nữa. Phía trước cô là một màu đen…

- Cự Giải! Cự Giải!

_________________________________________________________

* Mọi người đọc rồi nhớ cho ý kiến nha! Chỉ đọc thôi mà không có ý kiến gì t/g buồn lắm đó!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.