"Thiên tỷ, chúng ta xin lỗi."
Một hàng bốn nam nhân năm nữ nhân xếp thành hàng ngang, run rẩy khoanh tay cúi đầu nhận lỗi. Thiên Phỉ bi kịch ôm cái gáy đang thương của mình liếc nhìn tên thư sinh đang nhét khăn giấy cầm máu mũi, hừ một tiếng phủi tay:
"Được rồi, không biết thì không có tội."
Tên thư sinh nghe vậy hai mắt sáng lên giơ tay phát biểu:
"Ta cũng không bi..."
"Bép"
Một cái tát giáng xuống mặt thư sinh, chàng ta im re, ảo não cúi đầu. Thiên Bình lặng người nhìn đại tỷ bạo lực của mình, rụt rè giơ tay:
"Tỷ tỷ, hắn đắc tội gì với tỷ à?"
Vừa nhắc tới, mặt Thiên Phỉ lại đen như đít nồi giơ nắm đấm định đập người, còn thư sinh kia e thẹn đỏ bừng mặt. Đám người lâm vào hôn mê, sự đời trái ngang gì thế này?
"Ta... Ta..."
"Ừ, ngươi..."- Mọi người dỏng tai lắng nghe.
"Ta... ta đã..."- Thư sinh lại cúi đầu thấp hơn.
"Ừ, ngươi đã làm gì?"- Mọi người co giật khóe miệng, cố gắng kiềm chế.
"Ta... Ai dà... Ta..."
"Mẹ kiếp, ngươi táo bón xong chưa?"- Thiên Phỉ rốt cuộc lại là người đầu tiên không chịu được, đập bàn đứng lên gầm thét- "Hắn xông vào đúng lúc ta đang tắm, thế là ta lộ hàng. Chấm hết, còn gì nữa không?"
"..."- Quần chúng hóa đá lắc đầu lia lịa, Thiên Yết phun cả trà ra khỏi miệng, không giữ nổi bình tĩnh ban đầu nữa. Người này đúng là quá bá đạo, đây mà là đại tỷ của "thục nữ", thật là không có ai dám tin. Đại Hổ mới ốm dậy nghe tin có khách tới, vừa mới đi đến cửa chưa kịp thấy bóng dáng mặt mũi ai ra sao đã nghe thấy tiếng thét gào mạnh mẽ, run rẩy trượt ngã, bất tỉnh nằm thẳng cẳng trước ánh mắt kinh ngạc của quần chúng. Đám người Huyền Vũ điên cuồng khóc lớn khiêng Minh Chủ ra ngoài: phen này Minh Chủ hỏng bét rồi, liên tục ngất xỉu vậy liệu có chết được không?
Mọi người nhìn Thiên Phỉ khí phách lẫm liệt, lại trông sang Thiên Bình dịu dàng như nước chảy, thật không thể tin nổi cả hai lại là tỷ muội ruột thịt cùng chui từ một bụng mà ra. Bảo Bình ngồi bệnh cạnh Thiên Bình, vẻ mặt sợ hãi không hề che giấu, trong đầu luôn lởn vởn hình ảnh mười năm trước. Thiên Phỉ- ác mộng trong đời mà chàng muốn quên đi cũng khó. Nàng ta chính là hóa thân của hồ ly ngàn năm, người đã khiến Bảo Bình có một tuổi thơ sứt mẻ đáng sợ. Năm Bảo Bình mới sinh, Thiên Phỉ ba tuổi, nàng ta trong lúc được ẵm chàng đã "không cẩn thận" đánh rơi chàng, kết quả không cần nói cũng biết, cục thịt đỏ hỏn mang một vết sẹo nhỏ dưới mông. Năm Thiên Bình sinh, Bảo Bình ba tuổi chơi đùa với tiểu bảo bối, Thiên Phỉ trêu chọc khiển cô bé khóc, Bảo Bình chịu đòn đau. Bảo Bình ba tuổi, Thiên Phỉ giả làm nữ anh hùng leo lên cây, Bảo Bình ở dưới trầm trồ, nàng ta lỡ sảy chân, chàng phải nằm trên giường hai tháng liền,... Còn rất nhiều, rất nhiều những kí ức kinh hoàng khiến cho chàng đổ mồ hôi, cho đến năm nàng ta mười ba tuổi được một vị cao nhân đưa đi hành tẩu giang hồ, bấy giờ kiếp sống trong sợ hãi của Bảo Bình mới kết thúc.
Vậy mà giờ, cơn ác mộng này lại mò về đây, tiếp tục hành hạ chàng, nếu không phải Bảo Bình nhanh tay cướp Thiên Bình về, liệu đại tỷ này còn định làm gì nữa? Thật không dám nghĩ...
"Thiên Phỉ tỷ, tỷ trở về đây làm gì?"
Ma kết đã từng biết đến uy danh vang đội của nàng ta, cẩn trọng lên tiếng. Thiên Phỉ gác hai chân lên bàn, cười nhẹ một tiếng trả lời:
"Tất nhiên là để gặp lại Bảo Bảo đáng yêu rồi. Xem ra không có tỷ, cậu sống rất tốt nhỉ?"
"..."- Đại tỷ, ngươi nghĩ sao?
"Được rồi, nói chuyện chính đây. Bình Nhi, ta mới được biết một tin tức, có thể khiến chúng ta rất ngạc nhiên."
" Chúng ta xin rửa tai lắng nghe."
Trước ánh mắt lóe sáng của quần chúng, Thiên Phỉ bình tĩnh nhấp một ngụm trà, sau đó:
"Có thể chúng ta còn một muội muội nữa."
"..."
Xung quanh tĩnh cảnh, trên trời vang lên một tiếng kêu éc éc đầy man rợ của chim lợn, Thiên Bình trợn to mắt bất động, những người con người cùng chung một suy nghĩ. Bạn nhỏ Xử Nữ buột miệng:
"Thừa tướng ăn vụng bên ngoài?"
"Bốp"
Một cú đạp mạnh mẽ cuồn cuộn cơ bắp giáng xuống, đệ nhất sát thủ không còn thở, hai mắt trợn trùng, hấp hối. Quần chúng ngơ ngác nhìn nhau, yên lặng nuốt lại câu định nói. Thiên Phỉ vặn vẹo khớp xương, nghiến răng đập bàn:
"Còn ai dám nói nữa?"
"Không ai cả. Thừa tướng là một lòng chung thủy."
Tất cả âm thầm quyết định, cùng nhau hô vang. Thiên Bình lau mồ hôi nhìn đại tỷ lo lắng:
"Tỷ nói vậy là sao?"
"Chuyện là thế này..."
Thiên Phỉ rầm rì nói, mười mấy đôi tai cùng vểnh lên hoạt động hết công suất.
"Nghe cái gì, thật là hóng hớt."
Thiên Phỉ lại tru lên, cả đám ảo não ôm tai, nữ nhân này có thật là to mồm, nãy giờ số lần nàng nói nhỏ nhẹ thật giống như thịt trong bát canh gà lần trước khi tới cung của Xử Nữ.
"Được rồi, ta kể tiếp. Ta mới được mẫu thân cho biết, ngày đó ta được sáu tuổi, Bình Nhi hai tuổi, mẫu hậu lại có một tiểu bảo bảo nữa. Hôm đó trời mưa rất to, mẫu thân đi lên núi hái thuốc như thường lệ liền đau bụng sinh non, có một người phụ nữ đi qua giúp bà đỡ đẻ. Mẫu thân sinh hạ một nữ nhi, sau đó không ngờ tới là người kia vốn không có con, lợi dụng lúc mẫu thân không thể phản kháng liền bế nàng đi mất. Phụ thân đã cho người đi tìm nhưng không có tung tích, sợ mẫu thân đau lòng liền không có bất cứ ai nhắc lại. Nhưng mà đến hôm trước mẫu thân có nhắn lại cho ta đã tìm thấy nơi mà người phụ nữ kia trú ngụ. Bà ta nuôi nàng được gần hai tuổi thì mất, sau đó nàng được đưa đi đến một ngôi làng, dân ở đó nuôi nàng lớn lên, mới rời đi gần đây."
Thiên Phỉ dứt câu chuyện, tự hài lòng thưởng cho bản thân một chén trà. Mọi người ngẩng đầu nhìn trời, thế gian thật lắm chuyện cẩu huyết, chỉ vô tình cũng dính phải, đúng là eo le. Thiên Bình ngạc nhiên, không ngờ tam muội chưa rõ mặt lại đáng thương như vậy.
"Vậy nàng ta quê ở đâu?"
Kim Ngưu nhớ ra vấn đề chính hỏi lại. Thiên Phỉ nháy nháy mắt tươi cười:
"Hiện tại mới chỉ biết muội ấy ở thôn Bát Quái thôi."
"Ế, nghe cái tên quen quen nha."
Cự Giải vuốt vuốt cằm nghi hoặc. Những người khác nhìn về phía Cự Giải mong chờ.
Một giây... hai giây...Một phút...
"Thôi bỏ đi, chúng ta cũng không trông chờ gì vào tên Trạng Nguyên rởm này đâu."
Bạch Dương thở dài phủi phủi tay. Mọi người cùng nhau thất vọng, Thiên Phỉ lại rút ra một tấm giấy đặt trên bàn, gật gù:
"Đây là hình vẽ ngọc bội mà mẫu thân hôm đó bị người phụ nữ kia lấy mất cùng tam muội. Không biết bà ta đã bán đi chưa nhưng cũng coi đây là manh mối đi."
"Ớ, cũng quen quá nha."
"Thôi thôi, với ngươi cái gì mà chả quen."
Song Ngư xì dài một tiếng, mọi người không ai bận tâm đến bạn nhỏ Cự Giải đang vắt óc suy nghĩ. Thiên Phỉ lại nói:
"Còn một thứ cuối cùng , hôm ấy mẫu thân trong lúc sắp ngất có trông thấy một vết bớt màu đỏ tươi hình con vịt ở bên vai trái của tam muội."
Lần này Cự Giải không lên tiếng mà thay vào đó, năm nữ tử kia quái dị nhìn nhau một cái rồi đồng loạt chiếu về phía Cự Giải, năm bàn tay run run đưa lên rồi hạ xuống. Mấy nam tử ngơ ngác hỏi:
"Sao thế?"
"Nàng ta có!!!"
Năm vị kia kích động rít gào, chính là hôm trước đi tắm suối nước nóng trông thấy cái bớt hình coin vịt, các nàng còn trêu Cự Giải là vịt tinh đầu thai mà không biết bơi. Nhân Mã hít một hơi thật sâu:
"Giải Nhi, quê ngươi ở đâu?"
"À, không... không nhớ nữa... Hình như là... Bát Quái thì phải?"
"Ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Cha nuôi nói là mười tám thì phải."
Cự Giải bị điểm danh cắn ngón tay sợ hãi. Sáu nữ tử hung tợn lao đến đè nàng xuống, bắt đầu... sờ soạng. Một lát sau, Thiên Bình kích động run run lôi ra một miếng ngọc bội phỉ thúy màu xanh ngọc, òa lên khóc nức nở:
"Muội muội thân ái của ta!"
Sự việc quá bất ngờ, ai cũng không ngờ tới nhân vật tam muội trong câu chuyện cẩu huyết kia lại chính là Cự Giải ngày ngày liến thoắng liên hồi. Thiên Phỉ cũng điên cuồng ôm chặt Cự Giải, khóc tu tu như trẻ con. Cự Giải ngây ra hồi lâu, chỉ tay vào mình:
"Ta là cái người trong truyện kia?"
Mọi người cùng gật đầu lia lịa. Cự Giải lệ nóng tuôn trào, kích động bắt tay hai vị tỷ tỷ, run rẩy hét lên:
"Ta có người thân, ta có tỷ tỷ, có cha nương, thật tốt quá."
Mọi người biết ý vội vã lui ra, để lại ba tỷ muội cùng nhau đoàn viên. Ma Kết thở phì, nhẹ nhàng lên tiếng:
"Trời thật có mắt. Giải Nhi cuối cùng không còn cô độc nữa."
Mọi người cùng nhìn vào cánh cửa đang khép hờ, mỉm cười chúc phúc. Giải Nhi, chúc mừng nhé!
~~ End ~~