Những cơn gió heo may thoang thoảng bay mang theo dư vị ngọt ngào của trái cây ngoài vườn bay vào điện. Ánh nắng tinh nghịch len lỏi qua khắp khoảnh sân, tràn ngập khắp nơi nơi đem đến sự tươi mát dịu nhẹ của buổi sớm ban mai.
Nhân Mã u ám nhìn bộ mặt như xác chết trôi trước gương và đôi môi sưng đỏ giống hai miếng thịt heo, cố gắng kìm nén kích động muốn giết người. Yêu nghiệt, ngươi đúng là đồ bại hoại vô sỉ nhất thiên hạ!
Sau khi đánh chén no nê một bữa, hoàng thượng Thiên Yết mang theo tâm trạng phấn khởi tươi sáng rực rỡ, khoác hoàng bào vào triều, còn hảo tâm cho nha hoàn cung nữ bưng nước rửa mặt và điểm tâm chờ sẵn bên ngoài, chỉ đợi nàng dậy là mang vào. Nhìn ánh mắt ái muội cùng ngưỡng mộ của mấy cái nha hoàn này, Nhân Mã bi ai phát hiện ra: nàng xong đời rồi, danh tiết của nàng thế là mất trong tay tên yêu nghiệt thối kia rồi.
Nghĩ đến những ngày tiếp theo vẫn phải ở lại trong Thiên Long điện cùng sắc lang, Nhân Mã lệ nóng quanh tròng ra sức gặm cắn lên chiếc bánh bao thật to như trút giận, sau đó một suy nghĩ bỗng lướt qua trong đầu, hai mắt sáng rực sung sướng vô cùng.
Từ lúc tới nơi này cũng đã là bốn tháng rồi mà mới chỉ quanh quẩn trong hoàng cung và phủ của đám hảo tỷ muội, còn kinh thành sung túc náo nhiệt thì vẫn chưa được thưởng thức qua, soái ca quanh đi quẩn lại cũng chỉ có sáu cái tên này mà năm người kia đã có mấy nàng kia, còn yêu nghiệt có hẳn đội bóng phi tử hậu cung, nàng vẫn chưa có tìm được người ưng ý nha. Không thể để Thiên Yết tiếp tục chiếm tiện nghi của nàng nữa, nàng phải đi tìm tướng công trong lòng mình.
Nghĩ đến thế, Nhân Mã liếm môi, giơ nắm tay hưng phấn: Bỏ trốn thôi!
Từ trên long sàng nhảy xuống, lấy tốc độ nhanh nhất vơ lấy tay đống xiêm y bỏ vào tay nải, sau đó đảo mắt nhìn quanh.
Trong điện này, đồ đáng giá có rất nhiều, nhưng hình như không có ngân phiếu. Cũng may trong thời gian ở Minh Châu cung nàng có chiếm được không ít của Ma Kết, cũng đủ để dùng trong ba bốn năm, cộng thêm đống trang sức chẳng bao giờ đụng tới, còn lo không sống được sao?
Lia mắt đến Dạ minh châu gắn vào giá đặt bốn bên làm đèn chiếu, Nhân Mã xắn tay áo, hùng hổ đi tới...
"Binh... Bốp...Bùm..."
Một cước đá bay giá treo xuống đất, dạ minh châu chính xác rơi vào tay nàng. Nhân Mã gật gù, tường này xem chừng không bền lắm, thảo nào động đất một cái là đổ là phủ công chúa.
Bỏ bốn viên vào tay nải cùng đống trang sức, nàng tiếp tục tàn phá Thiên Long điện, cuối cùng hai tay nải chật ních không còn chỗ đựng mới dừng lại. Cẩn thận nhìn trước ngó sau phát hiện có bốn anh thị vệ cao to đen thô dữ tợn đứng hai bên, Nhân Mã đau khổ quay vào, chuyển sang phương án hai.
Nàng trèo từ lối của sổ ra ngoài, thầm thấy may mắn vì không có ai canh chừng chỗ này. Thuận lợi đi ra khỏi Thiên Long điện, Nhân Mã đảo mắt thở phù một tiếng, chọn ngõ ngách kín đáo nhất để tránh bị phát hiện. Tuy nhiên, vòng vo đi quanh một lúc lâu, nàng ngẩn người khóc không ra nước mắt, tại sao mình vẫn còn đang ở chỗ cũ a? Trong lòng sốt ruột đến phát cáu lên, nàng trợn tròn mắt đá chân vào bức tường tức tối:
"Ngươi chết ở đó hay sao mà không chịu mở đường cho ta, bức tường thối tha này. Ngươi muốn ta mò tới kiếp sau hay sao?"
Nhân Mã nghiến răng nghiến lợi, lén lút như tên trộm, cuối cùng ngồi xổm xuống, khóc hu hu đấm đá giãy nảy. Đang khóc rất dữ dội, ánh mắt của nàng chợt liếc đến cái lỗ chó nằm ở phía sau một bụi cây, lập tức ngừng khóc. Chẳng có lẽ, nàng phải chui qua đây sao, không đùa vậy chứ?
Sau một hồi suy tính thiệt hơn, cuối cùng bạn nhỏ Nhân Mã cũng quyết định hy sinh cái nhỏ vì đại nghiệp, kiên cường mang theo hai tay nải cúi người chui vào. Chẳng có ngờ,vừa tho được cả người ra, còn chưa kịp mừng rỡ, một tiếng động vô cùng vui tai vang lên:
"Bốp"
Đầu nàng anh dũng đập vào cái cây trước mặt, trước mắt sao bay loạn, trực tiếp lăn ra hôn mê. Một tên ăn mày đang ngồi ở ngay cạnh đó hoảng hốt nhìn màn kịch tự biên tự diễn của nàng, điên cuồng lau mồ hôi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thiên Long điện một mảnh âm u, mười con người ngoan ngoãn cúi đầu, không chọc giận tới cái kẻ tóc bạch kim đứng trước. Thiên Yết nhìn điện của mình bị phá cho tan nát đời hoa, khóe miệng co quắp dữ dội. Tiểu nữ tử này dám lợi dụng lúc hắn không có ở đây vừa cướp đồ vừa bỏ trốn, đúng là không coi ai ra gì. Để rồi xem lần này tóm được nàng thì chạy thế nào?
Xử Nữ lau mồ hôi huých tay Ma Kết run giọng:
"Này, thái độ bình tĩnh của Hoàng thượng là làm sao đây?"
"Còn sao gì nữa, chính là Mã Mã sắp tiêu đời rồi đó."
Ma kết lưng ướt đẫm một mảng nép vào sau lưng Xử Nữ, cật lực khiến cho sự tồn tại của mình thấp nhất có thể. Song Tử, Bảo Bình và Sư Tử sùng bái âm thầm giơ ngón cái lên với Nhân Mã; vị anh hùng này thật quá cường đại, dám đường đường chính chính cướp đồ, phá điện của Hoàng thượng rồi bỏ trốn.
Thiên Bình rụt rè lên tiếng:
"Hoàng thượng, ngài có định đuổi theo Mã Mã hay không?"
Thiên Yết mắt lóe lên, mỉm cười quỷ dị, quần chúng lạnh sống lưng:
"Tất nhiên. Các ngươi chuẩn bị, sáng sớm mai chúng ta xuất cung, đi tìm con thỏ nhỏ to gan."
Cự Giải và Bạch Dương mừng rỡ hoan hô, cuối cùng cũng được trở về quê nhà rồi. Nhân Mã, nhờ ngươi hy sinh mà chúng ta được xuất cung, công ơn này chúng ta sẽ ghi nhớ.
Song Ngư vuốt cằm cười gian nghĩ về nỗi đau khổ của người khác: Hoàng thượng, hôm qua ngài đã làm gì để bạn nhỏ ấy phẫn hận đến nỗi phải ra ngoài chịu khổ cũng không nguyện ở trong cung sung sướng vậy?
Một đám người lần theo tung tích Nhân Mã bỏ trốn, cuối cùng dừng lại ở phía bức tường nơi sủng vật Thiên Yêu hay ra vào khỏi hoàng cung.
"..."- Một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống, quần chúng chăm chăm nhìn lỗ chó có dấu vết bị người bò qua, đồng loạt hướng Thiên Yết ngậm ngùi chia buồn: Hoàng thượng, Hoàng hậu tương lai của người khẩu vị cũng thực lớn đi.
Thiên Yết lần đầu tiên trong đời có cảm giác mất mặt ghê gớm, bi phẫn nhìn trời: vì sao hắn lại thích cái nữ tử kia ? Nàng không thể dùng phương thức nào vẻ vang hơn để trốn ra khỏi cung nữa à?
Nhìn một đoàn đắc ý châm chọc. Thiên Yết thực bình tĩnh cười một tiếng, chỉ tay vào sư Tử:
"Ngươi chui ra đó quan sát tình hình."
"Hoàng huynh, đùa gì vậy? Huynh mau cử người khác đi."
Sư Tử hét toáng lên phản đối kịch liệt, tại sao lại là chàng chứ, người khác không thể sao? Nếu để người ta biết được Tam vương gia phóng khoáng phiêu dật lại nho nhã đi chui lỗ chó thì còn ra thể thống gì nữa.
Một loạt ánh mắt hung ác dữ tợn ném về phía Sư Tử, Song Ngư vặn vẹo cổ, hai bàn tay làm hình nắm đấm híp mắt cười, Sư Tử rụng rời chân tay tru lên:
"Được được ta chui, ta chui."
Chàng bi phẫn chổng mông lên trời cắm đầu xuống đất, hai tay hai chân tạo tư thế bò từ từ đi ra ngoài. Mọi người nín thở nhìn theo nhất cử nhất động của chàng, cho tới khi cái mông vừa lọt qua bên kia chỉ còn chân, ai nấy đang định thở phào nhẹ nhõm thì...
"Bốp"
Lại là một tiếng động nữa vang lên, Sư Tử nằm bẹp dí dưới đất, bất động toàn thân, trên đầu đom đóm cũng chim bay quanh, rơi vào hôn mê.
"..."- Một phút trầm mặc tương niệm cho bạn nhỏ Vương gia xấu số.
"Ối, Sư Ca bất tỉnh rồi."
Cuối cùng Cự Giải bừng tỉnh đầu tiên, vội vã hét lên, mọi người đồng lòng xúm lại cầm lấy chân Sư Tử kéo vào trong. Phía bên kia có hai con chó một đen một trắng nghi hoặc nhìn nam tử vừa đâm đầu vào gốc cây lăn ra xỉu sau đó từ từ chui lại vào trong, "gấu" lên một tiếng khiếp sợ quay đầu bỏ chạy. Bạch Dương nhìn Sư Tử được người ta khiêng đi, kết luận:
"Sư Ca còn bị vậy, dám cá Mã Mã chui qua đây cũng bị va đầu vào cây."
"Đứa nhỏ đáng thương, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa."
Bảo Bình chép miệng lắc đầu. Song Tử chợt nghĩ ra điều gì đó, hốt hảong kêu to:
"Nếu Mã Mã bất tỉnh, vậy người đâu?"
"..." Quần chúng hóa đá trong mười giây, cuối cùng trăm miệng một lừoi thảm thiết rống lên:
"Mất tích rồi."
Thiên Yết mặt càng lúc càng đen hơn, dứt khoát dùng khinh công phi vào trong điện.
Thế là, sáng hôm sau trong hoàng cung truyền ra tin tức, Hoàng thượng lên đường truy tìm ái thê thân yêu ham chơi chạy loạn.
Quần thần hạnh phúc lắc đầu: sức mạnh tình yêu thật lớn đó.
Thái thượng hoàng cùng ba vị nương tử hai mắt long lanh: đứa nhỏ này biết yêu rồi.
Đám phi tử lồng lộn: Nàng ta đi luôn đi, khỏi cần trở lại.
Và dân chúng hớn hở, vô số câu chuyện được thêu dệt nên: Hoàng hậu tương lai thật có uy lực nha, khiến cho Hoàng thượng nhớ mong ngày đêm phải đích thân xuất cung.
Ai, nếu mọi người biết được sự thật là Hoàng hậu phạm lỗi lại chui lỗ chó, Hoàng thượng tdi tìm để trừng phạt, không biết sẽ có cảm xúc thế nào nữa...
~~~~~~~~~~~~~~
Bạn nhỏ Nhân Mã trong tiếng ca tụng của mọi người giờ phút này đang ngủ ngon lành- đúng hơn là đập đầu ngất xỉu vẫn chưa tỉnh- sâu trong một cái ngõ nhỏ, bên cạnh là bạn anh mày xấu số ngồi co ro một bên ăn đùi gà. Hương thơm của gà quay dần lan tới chỗ của Nhân Mã, nàng lập tức bật dậy, hai mắt tỏa sáng hô lên:
"Ô, đùi gà đó."
Gã ăn mày kinh sợ ôm lấy đùi gà đe dọa:
"Ngươi muốn làm gì? Không được qua đây."
"Cho ta đùi gà đi."
Miệng nói, tay làm, Nhân Mã hùng hổ xông tới giật cái đùi gà từ trong tay ăn mày nhét vào miệng, tốc độ cực nhanh, đến khi gã ta tỉnh lại mới phát hiện ra bữa tối của mình đã nằm trong miệng của Nhân Mã.
"Ngươi... Ngươi ăn bữa tối của ta? Mau trả lại đây."
Gã kích động lắp bắp. Nhân Mã lúc này đã ăn xong thịt, còn chừa xương ngậm ngùi đưa lại cho gã ăn mày tỏ vẻ vô tội:
" Thôi được, trả ngươi."
Gã ăn mày tức hộc máu, quyết định làm lơ khúc xương kia, ngồi yên một chỗ nhắm mắt điều chỉnh tâm tình. Nhân Mã đã no nê ngồi bên cạnh, cẩn thận quan sát gã, không khỏi cảm thán: tuy gã lem luốc nhìn hơi bẩn thỉu nhưng mà bộ dạng thực soái nha, so ra chỉ kém Thiên Yết có một chút.
"Này, ngươi tên gì?"
"Đại Hổ."
Gã ăn mày mắt không thèm mở lạnh nhạt trả lời. Nhân Mã xúc động hoan hô, gã ta nhìn có vẻ bình thường, không giống đám bênh nhân động kinh trong hoàng cung, cuối cùng nàng cũng sống lại rồi.
Còn chưa kịp ảo mộng, Nam Phong kia đã hừ một tiếng:
"Nữ tử như ngươi sao có thể ngu xuẩn như vậy, trốn ra khỏi hoàng cung cũng phải biết nhìn trước nhìn sau chứ, ta đang ngồi ăn cá bên đường tự dưng thấy một màn húc đầu như trâu húc của ngươi suýt nữa thì hóc xương."
"..."- Hu hu, nàng rút lại lời nói ban nãy, tên này độc miệng quá!
"Ngươi tên gì?"
"Ta là Nhân Mã."
Đại Hổ gật đầu một cái, tiếp tục im lặng khoanh chân. Nhân Mã lau mồ hôi, nàng sao có cảm giác ra ngoài cung sẽ càng xui xẻo thế này? Phải làm thế nào bây giờ?
~~~~~ End ~~~~