"Xin lỗi, nhưng người nhà bệnh nhân vui lòng đợi bên ngoài!"
Sau khi bị một cô y tá ngăn lại trước khi kịp bước vào trong, Ma Kết cứ đứng đực người ra nhìn cánh cửa dần khép lại, nhịp thở vẫn gấp gáp do đã chạy liên tục nãy giờ. Cậu từng bước lùi về sau, rồi quay sang đi đến chỗ người chị gái đang ngồi trên hàng ghế chờ của cậu.
"Chị."
Xử Nữ không hề có bất kỳ phản ứng nào, nên Ma Kết thật sự không biết chị ấy có nghe cậu gọi hay không. Trong khi Ma Kết tiếp tục nhìn chị, Xử Nữ vẫn cứ ngồi yên trên ghế, nét mặt vẫn lãnh đạm đến vô cảm cùng đôi mắt cứ nhìn chằm chằm đờ đẫn xuống sàn nhà. Mặc dù đôi mắt ấy nhìn vào rất bình lặng, nhưng thực chất lại mờ đục hệt như bị một lớp sương dày đặc bao phủ toàn bộ. Ở Xử Nữ hoàn toàn không tồn tại một chút sức sống nào, ngoại trừ việc chị ấy không ngừng siết chặt lấy bàn tay mình.
Chắc chắn là chị ấy đang tự trách bản thân.
"Sẽ ổn thôi mà, chị."
Ma Kết không giỏi an ủi người khác, đúng hơn là cậu không có năng khiếu nói ra những lời khiến cho người ta cảm thấy tốt hơn, đặc biệt là con gái. Những người xung quanh cậu luôn rất mạnh mẽ, Xử Nữ luôn rất mạnh mẽ, chưa bao giờ cậu phải an ủi chị ấy vì bất cứ chuyện gì (kể cả những lần chị ấy mếu máo đòi sống chết cũng phải thắng cho bằng được anh Thiên Yết), nên Ma Kết càng không biết phải làm sao để chị gái cậu có thể bình tâm trở lại. Tất cả những gì Ma Kết có thể làm là ngồi xuống bên cạnh Xử Nữ, một tay nắm lấy tay của chị ấy, tay còn lại choàng qua vai trấn an chị.
Cậu thật sự không quen với một Xử Nữ như thế này.
"Ma Kết! Xử Nữ!"
Vẫn không ngừng vỗ về chị gái, Ma Kết ngẩng đầu nhìn lên theo hướng vừa phát ra giọng nói.
"Cự Giải. Cô, chú."
Ban nãy khi bước lên xe cứu thương cùng với Xử Nữ, trong khi chị ấy vẫn hoảng loạn mất bình tĩnh, Ma Kết có dùng điện thoại báo cho cô chú Châu, sau đó nghĩ ngợi một hồi mới gọi điện cho Cự Giải. Cậu không chắc cậu sẽ an ủi được Xử Nữ, và rõ ràng là cậu không làm nổi, nên sự có mặt của một Cự Giải để ở bên cạnh chị ấy là điều cần thiết.
À, đương nhiên cậu cũng có gọi cho Nhân Mã. So với Cự Giải, Nhân Mã còn khiến cậu đắn đo hơn, nhưng cuối cùng vẫn là không thể không gọi.
Cô Châu là người chạy lên đầu tiên, trong khi chú Châu đi lại chỗ của Ma Kết và Xử Nữ đang ngồi thì cô ấy lập tức dừng lại ngay trước cánh cửa của phòng cấp cứu. Chú đi đến bên vợ ngay sau đó, không ngừng trấn an người phụ nữ đang chực bật khóc vì nỗi lo lắng sợ hãi dần xâm chiếm tâm trí. Cự Giải nhìn hai người họ, sau đó mới quay sang chị em Xử Nữ và Ma Kết. Trong vài giây khi dừng lại ở chỗ Xử Nữ, Cự Giải hơi nhíu mày.
"Xử Nữ bị thương sao?"
"Không ạ. Là của chị Bảo Bình."
Trên người của Xử Nữ hầu hết khắp nơi đều dính máu, nhiều nhất là ở chiếc áo cô đang mặc và hai bàn tay đang không ngừng run rẩy. Nhưng rõ ràng là cô không hề quan tâm gì đến điều đó cả.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy, Kết?"
Nhìn trạng thái của hai người họ bây giờ, thú thật, chính bản thân Cự Giải cũng không muốn hỏi để khiến cho họ phải nhớ lại, điều đó sẽ tăng thêm đả kích, nhất là đối với cô. Nhưng chuyện này, dù cho cậu không hỏi, cô chú Châu cũng nhất định sẽ hỏi. Vì họ thật sự rất cần biết được lý do tại sao con gái của họ đang yên lành đang khoẻ mạnh lại đột nhiên nằm trong phòng cấp cứu.
Nhưng đáp lại Cự Giải và ánh mắt chờ đợi của ông bà Châu, Ma Kết chậm rãi lắc đầu.
"Em cũng không rõ. Lúc đó em đang ở trong cửa hàng mua một vài thứ, chỉ có Xử ở bên ngoài thôi. Lúc em chạy ra thì đã thấy chị ấy vô cùng hoảng loạn ngay bên cạnh chị Bảo Bình đang nằm bất tỉnh rồi."
Nếu là bình thường, cậu sẽ không vì bên ngoài ồn ào mà chạy ra xem thử, nhưng vì sự ồn ào lúc đó rất kỳ lạ khiến Ma Kết đột nhiên cảm thấy lo lắng cho Xử Nữ, vì thế cậu mới chạy ra. Khác với hiện tại, chị gái cậu của lúc đó vô cùng mất bình tĩnh, không ngừng cầu cứu, không ngừng hét lên bảo mọi người gọi xe cứu thương, không ngừng gọi Bảo Bình tỉnh lại. Khi Ma Kết nhận ra người đang nằm trên đường bất tỉnh với một vũng máu là Bảo Bình, cậu vẫn còn nhớ cậu đã kinh ngạc biết bao nhiêu.
Nếu hỏi rõ rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì, có lẽ hiện tại ở đây chỉ có mỗi mình Xử Nữ có thể trả lời được.
Đúng lúc Cự Giải đang định lên tiếng cố gắng không khiến Xử Nữ càng thêm bất ổn thì bà Châu đã lập tức chạy đến, vừa ngồi xổm trước mặt Xử Nữ vừa hai tay nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô. Trong một khắc, đôi mắt đờ đẫn vô hồn của Xử Nữ chợt mở to, vô thức nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi trước mặt mình.
"Cô xin con, Xử, làm ơn hãy nói cho cô chú biết thật sự đã xảy ra chuyện gì. Cô cầu xin con, Xử Nữ."
"Mẹ nó à, em đừng làm khó con bé quá."
"Cô rất thương con, cô không muốn con phải khó xử, nhưng cô là một người mẹ, cô muốn biết con gái của cô rốt cuộc là bị cái gì. Con bé không thể tự dưng ở trong đó mà không có lý do được! Cô cầu xin con đó, Xử à!"
Khi nhìn vào hình ảnh người phụ nữ đang vô cùng đau khổ không ngừng cầu xin mình, đôi mắt vô hồn của Xử Nữ lúc này mới lấy lại được phần nào sự tỉnh táo. Đôi mắt cô run rẩy, đôi môi khẽ run bần bật, mặc dù nét mặt vẫn hầu như không thay đổi, nhưng lồng ngực cô bỗng chốc càng thêm trĩu nặng cảm giác đau đớn khôn nguôi. Phải mất một lúc để Xử Nữ có thể kiềm chế cảm xúc của bản thân mỗi khi cố nhớ về chuyện đã xảy ra lúc đó, và mất thêm một lúc nữa để cô sắp xếp mọi thứ lại trong đầu mình. Cổ họng Xử Nữ khô khốc, khiến giọng nói phát ra cũng theo đó trở nên khàn đục.
"Lúc Ma Kết vào mua đồ, con ở ngoài đọc sách đợi thằng bé, lúc đó con đã vô tình nhìn thấy Bảo Bình ở phía đường bên kia. Con định gọi cậu ấy, nhưng vì thấy cậu ấy đang chuẩn bị sang đường nên con đứng ở đó đọc sách đợi. Rồi tự dưng con cảm thấy mọi người xung quanh không hiểu sao trở nên ồn ào bất thường, nên con đi ra ngoài xem thử, một phần vì con thấy lạ khi vẫn chưa thấy Bảo Bình đâu."
Xử Nữ bất giác càng thêm siết chặt bàn tay mình, móng tay vô tình bấu vào bàn tay của Ma Kết đang nắm tay chị gái trấn an, khiến cậu hơi nhíu mày vì đau. Nhưng dù vậy, Ma Kết vẫn nắm chặt tay chị, vẫn cố gắng khiến cho Xử Nữ bình tĩnh nhất có thể.
"Lúc đó con nhìn thấy Bảo Bình đang loay hoay cố gắng giúp đỡ một thai phụ đang đuối sức. Con rất muốn ra giúp cậu ấy một tay, nhưng đám đông cứ chen chúc khiến con không tài nào nhúc nhích được. Rồi đèn tín hiệu cho người đi bộ chuyển đỏ, rồi từ đâu xuất hiện một chiếc xe chạy vượt quá tốc độ cho phép."
Lần này, toàn thân Xử Nữ đều run rẩy, đôi mắt mở to bắt đầu dậy sóng cùng nhịp thở bỗng chốc trở nên dồn dập. Như một phản xạ nhất thời, Ma Kết ngồi bên cạnh lập tức vòng tay ôm lấy chị gái, nhẹ nhàng vỗ về trấn an cho chị bình tĩnh trở lại.
"Bảo Bình đẩy thai phụ đó vào, người phụ nữ đó được mọi người đỡ lấy nên an toàn, nhưng thay vào đó cậu ấy lại không tránh kịp. Đến khi con có thể chạy ra thì mọi thứ đã quá muộn, dù cho con có gọi bao nhiêu lần, Bảo Bình cũng không lên tiếng, cũng không mở mắt nhìn con, tất cả những gì con cảm thấy lúc đó là hơi thở của cậu ấy ngày một yếu đi. Con xin lỗi, con thật sự xin lỗi! Là do con, lẽ ra con nên cảnh báo cậu ấy trước! Con xin lỗi! Con xin lỗi! Cô chú, con thật sự xin lỗi..."
"Chị, chị bình tĩnh lại một chút đi. Sẽ không sao đâu mà."
Dù cho cả người cứ run lên bần bật, dù cho đôi mắt đang dần trở nên hoảng loạn, nhưng Xử Nữ vẫn không hề khóc lấy một giọt nước mắt nào, thậm chí ngay cả khi ở nơi xảy ra tai nạn, Xử Nữ cũng chỉ la hét một cách sợ hãi. Bàn tay cô bấu chặt vào cánh tay của Ma Kết, khuôn mặt vẫn tiếp tục cúi gầm che đi đôi mắt đã sớm không còn bình lặng.
"Tại sao nó cứ như vậy? Cứu người là không sai, nhưng vì cứu người khác mà đặt bản thân vào nguy hiểm là vô trách nhiệm, là hành động vô cùng sai trái! Tại sao mày không bao giờ chịu nghe lời mẹ mày chứ?!"
Bà Châu đột ngột đứng dậy, từng bước bất giác lùi về phía sau, đến tận khi được chồng đỡ lấy, bà mới nhận ra hành động vô thức của mình. Hơi thở của bà dần trở nên gấp gáp, đôi mắt lo lắng sợ hãi cứ dán chặt vào căn phòng cấp cứu vẫn đang sáng đèn. Cả người bà bỗng chốc mềm nhũn, rồi cuối cùng, bà khuỵu xuống, bật khóc.
Trong khi vẫn đang vỗ về an ủi vợ, ông Châu dời tầm mắt của mình về phía Xử Nữ vẫn đang cúi gầm mặt trong vòng tay của em trai con bé. Ông gượng cười một cách nhẹ nhàng, từng lời chậm rãi vang lên.
"Không một ai mong muốn chuyện này xảy ra cả, con không có lỗi gì hết, nên Xử Nữ à, cô chú không trách con, không ai trách con, con không cần phải tự trách bản thân mình đâu."
Xử Nữ ngước mắt nhìn ông Châu, đối diện với ánh mắt dịu dàng cùng lời trấn an động viên của ông, sau đó, cô lại tiếp tục cụp mắt xuống. Cô biết cô rất vui, cũng rất nhẹ nhõm khi nghe ông ấy nói những điều như vậy với cô, rằng họ không hề ghét bỏ cô, thậm chí còn không giận dỗi trách móc gì cô, nhưng một phần rất lớn trong Xử Nữ vẫn liên tục trĩu nặng cảm giác đau đớn không cách nào xua tan được, nặng đến mức không thở nổi.
Họ không trách cô, nhưng cô không thể không trách chính mình.
***
Từ khi còn nhỏ, Cự Giải đã là dạng người hướng nội quá mức cần thiết, nên người như cậu chưa bao giờ sống cùng một thế giới với Bảo Bình, hai người càng không có cơ hội làm bạn của nhau. Mối liên hệ cơ bản giữa cậu và Bảo Bình chính là Xử Nữ, trong khi cậu là người bạn thanh mai trúc mã đã cùng cô lớn lên, thì Bảo Bình là người bạn thân thiết nhất của cô, rồi cả hai dần dần mới phát triển thành mối quan hệ bạn bè. Mặc dù luôn không hiểu nổi tại sao Bảo Bình lại có nhiều năng lượng đến vậy, Cự Giải thật sự rất quý cậu ấy. Vì vậy thật lòng mà nói, cậu đang rất lo lắng cho người bạn này, hy vọng cậu ấy không sao.
Càng nghĩ như thế, cậu lại càng cảm thấy lo cho Xử Nữ. Cự Giải không cách nào nhớ nổi lần cuối cùng cậu nhìn thấy cô như thế này là lúc nào. Trong trí nhớ của cậu, Xử Nữ rất mạnh mẽ, rất kiên cường, thậm chí là đến mức cứng đầu, lúc nào cũng tỏ ra mình không cần đến sự giúp đỡ của bất cứ ai, vô cùng độc lập. Có lẽ đó là lý do lớn nhất khiến cho Xử Nữ đến tận lúc này vẫn gượng ép bản thân.
Nhận ra vạt áo của mình vừa bị kéo, Cự Giải quay sang, cùng lúc đối diện với Xử Nữ. Nhìn vào đôi mắt đờ đẫn của cô, cậu dịu dàng mỉm cười.
"Xong rồi sao?"
Đáp lại cậu, cô chậm rãi gật đầu.
Ban nãy khi đang ngồi trước phòng cấp cứu, ông Châu đã bảo Xử Nữ nên đi rửa mặt cho tỉnh táo trở lại. Cậu biết điều ông ấy thật sự muốn nói là bảo cô nên về nhà nghỉ ngơi, nhưng ông ấy hiểu rằng với tính cách của Xử Nữ, cho đến khi biết chắc được rằng Bảo Bình vẫn ổn thì sẽ không bao giờ chịu rời khỏi bệnh viện. Phải khó khăn lắm bọn họ mới thuyết phục Xử Nữ đi rửa mặt được.
Cự Giải nghĩ ngợi gì đó một lúc, sau đó vừa đi vừa cởi chiếc áo khoác đang mặc đưa cho Xử Nữ.
"Mặc dù cậu đã rửa sạch máu, nhưng không thể rửa sạch chiếc áo cậu đang mặc được, đúng không?"
Xử Nữ dừng bước, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác của Cự Giải, sau đó lại nhìn vào chiếc áo mà mình đang mặc. Cô thực sự không quan tâm bộ dạng của cô nhếch nhác thế nào, nhưng có lẽ Cự Giải nói không sai, nếu- khi Bảo Bình tỉnh lại, nhất là trong ngày hôm nay, cô không thể đối diện với Bảo Bình trong khi đang mặc một chiếc áo dính đầy máu của cậu ấy được. Nghĩ như vậy, Xử Nữ đưa tay nhận lấy chiếc áo khoác, rồi mặc vào, tiếp tục bước đi như không có chuyện gì xảy ra.
"Không cần gấp như vậy mà. Bảo Bình vẫn ở đó thôi, cậu ấy không sao đâu."
Khi nhận ra tốc độ bước chân của Xử Nữ ngày một nhanh hơn, Cự Giải vừa bình thản đuổi theo cô vừa lên tiếng, đồng thời khẽ nhíu mày khi cô không có vẻ gì là chịu nghe lời cậu. Khi Cự Giải định giơ tay giữ cô lại, có lẽ do đi quá nhanh mà quên mất việc nhìn trước ngó sau, Xử Nữ vấp phải bậc thềm của hành lang nối hai khu nhà lại, cứ thế mất đà ngã về phía trước.
"Cẩn thận!"
Mặc dù Cự Giải đã đỡ được cô trước khi kịp ngã xuống bằng cách vòng tay qua người giữ cô lại, nhưng Xử Nữ không hề có bất cứ biểu cảm sợ hãi nào kể cả khi đã nhận ra mình vừa sắp ngã. Cô nhanh chóng đứng thẳng trở lại, đẩy vòng tay cậu ra khỏi người mình, rồi cứ thế bước đi. Cự Giải nhìn vào bàn tay vẫn còn đặt giữa không trung, sau đó lại nhìn Xử Nữ.
"Cậu định cứ thế này đến bao giờ?"
Tiếng bước chân vang lên từ phía Xử Nữ chậm dần rồi dừng hẳn, nhưng không hề quay người lại nhìn Cự Giải, cũng không mặc kệ cậu rồi bỏ đi. Nhìn từ phía sau, tất cả những gì Cự Giải thấy chỉ là một tấm lưng nhỏ bé nhưng lại quật cường đến ương bướng, thậm chí không hề để lộ ra một chút sự run rẩy nào. Cậu vẫn cứ đứng đó, nhìn cô, chờ đợi từ cô một câu trả lời thích đáng, hay ít nhất, chờ đợi cô có thể lên tiếng.
"Tớ không biết."
Xử Nữ có thể nghe thấy giọng nói của mình vừa vang lên một cách thều thào, cũng có thể cảm thấy cơ thể mình mệt mỏi đến nhường nào, và cô tự cho đó là lý do lớn nhất khiến cô không thể bỏ đi khi Cự Giải hỏi. Có thể Cự Giải là dạng người gần như sẽ không bao giờ hỏi người khác việc mà họ không muốn trả lời, nhưng cậu ấy lo lắng cho cô, nên Xử Nữ biết việc này chỉ là vấn đề thời gian.
"Tớ thật sự không biết phải làm gì mới đúng nữa."
Đến cả việc phải biểu cảm như thế nào cho đúng, cô cũng không biết nữa. Xử Nữ thật sự rất muốn khóc cho thoả lòng, rất muốn trút hết ra sự đau đớn khổ sở đang dày vò cô lúc này, rất muốn tống khứ đi cảm giác dằn vặt không cách nào xua tan được. Nhưng tất cả những gì cô có thể làm vẫn chỉ là trưng ra một khuôn mặt đờ đẫn lãnh cảm. Xử Nữ thầm xin lỗi Thiên Yết vì luôn mắng cậu ta là đồ mặt than. Đến bây giờ cô mới hiểu được, thì ra chỉ có mỗi việc bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài thôi mà cũng có thể khó khăn đến như vậy.
Đúng lúc này, Cự Giải từ phía sau chợt bước đến, hai tay vòng qua ôm chầm lấy Xử Nữ từ phía sau. Cậu không lên tiếng nói bất kỳ câu nào, chỉ đứng đó ôm lấy cô như một cách an ủi tốt nhất mà cậu có thể làm.
"Tớ luôn nhận ra những dấu hiệu, luôn cảm thấy có gì đó không ổn có thể xảy ra, nhưng thay vì tin vào nó, tớ lại luôn chọn tin vào những gì diễn ra ở hiện tại, để rồi cuối cùng, mọi chuyện trở nên tồi tệ đến mức tớ không còn có thể kiểm soát được nữa. Nếu lần đó tớ cảnh báo Bảo Bình nhiều hơn, kiên quyết hơn, cậu ấy sẽ không phải đau khổ vì mối tình với kẻ không ra gì kia. Lần này cũng vậy, chỉ vì tớ cứ đứng đó thay vì chạy ra giúp cậu ấy, hay ít nhất, tớ cũng có thể nói với cậu ấy rằng đèn tín hiệu đã chuyển màu."
"Nhưng lúc đó còn có đám đông-"
"Nhưng tớ cũng có thể đẩy họ ra mà chạy ra ngoài! Chỉ vì tớ lúc nào cũng cho rằng mọi chuyện vẫn ổn, sẽ không sao hết, rằng mọi thứ vẫn luôn trong tầm kiểm soát của tớ nên tất cả mới trở nên tồi tệ như vậy!"
Một lần nữa, Xử Nữ gạt phăng vòng tay của Cự Giải ra khỏi người mình, rồi đột nhiên quay phắt ra phía sau níu lấy ngực áo cậu. Ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cậu lúc này đã không còn sự đờ đẫn mệt mỏi nãy giờ mà thay vào đó, chỉ còn lại sự tức giận dành cho chính bản thân mình, trong khi răng vô thức cắn chặt môi đến suýt bật máu. Sau đó, đôi mắt của Xử Nữ bất chợt nheo lại, từ giận dữ chuyển thành đau thương, rồi cả người mềm nhũn cứ thế trượt dần xuống đất.
Cự Giải chậm rãi ngồi xuống trước mặt Xử Nữ, hai tay vươn đến kéo cô vào lòng mình, một tay vỗ về đôi vai đang run lên bần bật không ngừng của cô, tay còn lại dịu dàng xoa đầu trấn an Xử Nữ.
"Cậu biết không, Tiểu Xử? Cậu đã gượng ép bản thân đủ rồi. Kể cả cậu, đặc biệt là cậu, cũng được phép tỏ ra đau khổ mà."
Ngay khi câu nói của Cự Giải vừa dứt, đôi mắt của Xử Nữ vô thức mở to, ngay cả hai tay vốn đã buông thõng dưới nền đất cũng bất giác run rẩy. Trong đôi mắt ấy, Xử Nữ đột nhiên cảm thấy cay xè đến khó chịu.
Khi nhìn thấy những giọt nước mắt đau khổ và khuôn mặt lo lắng đến tiều tuỵ của ông bà Châu, một phần rất lớn trong Xử Nữ đã tự tước đi cái quyền cho phép bản thân cô cũng được bộc lộ sự đau thương, tự tống khứ đi của cô cách để thể hiện cảm xúc ra bên ngoài. Xử Nữ cho đến lúc này vẫn tự trách chính mình về tai nạn của Bảo Bình, đó là lý do cô đã không nhận ra, thay vào đó cứ tiếp tục không ngừng gắng gượng giấu kín mọi thứ và để mặc người khác phải san sẻ sự lo lắng cho mình.
Cuối cùng, mặc kệ hai bàn tay vẫn buông thõng, Xử Nữ bật khóc.
***
Khoảng hơn ba mươi phút sau khi Cự Giải và Xử Nữ rời đi, ánh đèn trên phòng cấp cứu vẫn chưa hề có dấu hiệu tắt. Khi vô tình quay sang và nhìn thấy hai người họ quay trở lại, Ma Kết lập tức đứng dậy khỏi ghế ngồi ngay khi chị gái vừa đi đến trước mặt cậu. Đáp lại ánh mắt của cậu, Xử Nữ chỉ mỉm cười.
"Xin lỗi vì đã để em lo lắng nhé, Kết. Cảm ơn, giờ thì chị không sao rồi."
Mặc dù Ma Kết thật sự không quen với giọng điệu dịu dàng này của Xử Nữ đến mức trong lòng dâng lên một cảm giác mãnh liệt muốn trêu tức chị gái, nhưng cậu vẫn thừa sức tạm dẹp chuyện không cần thiết và không đúng lúc đó sang một bên. Khi nhìn thấy đôi mắt vẫn còn thoáng đỏ của chị, sau đó lại nhìn sang một Cự Giải đang cười như mọi khi, nếu là bình thường, Ma Kết nhất định sẽ thẳng tay cho Cự Giải một trận kể cả khi cậu thừa biết rằng cậu không thể đánh lại anh ấy. Nhưng riêng lần này thì khác, lần này cậu thật sự mừng vì chị cậu có thể khóc. Cậu đoán mình thật sự có thể an tâm được phần nào rồi.
Trong lúc Xử Nữ bước đến nói gì đó với ông bà Châu lúc này đã khá bình tĩnh trở lại, Cự Giải mới quay sang nhìn Nhân Mã đang ngồi bệt dưới sàn và tựa lưng vào bức tường cách đó không xa, mắt vẫn không hề rời cánh cửa phòng cấp cứu dù chỉ một giây. Ngay bên cạnh Nhân Mã, là Song Ngư đang đứng dựa người vào tường, hai tay vẫn khoanh trước ngực và trưng ra khuôn mặt lạnh nhạt cùng đôi mắt nhắm hờ, điệu bộ vẫn ung dung khó gần như thường ngày.
Ban nãy trước khi đi cùng Xử Nữ, Cự Giải có nhìn thấy Nhân Mã và Song Ngư chạy đến từ một hướng hành lang gần đó. Khi nhìn thấy Song Ngư, cậu lúc đầu còn tưởng mình nhìn nhầm. Thằng bé đó thế mà lại có thể đến đây cùng Nhân Mã, đúng là một chuyện khó tin.
Khoảng nửa giờ đồng hồ sau đó, Thiên Bình và Song Tử chạy đến, sau đó là Thiên Yết, rồi đến Bạch Dương và Ngư Nhân. Tất cả đều do Ma Kết gọi để báo tin, có vài người thì truyền tin nhau mà cùng đến. Cậu đương nhiên cũng có gọi cho Sư Tử, nhưng lại bị chuyển vào hộp thư thoại, cũng có gọi cho Xà Phu, nhưng đến cả cậu ta cũng không thèm bắt máy.
Vì những người có mặt đều là những người biết nhìn trước ngó sau, biết suy nghĩ kĩ càng trước khi nói, nên không một ai trong số tụi nó làm ầm lên chỉ vì muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Đương nhiên Ma Kết cũng có giải thích, một cách ngắn gọn đầy đủ nhất có thể.
"Cậu không sao chứ, Nhân?"
Đối diện với đôi mắt dò hỏi của Bạch Dương, Ngư Nhân lập tức lắc đầu, hai tay cứ xua xua trước mặt trong khi vẫn nở nụ cười tươi tắn. Khi chắc chắn cô bạn thân của mình không còn chú ý đến nữa, trong một khắc, cô bất giác liếc mắt về phía Song Ngư, rồi lập tức quay đi. Hai bàn tay đang đặt trên đùi của Ngư Nhân bất chợt run lên, vô thức siết chặt váy.
Cô vẫn chưa sẵn sàng để đối diện với anh ta.
Suốt hơn ba giờ đồng hồ tiếp theo, cánh cửa phòng cấp cứu vẫn chưa hề có dấu hiệu mở ra, kéo theo bầu không khí bao quanh ngày càng tĩnh lặng đến mức căng thẳng, cùng lúc kéo căng tâm trí mọi người như những sợi dây đàn chực đứt. Ai ai cũng bị bao trùm bởi sự lo lắng tột độ, người thì đứng ngồi không yên, người thì chắp tay cầu nguyện.
Khi kim đồng hồ đã vượt qua giờ thứ tư, đèn trước phòng cấp cứu chợt tắt. Người bước ra sau đó là một vị bác sĩ.
"Cho hỏi, ở đây ai là người nhà của bệnh nhân?"
Có lẽ vì quá mệt mỏi, ba mẹ của Bảo Bình đều không đủ sức để lên tiếng trả lời nữa. Tất cả những gì hai người họ có thể làm là lập tức chạy đến, đôi mắt khẩn khoải chờ đợi câu nói tiếp theo của vị bác sĩ nọ.
"Hiện giờ bệnh nhân đã không còn trong giai đoạn nguy hiểm đến tính mạng nữa, sẽ ngay lập tức được chuyển đến phòng hồi sức."
Chỉ một câu nói duy nhất thôi đã có thể xua đi bao nhiêu lo lắng đang chất chứa trong khắp lồng ngực của những người ở đây, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng có chuyện này, tôi nghĩ người nhà cần phải biết."
Trong khi ông bà Châu vẫn nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ nọ với một tâm trạng bất an kỳ lạ, tụi nó không hẹn mà cùng quay khắp tứ phía nhìn nhau.
Rõ ràng là tính mạng của Bảo Bình đã không còn bị đe doạ, nhưng khi nhìn vào đôi mắt và vẻ mặt nghiêm túc kia, không một ai trong số họ có thể giữ nguyên trạng thái nhẹ nhõm như vài giây trước đó nữa.
***
Song Ngư một tay cầm túi thức ăn nặng trịch, một tay gạt tay nắm mở cửa bước vào. Sau khi đặt cái túi lên bàn, cậu đi đến và ngồi xuống chiếc sofa cỡ nhỏ gần đó, hai tay khoanh lại, sau đó lại ngáp ngắn ngáp dài, rồi lại đưa tay dụi mắt, bên tai như thường lệ vẫn là cặp tai nghe phát nhạc. Ngay khi Song Ngư vừa định chợp mắt một chút, cậu đã lập tức nghe thấy tiếng nói vang lên.
"Mày mua đồ ăn cho tao cơ đấy. Cảm động chết tao mất."
"Là Thiên Yết trước khi về bảo tao đem cho mày. Mà cũng được, chết sớm cho đồng bào nhờ."
Sau khi được chuyển từ phòng cấp cứu đến phòng hồi sức, mọi người có ở lại một lúc để chăm nom cho Bảo Bình, nhưng vì có vài việc cần thiết phải giải quyết, thêm cả cũng khá muộn rồi, nên hầu hết đều đã về trước. Ông bà Châu đương nhiên ở lại cùng con gái, nhưng vừa đi nói chuyện với vị bác sĩ nào đó vẫn chưa về, nên hiện tại trong phòng bệnh chỉ có mỗi mình Nhân Mã.
Nói thật lòng thì chính bản thân Song Ngư cũng không hiểu lý do tại sao cậu vẫn còn ở đây. Trong khi lẽ ra cậu phải mặc kệ những chuyện không liên quan đến mình như mọi khi và chạy ngay về nhà, nhốt mình trong phòng rồi đánh một giấc ngon lành, thì Song Ngư lại ngoan ngoãn ở lại bệnh viện chỉ để trông chừng Nhân Mã (?!). Cuối cùng, sau một hồi đăm chiêu suy nghĩ để biện hộ lý do cho hành động khó hiểu của mình, cậu không hề áy náy chút nào khi quyết định đổ hết tội danh lên đầu Thiên Yết.
Song Ngư mở hé một mắt của mình nhìn Nhân Mã lúc này đang ngồi ngay bên cạnh giường bệnh, đương nhiên, người nằm trên giường là Bảo Bình, vẫn đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh chưa rõ bao giờ tỉnh lại. Từ lúc đến bệnh viện đến giờ, mà có lẽ là từ lúc Bảo Bình được chuyển từ phòng cấp cứu sang, Nhân Mã hầu như không nói tiếng nào, cũng không phản ứng hay hành động như mọi khi. Tất cả những gì cậu ta làm nãy giờ chỉ đơn thuần là ngồi bên cạnh giường bệnh của Bảo Bình, không nắm tay, không thủ thỉ, chỉ im lặng ngồi đó trông chừng chị ta. Song Ngư hừ mũi, như thường lệ vẫn tỏ ra không thèm quan tâm, thay vào đó đảo mắt nhìn sang túi đồ vẫn còn nằm yên vị không xê dịch xíu nào trên bàn.
Đúng là phí phạm thức ăn.
"Tao thật sự thấy rất sợ. Nhưng không phải sợ Bảo Bình sẽ không tỉnh lại."
Nói đến đây, Nhân Mã đột nhiên im lặng, rồi không rõ là vừa hay đang suy nghĩ điều gì, sau đó lại tiếp tục.
"Tao sợ khi Bảo Bình tỉnh lại. Tao không biết, tao phải đối mặt với chị ấy thế nào nữa. Giá như lúc đó tao không buông tay chị ấy ra."
Một lần nữa liếc mắt trở lại về phía Nhân Mã, Song Ngư vẫn im lặng chờ câu nói tiếp theo nào đó vang lên. Cậu không nghĩ cậu có nhã hứng cắt ngang lời của ai đó khi người ta đang nói.
Ừ thì, có lẽ vậy.
"Tao đã gặp Bảo Bình khi đang trên đường đến nghĩa trang, khi đó tao đã thấy rất bất an, nhưng tao nghĩ đó là vớ vẩn, và tao đã buông tay Bảo Bình ra. Nếu như tao nắm chặt tay chị ấy, chuyện này đã không xảy ra."
Thay vì tỏ ra bi thương và cảm thông cho những gì Nhân Mã vừa nói - cũng là một trong những việc mà chỉ nghĩ đến thôi đã khiến Song Ngư buồn nôn rồi, cậu đột nhiên cảm thấy trên trán cậu đang hằn lên gân xanh vì bực bội. Song Ngư nhíu chặt mày, cố kìm nén lời xúi giục cầm chiếc điều khiển tivi nằm trên bàn ngay bên cạnh ném thẳng vào đầu Nhân Mã đang không ngừng kêu gọi bên trong tâm trí mình.
"Nhớ ngày trước khi ba mẹ bị tai nạn mà qua đời, tao cũng gặp ác mộng đến mức mất ngủ y hệt như thế này. Ngay cả ông trời cũng cảnh báo tao, vậy mà tao chẳng thèm để ý. Lại còn- Đau!"
Mặc dù Song Ngư đã rất kiềm chế, nhưng khi cậu định thần lại thì tay cậu đã vừa ném bay một chai nước nằm ngay bên cạnh chiếc điều khiển vào đầu Nhân Mã rồi.
Được rồi, dù sao thì sự kiên nhẫn của cậu cũng không tốt lắm.
"Mày biết đau không thằng quỷ?! Nguyên một chai nước đầy, mày muốn ám sát tao hả? Mày ghét tao tới vậy luôn á hả?!"
"Là tao ném mày, việc gì tao phải quan tâm là tao có biết đau hay không? Mà cũng biết cơ đấy."
Nhìn bộ mặt mếu máo mím chặt môi vì tức của Nhân Mã, Song Ngư cảm thấy hả hê ghê gớm. Nhưng ngay sau đó, nét mặt ấy lập tức thay đổi, một lần nữa trở về lại vẻ ủ dột nãy giờ, đôi mắt lại tiếp tục nhìn lơ đễnh không có điểm xác định.
"Đừng có đổ lỗi cho trời đất, chẳng liên quan gì ở đây hết."
"Còn không phải như vậy chắc?! Ban nãy mày cũng nghe bác sĩ nói mà! Rồi sẽ thế nào đây? Khi Bảo Bình tỉnh lại, cô ấy sẽ đón nhận chuyện này như thế nào đây hả? Cô ấy sẽ tuyệt vọng đến mức độ nào đây chứ? Tay tao đã giữ Bảo Bình lại, cũng chính tay tao buông cô ấy ra! Mày làm sao hiểu được!?"
Nhìn Nhân Mã đột ngột đứng bật dậy mà lớn tiếng nói không ngừng, đôi mắt của Song Ngư vẫn bình lặng không dao động, thẳng thắn nhìn thẳng vào mắt Nhân Mã. Dù vậy, khi nghe đến câu nói cuối cùng, cậu lại bất giác nhớ lại những lời mà cậu từng nói với Sư Tử trước đây, cũng trong cơn giận dữ hệt như Nhân Mã lúc này.
Cậu làm sao hiểu được!? Cậu sẽ không bao giờ hiểu được!
Cái này người ta gọi là quả báo chăng.
Trong lúc Song Ngư trong vài giây nghĩ bâng quơ lung tung, Nhân Mã bất lực ngồi phịch xuống chiếc ghế đặt cạnh giường bệnh mà cậu ngồi nãy giờ. Vô thức cúi gập người, hai tay cậu mệt mỏi vò mái tóc vốn đã rối bù, hơi thở theo đó bỗng chốc cũng trở nên dồn dập.
"Mày đang tự hỏi tại sao không phải là mày có đúng không?"
Trước đôi mắt tiều tuỵ nhưng vẫn ánh lên tia ngạc nhiên như người bị nói trúng của Nhân Mã, Song Ngư chỉ đơn giản thở hắt ra một tiếng.
"Thà là tao còn tốt hơn còn gì. Dù sao nếu là tao bị, tao cũng sẽ không đau khổ đến chết đi sống lại."
Song Ngư thở hắt ra một cái, đôi mắt nhíu chặt lại một cách đầy khinh bỉ. Cậu không biết trong đầu cậu rốt cuộc vừa suy nghĩ điều gì, chỉ biết đến khi sực tỉnh thì cậu đã thẳng tay đấm một phát vào mặt của Nhân Mã rồi. Nhìn cậu ta bất ngờ đến mức ngã hẳn xuống sàn do không kịp phản ứng, ánh nhìn của Song Ngư vẫn lạnh lẽo như vậy. Cậu cứ thế cúi người xuống, một tay túm chặt cổ áo của Nhân Mã xốc ngược lên.
"Lải nhải lải nhải toàn điều vớ vẩn nhảm nhí, đau cả đầu! Trên đời này không tồn tại chữ "nếu", một khi đã qua, thì đó là chuyện đã rồi, dù mày có chết cũng không thể quay ngược trở lại để chuộc tội. Chính bởi vì mày không thể thay đổi điều gì, đó là lý do mày phải chấp nhận. Dỏng tai lên mà nghe cho rõ đây, thằng đầu ngựa chết tiệt, hoặc là mày im lặng mà ở bên chị ta, bù đắp xoa dịu cầu xin yêu thương hay mấy hành động tởm lợm nào đó, sao cũng được, còn nếu không làm được-"
"Không làm được thì sao?"
"Thì chết đi. Dù sao thì lúc đó mày cũng chỉ là một thằng khốn phế thải vô dụng."
Mặc dù vẫn cố giữ nhịp thở đều đặn không đổi, nhưng Song Ngư cảm thấy rất rõ ràng cơn đau đớn từ lồng ngực đang dần lan rộng khắp cơ thể của cậu. Song Ngư khó khăn thở ra một tiếng, cố gắng kiểm soát cơn đau trước khi nó kịp xâm chiếm toàn bộ tâm trí cậu. Cậu từng bước lùi lại, tay cũng bỏ hẳn ra khỏi cổ áo của Nhân Mã, để mặc cậu ta tiếp tục khuỵu xuống sàn.
Đây không phải lần đầu, nhưng không hiểu sao gần đây nó lại đến nhiều hơn hẳn. Cậu nghĩ mình cần hít thở một chút, không có lý do gì để kích động như thế này cả.
Trong khi đó, thay vì nổi giận lôi đình trước những lời hoàn toàn có thể xem là vô cùng độc địa của Song Ngư, Nhân Mã lại thản nhiên giương mắt nhìn cậu bằng đôi mắt khó tin, thậm chí còn chớp lia chớp lịa.
"Hôm nay tự nhiên nói nhiều ghê. Lạ ghê."
Khi hơi thở đã dần trở lại bình thường, Song Ngư mới liếc mắt lườm nguýt Nhân Mã, người đang mang biểu cảm khác xa hoàn toàn so với suy nghĩ của cậu.
"Ê, nói lại đi! Y chang hồi nãy càng tốt! Mà khác chút xíu cũng không sao đâu. Nói đi! Tao muốn ghi âm lại! Cái này còn quý giá hơn bảo vật quốc gia nữa. Lỡ bán được thì sao? Mà không bán được cũng chẳng sao, cất làm kỷ niệm cũng vô giá cực kỳ! Hàng cực hiếm đó! Nên nói đi! Nói lại đi! Đi mà."
"Muốn tao bẻ cổ mày phải không?"
"Nói đi mà. Nói đi rồi bao nhiêu cái cổ tao cũng cho mày bẻ, khuyến mãi cho mày tay chân luôn."
"Đồ M."
Và mặc kệ ánh mắt khinh bỉ đến tột cùng của Song Ngư, Nhân Mã vẫn cười toe toét. Mặc dù cậu không nghĩ là cậu ta không tiếp thu được chút nào lời của cậu, nhiều khi đã tiếp thu hoàn toàn cũng nên, nhưng biểu cảm của Nhân Mã đúng là khiến người ta không cách nào chịu nổi.
Không cần đợi Bảo Bình tỉnh lại, giờ cậu giết chết nó luôn có được không?
Đúng là một tên khó ưa.