1000 Tiếng Yêu

Chương 16




Câu hỏi đã từ lâu tôi chẳng còn mong muốn đến bây giờ đã thật sự xuất hiện. Chú Tuấn Anh nói đúng, tôi không nên trốn tránh mãi cũng không nên đau buồn vì quá khứ mà bỏ chạy. Tôi vẫn phải bước tiếp, phải tiến lên phía trước và tìm thấy hạnh phúc trong cuộc đời của mình. Đó mới là đích sống của bản thân. Mỗi lí do của con người đưa ra chỉ là sự bao biện cho điều họ sợ hãi và không muốn làm chẳng có điều gì cản trở khi học chọn chấm dứt cả.

Bảy năm qua, đến đất nước Canada đi qua bao con đường ở nơi đây cũng đã để cho tôi bao kỉ niệm, tôi đã có những giây phút xoe tròn đôi mắt cho điều mới lạ, có khi lại khóc trong chính sự xa xỉ ở nơi đây. Bản thân từ bỏ nơi để lại kí ức chạy đến một điểm mới và giờ đây, tôi phải tiến về thôi. Mẹ tôi, bà ấy có lẽ cũng mong muốn tôi như vậy.

- Con đang suy nghĩ về điều đó. Chú đừng lo, sẽ sớm thôi.

Tôi cố trấn an chú cũng như nói với chính mình.

- Được rồi, quan tâm cho Hoàng Minh giúp chú với nhé. Thằng bé to xác vậy chứ còn nhiều cái không biết lắm.

Gì? Chú ấy bảo anh ấy còn ngây thơ à. Mọi người đã bị bộ mặt ngây ngô trẻ con ấy lừa mất rồi, đừng tưởng Hoàng Minh anh ấy là con cừu dễ thương, hiền lành thật ra bên trong là con sói to lớn có thể nuốt chửng tôi luôn đấy. Sức lực của anh ấy đã cho tôi bài học nhớ đời, chẳng dám trêu đùa nữa rồi.

Sau cuộc trò chuyện với chú ấy xong tôi liền gửi tin nhắn cho Minh

“Anh không cần đến đón em đâu. Cứ làm việc tiếp nhé. Nay em có nấu món anh thích.”

Nhắn xong thì đi về phía siêu thị, lựa chọn thực phẩm để xuất chiêu tài năng nấu ăn cho anh ấy. Qua đây bao năm hình như tôi rất ít khi xuống bếp anh ấy luôn dành phần đấy và biến tôi thành chuột bạch trong hàng loạt thức ăn của anh. Nên nay tôi quyết định trổ tài để anh cảm nhận.

Suy nghĩ đến viễn cảnh ấy khiến tôi bất giác nở nụ cười. Đã quá lâu tôi không đã quên mất sự thoải mái này. Vậy nên, ngay lúc này, khi tôi có được tôi phải nắm bắt.

.......

Mọi thứ đã được chuẩn bị tươm tất, bàn ăn đã được trang trí rất đẹp mắt. Tôi liền dùng máy ảnh chụp lại khoảnh khắc tuyệt vời này và gửi cho anh.

Nhìn lại dòng tin nhắn vẫn chưa có câu trả lời. Có lẽ, anh bận mất rồi. Tôi đấu tranh trong việc nên gọi hay không gọi cho anh. Cuối cùng, tôi chọn cách đến công ty đợi anh về.

Chiếc xe lao đi trong đêm tối hòa tan trong nhịp sống tấp nập về đêm. Ánh đèn lung linh ở con đường cho tôi thấy sự huyên não, nhộn nhịp. Xe ùn tắc đường khiến việc di chuyển khó khăn hơn rất nhiều để đến được công ty M&N tôi phải mất gần 1 tiếng đồng hồ. Sau đó, đến khuôn viên để cất xe thì tôi bắt gặp hình bóng của anh với người con gái khác.

Anh vui vẻ nói chuyện với cô gái ấy. Và dưới sự quan sát tỉ mỉ của tôi, tôi biết chắc rằng cô ấy thật sự thích chàng trai. Ánh mắt người con gái ấy nhìn Hoàng Minh chan chứa tình cảm, luôn mãi ngắm nhìn người trong lòng một cách sâu sắc khiến tôi cảm thấy rất khó chịu thậm chí là tôi thấy mình giống như đi bắt “ghen” vậy. Tôi thật sự muốn lao xuống, đi về phía anh để hỏi rõ nhưng nhìn lại bản thân cũng như mối quan hệ này tôi thấy chúng tôi chưa bao giờ xác nhận rõ là gì của nhau. Vậy tôi có tư cách gì để tra hỏi? Tôi lấy lí do nào để đứng trước mặt họ đây?

Chìm mình vào dòng suy nghĩ ấy, đôi mắt tôi ướt lệ hồi nào chẳng hay biết. Tôi biết mình đã quá mít ướt rồi, đã quá dựa dẫm vào người khác rồi. Trưởng thành? Phải tôi cần trường thảnh, tôi phải tự lập cho mình rồi.

Nhìn về phía đấy, cả hai đã lên xe và chuẩn bị rời đi. Buồn cười thật! Tôi đã từng nghĩ, chiếc xe ấy chỉ có thể tôi và anh ngồi bởi nó chỉ có duy nhất hai ghế. Chiếc Lamborghini Aventador S chạy nhanh về phía thành phố đông đúc kia cứ như lao về phía con đường khác bỏ mất tôi cô đơn ở nơi đây. Tự mình an ủi chính mình, tự mình đơn độc trong thế giới lạc lòng này.

Gục người về phía tay lái, tôi òa khóc vì dường như có hàng mũi kim đâm vào tim tôi, cứ rỉ máu mãi tôi cố cầm lại chẳng được. Anh đi mất rồi, đi về phía tươi đẹp của thế giới anh, đi về tình yêu anh mong muốn còn tôi có lẽ nên tìm con đường riêng cho mình. Tôi và anh ngay từ đầu đã không thể và tương lai cũng vậy.

……..

Về lại nhà đã là 22 giờ tối, ngọn đèn tôi quên bật đã được thắp sáng lên. Hoàng Minh, anh ấy đã về nhà.

Vừa bước vào nhà tôi bị vòng tay quay quanh lấy mình rồi ôm chặt chưa kịp nhìn lên tiếng để hỏi anh, thì nụ hôn ập xuống.

- Ưm…ưm

Mạnh bạo cắn mút, anh điên cuồng chiếm lấy mật ngọt trong khoang miệng tôi, rồi dùng lưỡi mình quấn lấy lưỡi tôi. Vì hành động điêu luyện ấy khiến tôi quên mất việc chống trả mà thuận theo anh nhưng giật mình nhớ ra lúc nảy tôi cố sức đẩy anh ra.

- Buông em ra…

Anh ấy thấy tôi có vẻ không còn phối hợp nữa nên đã nhấc bổng tôi đi về phía sofa. Sau đó, đặt tôi xuống và tiếp tục nụ hôn lúc nảy. Cuồng nhiệt, cháy bỏng và bá đạo là những từ ngữ diễn ta anh lúc này. Tôi dù không muốn như lại một lần nữa rơi vào lưới tình.

Đang say mê thì “bang” anh ấy đánh vào mông tôi.

Đau quá đi mất, mở mắt ra nhìn anh thì thấy gương mặt đầy tức giận và hậm hực của anh. Anh cắn mạnh vào cổ tôi.

- Minh, đau em.

- Đau sao? Em biết anh đã tìm em nảy giờ không hả? Anh điện em nhưng em không bắt máy? Em biết anh muốn phát điên lên không?

Nghe anh quát to cũng như dưới sự tác động của cái đánh hồi nảy làm tôi ấm ức khóc to.

- Huhuhu….

Anh thấy tôi nước mắt nước mũi tèm lem chảy dài thì gương mặt cũng hạ hỏa rất nhiều và ôm chặt tôi vào lòng, xoa đôi mắt, chiếc mũi và đôi môi sưng tẩy.

- Được, anh không nên quát em cũng không nên đánh em. Anh sai rồi, anh tức giận là lỗi anh. Nhi ngoan đừng khóc anh đau lòng lắm.

Lời ấy không khiến tôi ngưng lại mà càng khóc lớn. Thấy thế anh lại hôn vào môi tôi, mặc kệ nước mũi tôi dính vào anh cũng không quan tâm ngược lại khi hôn rất dịu dàng, nhẹ nhàng không như lúc nóng giận.

……

- Nói anh nghe, sao em lại về muộn.

Đưa tôi về phía bàn ăn đã nguội đi từ bao giờ, anh để tôi ngồi xuống và anh thì lấy đồ ăn hâm lại. Nghe anh nói vậy tôi liền hỏi lại anh

- Sao em nhắn tin anh không trả lời?

Vừa hâm thức ăn vừa nói với tôi

- Nay anh có cuộc họp lớn anh không nghe được với lại nay có đối tác làm ăn quan trọng nên không thể bắt máy của em.

Bưng thức ăn về phía bàn và nhẹ nhàng giải thích.

“Anh nói dối”, “Tại sao anh lại lừa tôi” đó là những lời tôi rất muốn nói với anh nhưng chẳng dám nói ra.

Thấy tôi không có ý đáp lời anh ôm chầm lấy tôi lên đùi và nói

- Em thì sao? Nhi sao lại không nghe điện thoại? Sao lại về muộn nói anh nghe.

Đôi mắt nhìn tôi đầy yêu thương tôi không muốn nhìn lâu bởi tôi sợ mình sẽ chìm đắm trong đấy. Nhẹ nhàng lựa ra lời nói dối.

- Điện thoại em tắt nguồn do em hết pin còn em thì trong lúc đợi anh về ăn cơm thấy quá lâu nên chạy đi dạo nhưng thấy bộ phim kia mới công chiếu nên em quyết định đi coi rồi quên giờ về.

Nghe được câu trả lời ấy anh như biến thành bậc phụ huynh tức giận vì những điều vớ vẩn của trẻ con vậy. Thấy thế tôi ôm cổ anh và làm nũng

- Minh, lần sau em sẽ không như vậy nữa. Coi như em nấu ăn toàn món anh thích nên tha lỗi cho em nhé.

Chỉ về bàn ăn ngập tràn mùi vị tôi nghĩ chắc chắn anh sẽ buông tha cho tôi.

Ánh mắt nhìn tôi mà chẳng chú ý đến bàn ăn chút nào cả làm tôi bận tâm

- Anh không thích?

- Không anh thích nhưng món ăn yêu nhất không có trong những món này.

Câu trả lời khó hiểu của anh làm tôi tò mò, nhìn biểu cảm ngây ngốc của tôi anh ôn tồn giải thích nhỏ vào tai

- Món anh yêu là ăn thịt “em”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.