Trì Nhược Liên sau khi an vị trên bàn tiệc, một người phụ nữ ngồi bên cạnh mở miệng bắt chuyện với cô:" Xin hỏi, cô là gì của thiếu gia nhà họ Mạc vậy?". Trì Nhược Liên âm thầm xẹt qua một tia chán ghét, nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài:" Thật ngại quá, chỉ là một người bạn, tiện đường đến đây." Người phụ nữ kia không hỏi nữa nhưng vẫn quan sát và đánh giá cô.
Đặng Khả Nhi âm thầm buông lỏng tâm trạng, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái, khoác tay Đặng Sách Lương bước ra. Lướt qua những ánh mắt tán thưởng cùng "kinh hãi" trước vẻ đẹp tuyệt sắc của mọi người, cô đặt nhẹ bàn tay nhỏ nhắn như cành liễu vào bàn tay xương dài của hắn. Hắn trầm tĩnh nhìn cô, trong lòng cũng không kém ngạc nhiên, cúi xuống hôn nhẹ lên tay trắng ngần của cô. Đặng Khả Nhi hết sức e thẹn, trong lòng dâng lên một hồi cảm động cùng hạnh phúc.
Hai người tiến lên phía trước, vị cha xứ với gương mặt hiền lành phúc hậu nhìn họ, trang trọng lên tiếng:"Mạc Tử Đằng, con có nguyện ý để Đặng Khả Nhi trở thành vợ của con, bắt đầu từ hôm nay, hai con luôn ở bên nhau, giúp đỡ nhau, bất kể là tốt hay xấu, là giàu hay nghèo, bệnh tật hay khỏe mạnh, hai con vẫn luôn yêu nhau, chỉ có cái chết mới có thể chia lìa các con." Hắn hơi trầm lặng, đôi mắt đen thâm thúy rủ xuống bị đôi mi dài rậm che phủ. Ánh mắt Đặng Khả Nhi khóa chặt vào hắn, hồi hộp đợi hắn trả lời.
Đôi mắt hắn khẽ xẹt qua một tia sáng, cô thấy được nhưng vẫn không biết hắn là đang nghĩ gì?
"Con nguyện ý!" Mọi người chăm chú nhìn hắn, nghe được câu trả lời liền thở phào một hơi.Cha xứ quay sang nhìn Đặng Khả Nhi:" Còn con, Đặng Khả Nhi con có nguyện ý để Mạc Tử Đằng trở thành chồng của con, bắt đầu từ hôm nay, hai con luôn ở bên nhau, giúp đỡ nhau, bất kể là tốt hay xấu, là giàu hay nghèo, bệnh tật hay khỏe mạnh, hai con vẫn luôn yêu nhau, chỉ có cái chết mới có thể chia lìa các con hay không?"
" Con nguyện ý!" Ba chữ này không chút chậm trễ được thốt ra từ miệng cô,sau đó là màn trao nhẫn. Cả lễ đường như được vỡ òa, mọi người hét lên cuồng nhiệt, bắt đầu khai tiệc!
Không biết từ khi nào, lệ đã dâng lên khóe mắt, Mạc Tử Đằng khom người xuống hôn lên nước mắt cô, ôn nhu lau đi:"Khả Nhi, đừng khóc". Cô gật đầu như gà mổ thóc, ôm chầm lấy hắn.Có phải là bây giờ cô có thể gọi hắn hai tiếng "ông xã" rồi không?
Vẻ ôn nhu nhanh chóng biến mất từ bao giờ, hắn ôm cô được một lúc sau đó bí mật tách khỏi người cô. Bước chân của hắn hướng về phía cửa cổng đại sảnh, Trì Nhược Liên chứng kiến sự việc từ nãy giờ chỉ im lặng đứng lên đi theo hắn. Thập Kĩ Đình vừa hay trông thấy, bước đến ngăn hắn:"Con muốn đi đâu?"