(12 Chòm Sao) Hoàng Cung Náo Loạn, Gà Bay Chó Sủa

Chương 29: Nhạc phụ sơn tặc PK con rể tướng quân [1]




Không khí trong sơn trại hiện tại đang rơi vào tĩnh lặng không một tiếng động, cũng do một câu nói vô cùng ngọt ngào và nhỏ nhẹ của Bạch Dương:

"Cha à, đây là tướng công tương lai của con."

Bạn nhỏ Kim Ngưu lần đầu ra mắt bố vợ có phần lúng túng, đi lên cẩn thận cúi đầu. Trên đường đi, Bạch Dương đã cảnh báo chàng cần hết sức cảnh giác với ông, vì thế để mang mỹ nhân về phủ, chàng rất ngoan ngoãn phối hợp, không để nhạc phụ tương lai có chút ác cảm về mình.

"Thưa nhạc phụ, tiểu tế là Kim Ngưu xin ra mắt."

Đồng chí lão đại choáng váng trừng to mắt, không thể tin nổi nữ nhi vào cung chưa đầy ba tháng lại dắt theo một tên cao to hơn lão, soái hơn lão, lại còn nhìn có vẻ giàu có hơn lão, hiện giờ vẫn đang đứng yên một chỗ "chiếu tướng" chàng từ đầu tới chân.

"..."- Một luồng gió lạnh thổi qua, quần chúng co quắp khéo miệng nhìn màn bắn sét của đồng chí lão đại và Kim Ngưu tướng quân, có cảm giác chuẩn bị nổ ra một trận chiến.

"Huynh nghĩ Ngưu Ca có qua không?"- Thiên Bình thì thào hỏi. Bảo Bình vuốt vuốt cằm tươi cười trên nỗi đau khổ của huynh đệ:

""Nhìn cha của Bạch Bạch xem, trông giống như căm hận không thể băm Ngư Ca ra làm trăm mảnh, làm gì có chuyện lấy được đơn giản như thế."

"Ai, xem ra số phận của ta là quá may mắn vì không phải gặp nhạc phụ tương lai như vậy, chỉ có điều... hỉ sự cũng thật quá thê thảm."

Sư Tử thở dài lắc đầu, chia sẻ lần rước nương tử bi ai của mình. Song Ngưu tươi cười híp mắt, nắm đấm giơ cao, Sư Tử lập tức im lặng.

"Nói gì đó?"

"Không có gì."

"Hừ, ta cũng muốn huynh ra mắt cha nương ta, chỉ có điều... họ đều không còn nữa."

Cự Giải buồn bã cúi đầu, có chút tủi thân cùng chua xót. Song Tử đau lòng ôm lấy nàng vỗ vỗ lưng an ủi:

''Không sao rồi, còn có ta mà, đừng buồn."

Xử Nữ cũng không khá khẩm hơn là bao, cứ nghĩ đến vị thái thượng hoàng cùng ba vị phi tử hết sức cường đại kia là chàng lại muốn treo cổ tự tử. Ma Kết lại rất sung sướng khi nghĩ tới cảnh đó, bắt đầu liến thoắng:

"Xử Ca, huynh nên nghĩ lại đi nha, nếu ra mắt phụ hoàng mẫu hậu của ta, khả năng huynh sẽ còn bị dọa nhiều hơn đó. Tốt nhất là tránh xa ta ra một chút."

" Nàng đừng có mơ."

Xử Nữ hừ một tiếng kiêu ngạo quay đầu không thèm nghe.

"Cha à, người làm sao thế?"

Thấy Kim Ngưu đã vã mồ hôi sắp sửa không chịu nổi khí thế của nhạc phụ, Bạch Dương kịp thời lên tiếng giải nguy. Kim Ngưu nhìn nàng xúc động không thôi, vẫn là nương tử tương lai hiểu chàng nhất.

Lão đại sơn tặc thấy nữ nhi còn chưa gả ra ngoài đã bênh tế tử ( con rể) Kim Ngưu nhất thời tức đến vểnh râu, hừ một tiếng tỏ vẻ miễn cưỡng:

"Ta chỉ có một nữ nhi duy nhất, lại còn là lão nhị mỹ nữ sắc nước hương trời của sơn trại, muốn làm tế tử của ta đâu có dễ như vậy. A Báo, nói cho hắn biết quy định kén rể của sơn trại chúng ta."

Kim Ngưu giật mình có chút căng thẳng, ý của lão nhân chính là không muốn gả Bạch Dương cho chàng, rốt cuộc thì chàng đã làm gì khiến nhạc phụ không vừa mắt rồi?

Vị huynh đệ A Báo dõng dạc lên tiếng:

" Phương thức kén rể của sơn trại chúng ta chính là: Thứ nhất, sính lễ năm vạn lượng hoàng kim, vàng bạc châu báu mỗi thứ một rương, trang sức đủ ba mươi sáu món."

"..."- Mười người còn lại toát mồ hôi, thi nhau ném ánh mắt đồng tình với bạn nhỏ Kim Ngưu đang hóa đá. Phen này phủ Tướng quân thành túp lều tranh rồi...

Kim Ngưu âm thầm cắn răng, dù sao những thứ này phủ Tướng quân vẫn là không thiếu, những thứ đó đổi được mỹ nhân cũng là họ chịu thiệt, thôi thì chấp nhận thử thách này.

"Thưa nhạc phụ, không thành vấn đề."

"Thứ hai, phải trải qua ba thử thách do lão đại đề ra, nếu vượt qua được mới có thể lấy được, còn nếu không, trực tiếp bị ném khỏi sơn trại, vĩnh viễn không được nhắc đến chuyện này nữa."

"..."- Quần chúng xúc động nghẹn ngào, Kim Ngưu à, con đường lấy Bạch Dương của ngươi còn rât lắm chông gai, chúng ta sâu sắc chia buồn với ngươi.

Bạch Dương nhún vai tỏ vẻ hết cách rồi, nắm lấy tay Kim Ngưu lo lắng. Với lòng tự tọng của nam nhân, chỉ e Kim Ngưu sẽ thẳng thừng từ chối. Dù sao nàng vẫn chưa biết Kim Ngưu yêu mình nhiều đến đâu, lỡ như chàng không đồng ý, nàng cũng đành chịu thua.

Kim Ngưu nhận ra suy nghĩ của nàng lập tức hôn nhẹ lên má Bạch Dương như trấn an, sau đó kiên quyết gật đầu đồng ý.

Và... Thử thách bắt đầu...

~~~ Thử Thách 1: Thi Uống Rượu ~~~​

Trong bữa cơm chia làm ba bàn, đám người Thiên Yết cùng Ma Kết ngồi ở bên trái, quần chúng sơn tặc ngồi bên phải, bàn chính giữa chính là sân khấu tỷ thí cùa cặp nhạc phụ tế tử.

Kim Ngưu cứng ngắc trước một cái bàn có tới hơn hai chục vò rượu lớn, dở khóc dở cười nhìn đồng bọn cầu cứu. Lão đại vuốt râu đắc ý tuyên bố:

"Đã là tế tử của ta thì điều quan trọng nhất chính là phải biết hầu rượu đại gia ta. Nếu ngươi không làm được thì nhận thua ngay từ bây giờ đi."

"Cha, đừng có làm khó huynh ấy mà."

Bạch Dương nhăn nhó không biết nên làm thế nào cho phải. Kim Ngưu đưa tay ngăn cản, cho nàng ánh mắt ý chí hừng hực cùng ôn nhu, bấy giờ Bạch Dương mới ngồi về vị trí căng thẳng dõi theo. Lão đại hô một tiếng ngút trời:

"Bắt đầu."

Kim Ngưu ban đầu còn có chút gò bó, nhưng đến về sau lại là rượu đến chén cạn, bao năm chinh chiến sa trường bách chiến bách thắng, tửu lượng cũng là tuyệt đối không chịu thua, càng thêm lần đầu tiên ra mắt nhạc phụ, càng thêm không thể yếu thế, đem lão đại trực tiếp cạn ngã!

Uống đến nửa đêm về sáng, đã là chén bàn đống hỗn độn. Lão đại lúc này đãhơi chuếnh choáng say, chuẩn bị cất bước rời đi.

Đến về sau Kim Ngưu đã có chín phần say, uống đến không biết trời đất ra sao. Thấy nhạc phụ có ý muốn bỏ của chạy lấy người, gan chàng bỗng nhiên to hẳn ra, làm một việc hết sức động trời... Vỗ bàn đứng bật dậy, dũng mãnh rống to, nắm cái mũi lão đại, đem một vò rượu trút xuống miệng nhạc phụ, sảng khoái cười to, đậm chất vô sỉ...

"..."- Quần chúng yên lặng nhìn trời, từng người nghẹn họng nhìn trân trối, thần linh ơi, mau cứu rỗi linh hồn chúng con, đả kích này thật sự không thể nào chịu nổi...

Lão đại say túy lúy muốn trốn tránh phản kích của tế tử liền ba chân bốn cẳng chui vào gầm bàn, cốc chén kêu loảng xoảng. Kim Ngưu cứng rắn lôi lão đại lên khoác tay thân thân thiết như hảo bằng hữu, cùng nhau ôm lấy một vò, tru lên hai tiếng như sói, sau đó thi nhau ừng ực uống xuống. Rượu vào trời đất xoay chuyển, bắt đầu đứng lên bàn điên cuồng lắc mông lắc người, quay cuồng phấn khởi. Cuối cùng Kim Ngưu choáng quá nghiêng ngả, rốt cuộc bùm một tiếng ngã xuống, vừa vặn là ngã đến trên người nhạc phụ, thành công cả hai lộn nhào dứoi đất.

Ngay sau đó, lão đại nhạc phụ cùng tế tử tướng quân tình thương mến thương ôm nhau nằm ở dưới bàn vẻ mặt thỏa mãn, hai người tiếng ngáy rung trời...

Tất cả mọi người ngây ngốc hóa đá, lệ nóng quanh tròng vịn nhau đứng dậy. Chúng ta muốn thương lượng với Thiên Lôi, lão ta cứ giáng sét xuống thế này thật không thể sống nổi nữa.

Mọi người bị đả kích hồi lâu cuối cùng chậm rãi bò dậy, vội vàng xúm vào đem hai người tách ra, nhưng hai người này uống say rồi, vậy mà ôm rất chặt. Tách cũng tách không ra, đành phải đem hai người cùng nhau nâng lên, ném vào phòng khách...

Sáng sớm hôm sau...

Hai tiếng kêu sợ hãi kinh thiên động địa gần như cắm phá bầu trời, từ phòng khách truyền ra...

Ngay sau đó, oành một tiếng, cửa rơi ầm xuống làm hai mảnh, hai đại nam nhân một già một trẻ quần áo xộc xệch xông ra, miệng tru như sói, thanh danh một đời, trôi theo dòng nước.

"Nhạc phụ đại nhân, người... người tối hôm qua không đối với con làm gì chứ?". Kim Ngưu lệ nóng quanh tròng ôm lấy Bạch Dương tỏ ý mình trong sạch vô tội, sau đó hướng phía lão đại tìm nguồn gốc, tra hỏi chân tướng.

"Cút!..."

Lão đại bạo rống một tiếng, thẹn quá hóa giận hung hăng đạp một cước, quần chúng mới chạy ra còn chưa nhìn rõ ràng Kim Ngưu thành ra bộ dạng gì nữa, đã thấy bức tường lõm thành một mảng, bạn nhỏ Kim Ngưu dưới uy lực nhạc phụ cắm mặt xuống đất, bất tỉnh nhân sự...

~> Kết quả: Cha Vợ và con rể hòa nhau.

~~~ Thử Thách 2: Thực Hiện Lời Nói. ~~~​

Lão đại ngồi trên ghế cao nhìn xuống, nghiêm trang hỏi Kim Ngưu:

"Ngươi đối với con gái ta thế nào? Muốn chứng tỏ ra sao?"

Kim Ngưu thở phào, thử thách này có vẻ đơn giản hơn thì phải. Chàng cẩn thận đáp lời:

"Thưa nhạc phụ, từ nhỏ tới lớn chưa hề có một nữ nhân nào, trong lòng con hiện tại cho đến mãi mãi cũng sẽ chỉ có mình Bạch Bạch, quyết không hai lòng. Vì Bạch Bach, con có thể "mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua, ", không có gì là không thể."

Bạch Dương vừa hạnh phúc lại vừa xúc động nhìn Kim Ngưu, thì ra chàng lại yêu mình đến thế. Quần chúng lạnh sống lưng đồng loạt phỉ nhổ, ghê gớm thật, Kim Ngưu mặt đen cũng có lúc thảm hại như vậy.

Lão đại híp mắt suy nghĩ một chút rồi nhếch miệng cười vô sỉ:

"Vậy tối nay ta sẽ cho ngươi ngủ chung phòng với nữ nhi của ta, xem ngươi có vượt qua thử thách này không? Với điều kiện phải để cái gối chắn giữa cả hai.

Mọi người khó hiểu nhìn nhau, đây là thử thách gì mà lại sẵn sàng hy sinh cả Bạch Dương thế này? Lão đại không sợ Kim Ngưu giở trò à?

Kim Ngưu lại bừng tỉnh, hóa ra thử thách này là để chứng tỏ định lực kiềm chế của chàng. Chàng tự nhận thấy mình rất chính nhân quân tử, chắc chắn thử thách này sẽ thắng, vì thế mang theo tâm trạng thoải mái hơn chuẩn bị bắt đầu.

Chỉ có bạn nhỏ Thiên Yết, khóe miệng khẽ nở nụ cười vô cùng tà ác...

Tối đến, Kim Ngưu và Bạch Dương cùng vào trong phòng, bên ngoài một đám người dán sát tai vào cánh cửa, yên lặng lắng nghe động tĩnh bên trong.

Bạch Dương có chút xấu hổ nhìn cái giường hơi bé, đắn đo cởi giày, mặc nguyên cả ngoại y không cởi ra. Kim Ngưu ngồi xuống ghế, tươi cười vẫy tay. Bạch Dương đỏ bừng mặt ngồi xuống đùi KIm Ngưu, xấu hổ xúi đầu. Kim Ngưu nhéo cái mũi nàng sủng nịch:

''Bình thường nàng hùng hổ oai phong lắm cơ mà, sao hôm nay thẹn thùng thế này?"

"Hừ, huynh thật xấu xa..."

Bạch Dương mím môi khịt mũi. Kim Ngưu tủm tỉm không trả lời, thay vào đó đưa tay nhấc cằm nàng, siết vòng eo nhỏ mà hôn lên gương mặt tuyệt mỹ của Bạch Dương. Chàng hôn vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ, lại thâm tình giống như người trước mặt chính là trân bảo mong manh lại quý giá. Chàng hôn vào má nàng, vào đôi mắt, rồi trán, mũi rồi lại xuống dưới hôn môi Bạch Dương, khiến nàng vừa nóng lại vừa ngượng, cả cơ thể dán sát vào lồng ngực Kim Ngưu. Dù bình thường cả hai cũng đã từng hôn khá nhiều nhưng lần này có thêm sự xuất hiện của nhiều người dám chắc đang hí hửng bên ngoài, nàng vẫn là cảm thấy rất xấu hổ. Kim Ngưu hắng giọng cười một chút, khẽ buông Bạch Dương ra kéo lên trên giường, rất nghiêm chỉnh đặt cái gối ở giữa.

"Ngoan, mau ngủ đi, ta sẽ không làm gì nàng."

Bạch Dương gật đầu vùi mặt vào chăn, bàn tay đặt lên gối vô tình chạm vào tay Kim Ngưu. Cả hai sững lại hồi lâu, khóe miệng đều không tự chủ nở rộ nụ cười, chìm vào giấc ngủ.

Bên ngoài, quần chúng khóc ròng vì bị muỗi đốt mà không dám kêu, nhất là đám nữ tử vừa gãi vừa xoa sắp phát điên.

"Rốt cuộc là có cái gì xảy ra không vậy?"

Song Ngư nhéo tay Sư Tử ấm ức sốt ruột. Sư Tử xoa xoa cánh tay thương tích của mình, khóc dở mếu dở nhún vai:

"Nương tử à, ta làm sao mà biết chứ, nàng trút giận lên người ta làm gì?"

"Bình Nhi, nàng ngứa sao, để ta xoa giúp."

Bảo Bình cười dâm đãng nhìn chỗ chân Thiên Bình đang xoa gãi, lập tức nhận được một cái tái không mấy nhẹ nhàng của thục nữ, im re không nói một lời. Ma Kết ngồi xổm dưới đất, tay đnag được bạn nhỏ Xử Nữ cẩn thận bôi thuốc cho, vẻ mặt vô sỉ thỏa mãn giống như mới kiếm được nha hoàn miễn phí, chỉ tội cho chàng hai chân muỗi cắn sưng mà không dám kêu vì thể diện nam nhân. Cự Giải không kìm được đã lăn ra ngủ từ đời nào, Song Tử khóc thét ngồi nàng trong lòng phe phẩy cái quạt, có cảm giác mình càng lúc càng giống bảo mẫu trông trẻ. Chỉ có đồng chí Thiên Yết là ngồi ung dung trên ghế, hai bên là hai sơn tặc đang cật lực quạt mát mà không dám kêu, tay còn nhẹ nhàng đút miếng bánh vào miệng. Lão đại rơi lệ đứng một bên, rốt cuộc ai mới là chủ nhà vậy?

Sáng hôm sau...

"Nhạc phụ, con đã hoàn thành thử thách."

Kim Ngưu vui vẻ lên tiếng, đứng bên cạnh là Bạch Dương tinh thần sảng khoái. Lão đại liếc cả hai từ trên xuống dưới, sau đó bĩu môi:

''Khá lắm, nhưng chính vì vậy ta càng không thể để ngươi lấy con gái ta."

"..."- Quần chúng ngơ ngác, lão đại sơn tặc là muốn phủi sạch mọi thứ sao?

"Tại sao ạ?"- Kim Ngưu choáng váng không thể tin nổi.

"Ngươi không giữ lời. Ngươi nói vì Bạch Bạch có thể mấy sống cũng lội, mấy đèo cũng qua?"

"Vâng."- Kim Ngưu mờ mịt gật đầu, quần chúng cũng mãnh liệt chờ mong.

"Hừ, thế sao đến cái gối còn không leo qua nổi. Thử thách thất bại."

"..."- Mọi người ngã sấp, rơi vào hôn mê, chỉ còn lại mình Thiên Yết bình tĩnh giơ ngón cái. Đủ thâm hiểm...

~> Kết quả: Nhạc phụ sơn tặc thắng lợi, tế tử bị hạ gục.

~~ End ~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.