Thành phố Hồng Châu
- Cậu đã tìm kiếm được tung tích của An Nhi chưa?
Người đàn ông đang dựa lưng vào ghế vừa nhìn thư kí mình một cách chán ghét. Anh ta chính là Hoàng Quân – tổng giám đốc của tập đoàn Hoàn Á. Từ ngày sự thật kia vỡ lẽ anh cũng đã quay về vị trí của chính mình, chẳng còn là một thầy giáo dạy Toán cấp ba nữa. Bởi đó chỉ là kế hoạch trả thù của anh. Anh vẫn tìm kiếm người con gái đã vì anh mà chịu tổn thương vẫn hi vọng cô ấy sẽ quay về.
- Thật xin lỗi giám đốc. Chúng tôi đã cố gắng tìm kiếm nhưng vẫn không có một manh mối nào về cô gái An Nhi cả.
Không đáp lại lời với thư kí mình anh chỉ vẫy tay bảo họ lui xuống.
Cố hít thở sâu để bản thân không phải đau đầu trong nỗi nhớ day dứt này. Phải, anh thật sự chẳng thể ngừng quên được cô ấy, không liều thuốc nào chữa lành trái tim anh ra khỏi hình bóng ấy cả. Mỗi đêm anh đều lui tới những nơi ta từng đến, xem lại những cuộc trò chuyện mà ta từng dành cho nhau. Cố gặn hỏi những người thân của cô ấy chỉ nhận lại cái kết “Anh đừng tìm cô ấy nữa”, “Anh hãy để cho bạn tôi yên đi”, “Đừng tìm kiếm cô ấy sẽ chẳng trở lại”,... Nghe những lời đó anh biết đó là kết cục do chính anh tạo ra, anh không có quyền than trách bất cứ một ai. Chính anh đã sai khi đánh mất tình yêu mà cô ấy đã dành cho mình, chính anh đã khiến cô ấy mất đi hạnh phúc, mất đi người thân, chính anh là kẻ có tội trong cuộc đời của An Nhi.
Ngắm nhìn bức hình với nụ cười ngây thơ chứa đựng bao nét hồn nhiên của tuổi trẻ lại khiến anh đau lòng
- An Nhi, chỉ cần nhìn thấy em được sống tốt, thấy em hạnh phúc anh đã mãn nguyện rồi. Xin em hãy cho anh tìm được em.
…….
Ánh mặt trời đã leo lên sào từ lúc nào, thành phố lại một ngày mới huyên não và tôi vẫn đang say trong giấc chiêm bao. Trở mình để tìm tư thế thoải mái thì phát hiện cơ thể mình đau nhức dữ dội, có bàn tay đang ôm chặt eo khiến tôi giật mình quay người về phía sau. Nhìn thấy Hoàng Minh đang nhìn về phía tôi và nở nụ cười nhẹ. Trời đất, sáng sớm anh lại muốn mê hoặc tôi bằng nhan sắc này sao. Phải công nhận người gì đâu mà đẹp tuyệt mĩ nhân gian.
Đang muốn ngủ tiếp thì anh bảo
- Nhi, trễ rời đừng ngủ nữa.
Rồi chưa kịp đáp lời thì anh đã hôn lên môi tôi. Nụ hôn nhẹ của sớm mai chẳng giống cái hôn mãnh liệt, nồng cháy của đêm qua. Mà khoan, nhớ lại đêm qua khiến tôi ngượng chín mặt chẳng dám nhìn anh nữa mà kéo chăn đắp lên người.
Như bắt được suy nghĩ của tôi anh lại một lần nữa kéo tay tôi ra khỏi chăn và ôm chầm lấy tôi đi về phía nhà tắm.
Hai thân thể chẳng có miếng vải che thân làm tôi chỉ muốn ngất sỉu để không nhìn cảnh tượng xấu hổ này vậy.
- Bỏ em xuống đi, em không muốn, đừng, aaaaaa
Cuối cùng tôi cũng chẳng thoát được bàn tay ma lực và con người kia.
Ngồi vào bàn ăn sáng mà ánh mắt tôi căm hận muôn phần. Tại anh mà bây giờ tôi phải mặc đồ kín người thế này. Trời hôm nay mát mà mặc bộ quần áo này lại khiến tôi phát nóng lên. Nhưng không mặc không được bởi giừ đây cơ thể tôi chi chít vế đỏ nhìn cứ như là muỗi đốt mà phải rồi là con muỗi to bự Hoàng Minh đốt chứ còn gì nữa.
Thấy mặc tôi chẳng có tí vui vẻ nào lại làm anh ấy khẽ cười.
- Nhi à! Anh không cố ý đâu. Tại do em quyến rủ anh mà, anh chỉ có thể thế thôi. Nhưng mà phải nói đêm qua….
Biết anh không định nói điều tốt đẹp tôi nhanh tay bỏ miếng bánh mì vào mồm anh, cho anh khỏi nói những thứ vớ vẩn ấy.
- Anh im miệng và ăn cho em.
Mặt tôi dễ kích đỏ cộng với việc tôi hay ngại ngùng làm anh càng muốn trêu chọc.
- Tuân lệnh phu nhân.
Nghe vậy tôi hốt hoảng nhưng nhìn gương mặt đang vui vẻ đến tươi trẻ của anh tôi cũng không có ý định cãi lại.
Buổi sáng bất ổn cuối cùng cũng kết thúc, Hoàng Minh định bụng sẽ xin nghỉ giúp tôi hôm nay vì biết hôm qua tôi đã cật lực làm việc cùng anh nhưng tôi đã từ chối và quyết định đi làm.
…..
STUDIO HEEN
Vừa bước vào cửa tôi liền nghe tiếng nói
- Ngọn gió nào đã mang An Nhi của chúng ta đi làm lại rồi. Mấy nay lãnh lương đi chơi vui dữ ta.
Miệng dẻo môi duyên đó là của Nhã Tuệ. Cô ấy là nhân viên lâu năm của studio này rồi. Dù hay nói những lời chẳng mấy vui vẻ đó nhưng thật ra tấm lòng cô ấy rất tốt, lại còn giúp tôi không ít nên tôi cũng chẳng so đo mấy lời ấy làm gì.
- Tặng chị.
Nói rồi liền đưa hộp quà về phía Nhã Tuệ.
- Gì ấy? Sao tặng chị.
- Mua chuộc.
Tôi đùa lại với chị khiến cô ấy bật cười.
- Để xem nào.
Nhìn thấy mẫu váy mới nhất của hãng thời trang M&N khiến chị ấy bất ngờ đến há hốc mồm. Thấy vậy tôi cũng buồn cười đi lại quầy cất đồ rồi sau đó trở ra làm việc. Nhiệm vụ của tôi là chụp ảnh và trang điểm chính trong studio.
- Nay lịch như thế nào vậy?
Nghe thấy tôi hỏi thì Khả Vân đi lại trình bày.
- Chút nữa 13 giờ chúng ta sẽ có buổi chụp ngoại cảnh.
- Chụp cá nhân hay cặp đôi vậy Vân? Với lại nay không có chụp trong studio của mình à.
- Em nghe bảo sếp trên nói nay chỉ nhận một lịch thôi ạ.
Em ấy nói xong thì tin nhắn trong điện thoại tôi hiện lên “Nay anh báo với nhân viên ở studio chỉ nhận 1 lịch thôi. Em làm sớm rồi điện anh đến đón nhé – Minh của em.”
Thấy thế tôi mỉm cười cho sự ngọt ngào này.
- Được rời, vậy chúng ta sửa soạn để làm việc hiệu quả nào. Bắt tay thôi.
Sau đó, mọi người đều tập trung hết mức cho công việc. Bởi chúng tôi luôn muốn mang đến cho khách hàng những bộ ảnh đẹp mắt, ưng ý và phải thật sự có giá trị cho công sức của tất cả đã bỏ ra. Chúng ta đều muốn hoàn thành sứ mệnh của mình một cách ý nghĩa để mang đến những điều tích cực, những kí ức đáng quý trong đôi mắt của người chiêm ngưỡng và trong cảm xúccủa người hi vong.