101 Lần Trùng Sinh

Chương 24




Editor: Lam

“Tôi xong rồi.” Đường Tâm Duyệt sửa sang lại quần áo một chút rồi đẩy cửa bước vào.

Phòng làm việc vốn huyên náo đột nhiên lặng ngắt như tờ.

“Thế nào?” Đường Tâm Duyệt vội vàng nhìn xung quanh, dùng mắt là có thể thấy tất cả mọi người đều kinh diễm.

(kinh: kinh ngạc, diễm: hâm mộ, ái mộ)

“Có rồi!” Giám đốc bộ phận tuyên truyền bỗng nhiên vỗ bàn đứng dậy, ánh mắt sắng quắc nhìn về phía cô, kích động nói, “Còn băn khoăn về khoản người mẫu làm gì nữa, trước mắt chúng ta không phải đã có sẵn một người để chọn rồi sao?”

Trong lúc nhất thời ánh mắt tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng hướng tới trên người Đường Tâm Duyệt, Quản đốc Diệp quan sát Đường Tâm Duyệt từ trên xuống dưới. Cô mỉm cười thành thực đi tới. Sườn xám kiểu dáng mới độc đáo ôm lấy thân thể lả lướt, khí chất xuất chúng.

Ánh mắt ông lập tức sáng lên, “Chính là cô!”

“Tôi ư? Đường Tâm Duyệt sợ run, cô nhanh chóng cân nhắc thiệt hơn, ngay sau đó cô mỉm cười cười, “Cũng được thôi, thế nhưng phí quảng cáo không thể thiếu tôi nha.” Thật ra thì trong lòng cô cũng không nắm chắc. Đời trước vì tiết kiệm tiền nên cô không được ăn uống đầy đủ, thân thể cũng không cao tới 1m60 nên tự nhiên không có duyên cùng các loại công việc như người mẫu, diễn viên.

Hiện tại có cơ hội thế này, cô cũng muốn thử một lần.

“Lỡ như quảng cáo này làm cô nổi tiếng, cô còn để ý đến chút tiền quảng cáo này à.” Mọi người trêu ghẹo cô, cười rộ cả lên.

Cô trừng mắt nhìn, “Thịt muỗi nhỏ đi nữa cũng là thịt mà.”

Quản đốc Diệp khoát tay, “Cứ quyết định như vậy đi!”

Cứ như thế, Đường Tâm Duyệt bất đắc dĩ làm nữ diên viên một lần.

Cô cũng không cần biểu diễn gì nhiều, dựa theo kịch bản làm là được. Trong lúc quay phim cô cũng đưa ra không ít ý kiến thực dụng, chỉ dùng một buổi chiều đã quay phim chụp hình xong.

Bên phía công ty quảng cáo khen cô không dứt miệng, giám đốc còn chủ động đưa cô danh thiếp, “Cô Đường à, cô có ý nghĩ muốn phát triển theo hướng diễn viên người mẫu hay không?”

Đường Tâm Duyệt mỉm cười khéo léo từ chối, “Cám ơn giám đốc Trần xem trọng, thế nhưng chí hướng của tôi không ở nơi này.”

Đời này cô đã thoát khỏi cảm giác tự ti khi từ nông thôn lên thành phố lớn ở kiếp trước. Nay cô lại biết cách ăn mặc trang điểm hoàn toàn bày ra dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, hành vi cử chỉ tự nhiên hào phóng, cô không còn là Đường Tâm Duyệt chỉ biết vâng vâng dạ dạ ăn nói cẩn thận như trước kia.

Nhưng cô cũng không có ý định dựa vào gương mặt kiếm sống. Giới giải trí quá hỗn loạn khó tránh khỏi sẽ gặp những chuyện thân bất do kỷ*.

(thân bất do kỷ: phải làm những chuyện bản thân không muốn)

Nếu đã sống lại, vậy thì phải sống tự tại tùy tâm. Phát triển sự nghiệp của bản thân mới là gốc rễ của cuộc sống yên ổn.

Sau khi quảng cáo chế tạo xong rất nhanh được phát ra trên các đài truyền hình lớn, trên màn ảnh led lớn trong các cửa hàng.

Ngày đầu tiên quảng cáo tung ra, các công nhân nhà máy nghe tin đều bưng chén cơm tha thiết mong chờ ngồi xổm trong phòng ăn chỉ có vài cái ti vi.

“Phim truyền hình này sao còn chưa hết nữa.”

“Đây là lần đầu tiên tôi mong đợi quảng cáo đến thế đấy, haha.”

Lục Thành Vũ ngồi bên cạnh mấy đồng nghiệp đang cười nói bàn tán, trong lời nói của họ tràn đầy sự mong đợi. Anh cúi đầu ăn cơm im lặng không lên tiếng. Chẳng qua ngày thường anh đều nhanh chóng ăn xong cơm trưa, động tác hôm nay lại chậm rãi, từng đũa từng đũa chỉ gắp một chút.

“Này, Lục Thành Vũ…” Bạn ở cùng phòng – Tiểu Vương bỗng nhiên sáp đến đụng vào cánh tay anh, nháy nháy mắt hỏi, “Bông hoa của nhà máy thật sự không phải bạn gái cậu đó chứ?”

Lục Thành Vũ thấy trong mắt đối phương lóe lên sự tò mò, trong lòng đột nhiên phiền muộn vô cùng, anh ném đũa không kiên nhẫn nói, “Tôi đã nói đến 1800 lần rồi, không phải! Người ta làm sao để ý đến tôi chứ.”

Tiểu Vương cười giỡn kéo cổ anh, “Đừng nói thế chứ, không phải có đôi lần ‘gần vua được ban lộc’ vui vẻ đấy à. Cậu nhìn những người khác sử dụng bản lĩnh toàn thân theo đuổi các loại xem, bông hoa nhà máy ngay cả phản ứng cũng không thèm. Duy chỉ có người đồng hương là cậu mà thôi, cô ấy cùng cậu một mình đi ăn mấy bữa cơm rồi hả?”

Lục Thành Vũ nhíu mày dùng tay đẩy cánh tay cậu ta ra, giọng nói tự giễu, “Nhiều lần thế chứ lần nào cũng chỉ tỏ ý cám ơn mà thôi, không có gì khác. ‘Gần vua được ban lộc’ gì chứ, đã nhiều năm như vậy đều không –”

Anh bỗng nhiên ý thức được trong lúc vô ý đã lỡ lời nói gì đó, im lặng một chút. Ấn đường anh nhíu chăt thành chữ xuyên (川), sắc mặt khó coi.

Đúng lúc này, phim truyền hình đã kết thúc, bắt đầu chiếu quảng cáo. Bỗng nhiên có người kêu to, “Mau nhìn kìa!”

Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn hình ảnh trong màn hình ti vi–

Đập vào mắt có thể thấy đầu tiên là phía cuối giường có một tấm ga trải giường tơ tằm màu xám bạc, mặt chăn bằng tơ lụa lóe lên oánh nhuận sáng bóng, chỉ nhìn từtrên ti vi một chút thôi cũng có thể tưởng tượng được xúc cảm mềm mại tinh tế. Ống kính nhẹ nhàng chậm chạp chuyển dời lên phía trên, tiếp đó đập vào mắt là đôi chân của một cô gái.

Chân người nữ để trần không mang giày, nằm nghiêng một bên tư thế hơi cuộn tròn, nằm trên giường lớn nhìn qua giản dị lại xa hoa. Ống kính hướng lên quay dọc theo ngón chân xinh xắn mượt mà hiện lên màu hồng nhạt của cô gái, đôi chân dài được vén lên lộ ra đôi chân sáng bóng trắng nõn như gốm sứ, đường cong bắp chân ưu mỹ, đến vị trí phía trên đầu gối là sườn xám màu trắng thêu hoa văn chìm rồng phượng, màu trắng mộc mạc lại lịch sự tao nhã. Sườn xám tách ra che đến vị trí ở giữa bắp đùi, bởi vì tư thế nên sườn xám co lại một chút, khe hở da thịt sáng bóng như ngọc hiện lên như ẩn như hiện, sườn xám may cắt khéo léo ôm sát vóc người lả lướt xinh đẹp của cô gái, đường cong xinh đẹp trọn vẹn đầy đủ.

“Ừng ực” Trong các công nhân ở hiện trường đang xem quảng cáo không biết là tiếng nuốt nước miếng của ai đột ngột vang lên, Thế nhưng không có ai quan tâm gã bởi vì ánh mắt của tất cả mọi người đều không hề chớp lấy nhìn chằm chằm màn ảnh, không ai rãnh mà quan tâm gã.

Tiếp theo ống kính chuyển tiếp, giống như ánh mắt của người yêu, quyến luyến mà tràn đầy thâm tình nhìn cô gái. Ống kính kéo lại gần, đến lúc này mới đặc tả toàn bộkhuôn mặt của cô gái.

Cô gái có một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, dưới sự nổi bật của sườn xám thuần trắng lộ ra sự thanh thuần sạch sẽ như hoa sen trắng trên núi tuyết. Bởi vì do mặt mày đoan trang nên tư thế nằm nghiêng trên giường cũng không hiện lên dáng vẻ quá mức diêm dúa lòe loẹt mị hoặc.

Bỗng nhiên, lông mi như mực khẽ lay động, trời vừa hừng đông, ánh mắt dường như mới tỉnh mở ra, con ngươi ướt át động lòng người.

Cô gái nhìn ống kính như nhìn thấy người yêu của mình, trong mắt hiện lên sự vui vẻ tình cảm dạt dào, cô mỉm cười. Cánh tay như ngó sen từ từ chống trên giường ngồi dậy, ngón tay thon nhỏ được sơn móng tay bóng loáng khẽ lướt trên mặt chăn, đầu ngón tay cùng mặt chăn bịn rịn lưu luyến, quyến luyến không rời. Cô đặt chân trần xuống giường, đứng dậy đi hai bước về phía ánh nắng mặt trời kéo rèm cửa ra. Búi tóc thật cao quấn ở trên đầu, sườn xám ôm lấy vóc người cao gầy đều đặn. Lúc này phía dưới ống kính đột nhiên nhô ra bàn tay mặc âu phục của người đàn ông, tựa như không kịp đợi dắt cô gái đi vậy.

Cô gái dừng bước, tay giữ nguyên tư thế bị kéo về phía sau, hiện ra đường cong ưu mỹ của cánh tay tựa như cái cổ thon dài của thiên nga trắng, cô nghiêng đầu nhìn chăm chú về phía ống kính giống như đang chăm chú nhìn người xem, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, dịu dàng mỉm cười nói, “Hoan nghênh về nhà.”

Lúc này hình ảnh mờ dần, trên màn ảnh hiện ra lời quảng cáo, “Mang lại cho bạn sự ấm áp tinh tế như ở nhà—tơ lụa Hinh Mỹ.”

Quảng cáo này vừa phát xong lập tức chuyển sang quảng cáo tiếp theo. Thế nhưng tất cả mọi người vẫn còn đắm chìm trong rung động vừa rồi, bên trong phòng lặng ngắt như tờ.

Một lát sau, lục tục có người hồi phục tinh thần, mặt đầy kinh diễm, khen ngợi không dứt, “Đẹp quá!”

“Thời điểm bị cô ấy nhìn làm tôi cảm thấy như mình chính là người yêu của cô ấy vậy!” Có người kích động nói.

Lời này vừa nói ra, lập tức khiến những người xung quanh cười rộ lên, “Cậu thôi đi, đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày nữa!”

“Ha ha! Quảng cáo này thật sự rất tốt, vừa nhìn liền muốn mua. Tôi quyết định rồi! Sau này tôi mà có tiền tôi cũng sẽ mua một bộ ga trải giường giống như bốn bộ đó. A, đúng rồi, còn có sườn xám nữa!” Một người đàn ông thề nói sắt son.

Có người trêu ghẹo người anh em này, “Bốn bộ ga trải giường cậu có thể tự mình dùng à? Còn sườn xám nữa, cậu có phụ nữ để mặc nó sao?!”

“Cm cậu!” Người kia mắng lại một câu, không khỏi tiếc nuối nói, “Nếu như vợ tôi cũng có thể đẹp giống như bông hoa nhà máy vậy thì đời này của tôi cũng thật đáng giá.”

Mấy người đàn ông xung quanh nghe thấy chỉ hiểu rõ trong lòng cười cười mà không nói. Lần này ngay cả nói đùa mấy câu như nằm mơ giữa ban ngày họ cũng lười trêu chọc đối phương.

Thấy Đường Tâm Duyệt trong quảng cáo sáng chói như minh tinh, các công nhân cũng không thể tiếp tục dùng tiêu chuẩn “Bông hoa của nhà máy” để đánh giá Đường Tâm Duyệt nữa.

Đến tận lúc này, trong bọn họ có người vui mừng thầm mến trong lòng nhưng không biểu lộ ra ngoài, có người gióng trống khua chiêng mặt đầy hối tiếc theo đuổi cô, có người lại vùi đầu ăn cơm sợ bị người khác giễu cợt là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Trước kia bọn họ chưa từng phát giác. Dẫu sao đều là công nhân cùng một nhà máy, nghe nói Đường Tâm Duyệt cũng chỉ có trình độ học vấn tiểu học thôi, nhà cũng nghèo khó. Có một số công nhân có bằng tốt nghiệp cấp 2 cấp 3 vừa ý Đường Tâm Duyệt cũng cảm thấy bản thân mình đã hạ mình rồi. Bây giờ nhìn lại mới thấy là mình không với tới người khác mới đúng. Hiện nay đã hoàn toàn buông bỏ ý định theo đuổi.

Các nữ công nhân ở bên kia cơ bản cũng có tâm tình giống thế. Nếu như chênh lệch quá nhỏ sẽ khiến người đố kị, nhưng nếu là khác nhau một trời một vực thì tự nhiên chỉ sẽ khiến người hâm mộ mà thôi.

Phòng ăn lại khôi phục sự náo nhiệt như trước, mọi người cười cười nói nói.

Đôi đũa trong tay Lục Thành Vũ vô thức cắm xuống gần như không động tới một hạt cơm, khẩu vị gì cũng mất hết rồi.

Tiểu Vương ngồi bên cạnh thấy vẻ mặt buồn bực không vui của anh, nghĩ đến đối thoại trước đó của hai người… Cậu đồng cảm thở dài, nhỏ giọng thì thầm nói, “Cảm giác giống như là người của hai thế giới vậy.” Cậu hiểu, thậm chí có chút đồng tình với Lục Thành Vũ.

Lục Thành Vũ giống như không nghe thấy, “Tôi ăn xong rồi.” Anh đứng dậy bưng thức ăn gần như không hề bị động tới đổ vào thùng đựng thức ăn thừa, bỏ lại Tiểu Vương ở đấy bước đi không thèm quay đầu lại.

“Này Lục Thành Vũ, chờ tôi với!” Tiểu Vương muốn đuổi theo, nhưng động tác hơi chậm, chốc lát Lục Thành Vũ đã không thấy bóng dáng đâu.

“Ông chủ, cho một phần báo hôm nay.” Bác bán báo nhận một ít tiền lẻ từ một chàng trai mặc áo công nhân màu xanh da trời, ông nhìn đối phương cầm báo rời đi.

Thế nhưng Lục Thành Vũ cũng không xem báo, anh mở báo ra lấy từ bên trong một tờ đơn quảng cáo, ánh mắt dừng lại phía trên rất lâu cũng không dời đi.

Đó là quảng cáo tơ lụa Hinh Mỹ, đập vào mắt chính là hình ảnh Đường Tâm Duyệt nhắm mắt nằm nghiêng ở trên giường.

Anh đã có thể đoán được sau khi quảng cáo này tung ra nhất định sẽ làm nhà máy tơ lụa cận kề phá sản này cải tử hồi sinh. Bởi lẽ, quảng cáo này hoàn toàn cuốn hút mọi người, người đàn ông nào mà không khát vọng trong nhà có người vợ vừa trẻ vừa đẹp, có một chiếc giường lớn an nhàn thoải mái như thế chứ? Mà nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Đường Tâm Duyệt mặc sườn xám đã được cải tiến trong quảng cáo biểu lộ tình yêu say đắm với người nam chủ nhà, có người phụ nữ nào sẽ không mua một bộ để mặc cho người mình yêu nhìn ngắm đây?

Lục Thành Vũ nhìn chằm chằm quảng cáo rất lâu, sau đó tùy ý ném tờ báo vào thùng rác. Anh cẩn thận gấp tờ quảng cáo lại làm bốn, đặt vào trong túi.

Từ trước đến nay đều như thế. Mỗi lần anh cho là có thể đuổi kịp bước chân cô lại bỗng nhiên phát hiện cô đã đi xa hơn, chỉ để lại cho anh bóng lưng chỉ có thể ngắm nhìn từ đằng xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.