Chương 701: Người Đàn Ông Đang Yêu
Thẩm Dĩnh sững sờ một lúc rồi mới nghĩ ra ‘Cô Tịch’ mà anh đang nói là chỉ ai, trước đây cô đã từng gặp qua Tịch Giai Giai ở hôn lễ, lúc đó sợ cô ấy đưa Bùi Dục đã uống say về nhà, cô sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên để đã lưu lại một số điện thoại.
“Em có, bây giờ gửi cho anh sao?”
“Được, cảm ơn em.”
“Không cần khách sáo.” Nói xong, cô lại thuận miệng hỏi một câu: “Anh Quyết Trình sao lại muốn lấy số điện thoại của Tiểu Tịch vậy?”
Nói đến cái này, La Quyết Trình bất lực mà thở dài: “Còn không phải là vì tên tiểu tử Bùi Dục đó sao, không biết cậu ta và cô bé đó nói chuyện không hợp chỗ nào mà hai người cãi nhau rồi, tối hôm qua uống cho nhiều vô, bệnh dạ dày lại tái phát, anh thấy có khuyên cậu ta cũng vô dụng, chi bằng nói cho Tiểu Tịch nghe một cái.”
Trong hai người này, chỉ cần có một người hiểu chuyện là không sao rồi.
Thẩm Dĩnh gật gật đầu: “Có thể nhìn ra được Bùi Dục rất thích cô ấy, anh nói chuyện đàng hoàng với cô ấy đi, cô gái đó trông cũng rất thấu tình đạt lý đó.”
“Được, nói chuyện sau, em bận của em đi.”
Sau khi cúp điện thoại xong, La Quyết Trình lập tức gọi điện vào số mà Thẩm Dĩnh gửi đến, bộ dạng lao tâm đó giống như là một ông bố vậy.
Sáu giờ sáng, thanh âm máy bận vang lên rất lâu mà cũng không có ai nghe máy, mãi cho đến khi trong điện thoại truyền đến câu ‘Xin lỗi, số điện thoại mà bạn gọi tạm thời không có ai nghe máy’, La Quyết Trình mới cúp máy.
Giờ này, chắc là vẫn còn đang ngủ.
Lúc anh chuẩn bị để điện thoại sang một bên để muộn tý nữa rồi gọi lại, thì chiếc điện thoại trong lòng bàn tay đột nhiên rung lên, cúi đầu nhìn một cái, chính là dãy số mà anh mới vừa gọi đi.
Anh lập tức nhấc máy để bên tai mình: “Alo, là cô Tịch đúng không?”
Tịch Giai Giai đang ở bên giường ở bệnh viện, ba đột nhiên bị bệnh, có rất nhiều đồ vẫn đang để ở khách sạn chưa có mang tới, sức khỏe của Đường Lệ Quyên vẫn còn có chút suy nhược, nên đành do cô của cô qua đó lấy, đêm đầu tiên sau khi phẫu thuật là do cô ở lại bên giường bệnh của ba.
Một đêm gần như là không chợp mắt, tinh thần rất ủ rũ, lúc này nghe thấy giọng đàn ông trong điện thoại thì mới có chút tỉnh táo: “Xin chào, tôi là Tịch Giai Giai, xin hỏi anh là ai vậy?”
“Là tôi, La Quyết Trình, trước đây cô có gặp qua tôi ở hôn lễ của Thẩm Dĩnh, còn nhớ không?” Nói xong, giống như là sợ cô không nhớ ra, La Quyết Trình lại vô cùng nhẫn nại mà dẫn dắt: “Lúc đó cô không tìm thấy Bùi Dục, là tôi đưa cô qua đó đó.”
Sáu giờ sáng, đầu óc Tịch Giai Giai vẫn còn có chút hồ đồ, cô suy nghĩ một hồi rồi mới tìm ra được một chút ấn tượng từ trong sâu thẳm của đầu não mình.
“A...Tôi có ấn tượng.” Tịch Giai Giai bán tín bán nghi mà hỏi: “Anh là bác sĩ đúng không?”
“Phải.” Thấy cô vẫn còn nhớ đến mình, La Quyết Trình thở phào, sau đó cũng không vòng vo nữa mà trực tiếp nói thẳng: “Là như vầy, sở dĩ mới sáng sớm đã quấy rầy cô, là muốn nói chút chuyện liên quan đến Bùi Dục với cô.”
Bùi Dục?
Tịch Giai Giai có chút bất ngờ: “Anh ta sao rồi?”
“Tối qua sau khi cậu ta cãi nhau với cô thì uống say, sáng sớm hôm nay bệnh dạ dày tái phát, bây giờ rất là không ổn, ai khuyên cũng không nghe hết, cho nên tôi hy vọng cô có thể gặp mặt tôi một cái, giúp tôi một việc.”
Tịch Giai Giai cắn môi, nhìn người bệnh ở trên giường một cái, cô của cô nói là sáng hôm nay 7 giờ sẽ đem cơm sáng đến đây để thay cho cô, đến lúc đó cô có thể đi nghỉ ngơi rồi.
Tạm thời có thể đi khỏi bệnh viện, nhưng Tịch Giai Giai có chút do dự: “Anh ta bây giờ vẫn ổn chứ?”
“Không ổn lắm.” La Quyết Trình nói tình hình của Bùi Dục hơi nghiêm trọng lên một chút, cũng không phải là thành tâm muốn lừa gạt người khác, chỉ là muốn tháo chuông thì phải cần người buộc chuông, bất đắc dĩ nên mới làm vậy.
Tịch Giai Giai suy cho cùng trong lòng cũng có chút áy náy, nghĩ đến tiền viện phí của ba và sự cãi cọ tối hôm qua, sau một hồi im lặng cô vẫn đồng ý: “Sáng nay họ hàng nhà tôi sẽ đến bệnh viện thay ca, nhưng tôi phải nghỉ ngơi một chút mới được, buổi chiều có một buổi kiểm tra cần đi cùng, buổi tới mới có thời gian.”
La Quyết Trình thấy cô đồng ý, cục đá trong lòng cũng được hạ xuống, thời gian là buổi tối thì cũng rất tốt, dù sao uống cả một đêm rồi, Bùi Dục chắc cũng phải chạng vạng tối mối tỉnh lại.
“Không thành vấn đề, tám giờ tối tôi đến bệnh viện đón cô, không làm lỡ cô ăn cơm.”
“Được, tối nay gặp.”
Bên này khó lắm mới xử lý được Tịch Giai Giai, La Quyết Trình sợ bên Bùi Dục lại không chịu, vào lúc hơn 6 giờ tối ngày hôm đó anh gọi điện thoại cho anh ta trước.
“Ở đâu đó?”
Lúc này Bùi Dục đang ngồi trong quán cháo dinh dưỡng Triều Sán, anh nhìn cháo trắng trong chén, vô cùng chán ghét mà ăn một miếng: “Ăn cơm.”
“Ăn gì?”
“Cháo trắng.”
“Được, bây giờ cậu đang bị viêm dạ dày, ngàn vạn lần đừng ăn mấy cái kích thích.”
“Không có ăn.” Bùi Dục đặt muỗng qua bên cạnh, đầu óc vẫn có chút đau: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
La Quyết Trình lúc này mới nói đến vấn đề chính: “Tối nay tôi đã hẹn Tịch Giai Giai gặp mặt rồi, 8 giờ, tôi đưa người qua chỗ cậu, hai người nói chuyện đàng hoàng.”
“Ai?” Bùi Dục nhấc tay lên sờ sờ tai, tưởng mình nghe nhầm rồi: “Anh vừa mới nói ai?”
“Tịch Giai Giai.”
“Đậu xanh?!” Bùi Dục đứng phắt dậy, suýt chút nữa là làm đổ cả ly nước bên tay rồi: “Anh nói thật hay giả vậy?”
“Thật mà, không có đùa với cậu đâu.” So với sự kinh ngạc của anh, La Quyết Trình vô cùng điềm tĩnh: “Nói trước với cậu một tiếng, đừng để đến lúc đó người ta tới rồi mà cậu giở tính cách kỳ quái ra.”
Bùi Dục nghe thấy lời nói điềm nhiên cực kỳ của anh ta thì sắp tức điên lên rồi, ngay cả tiếng anh em cũng không kêu nữa: “Ai bảo anh đưa cô ấy đến thế?!”
Bộ dạng này của anh ta giống hệt như là con mèo bị giẫm đuôi vậy, La Quyết Trình biết, sự tức giận của anh ta vốn không phải là nhắm vào mình, mà là cảm xúc sợ hãi đối mặt.
Anh ta tuy quát tháo hung dữ quen rồi, nhưng lại sợ gặp Tịch Giai Giai.
La Quyết Trình biết suy nghĩ trong lòng anh ta, đương nhiên cũng không có quở trách gì: “Cậu có lời gì thì đến lúc đó tự mình nói đi, đừng có mà lặng lẽ chuồn đi, làm một con rùa rục cổ đó.”
Nói xong, không đợi Bùi Dục trả lời, La Quyết Trình đã trực tiếp ngắt điện thoại.
Nghe thấy thanh âm ‘tút tút’ truyền đến bên tai, cả người Bùi Dục đều không ổn rồi, đặc biệt là câu ‘rùa rục cổ’ cuối cùng đó khiến cho mặt anh nóng bừng.
Đậu xanh!
Sao anh ta lại biết vừa nãy anh đã có suy nghĩ muốn tối nay rời khỏi câu lạc bộ chứ?
Bùi Dục rất lo lắng, vô cùng lo lắng, nhấc tay lên nhìn chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền, sắp 8 giờ rồi, chỉ còn lại hơn một tiếng nữa là có thể nhìn thấy Tịch Giai Giai vong ân bội nghĩa kia rồi.
Trợ lý nhìn ông sếp như đang mọc đầy gai trên người, rồi lại nhìn cháo trắng trong chén, nhỏ tiếng hỏi một câu: “Cậu Bùi, cháo sắp nguội rồi...”
Bùi Dục lia một ánh mắt sắc như dao tới, một giây sau thì trực tiếp bưng chén cháo trên bàn lên, một hơi hớp sạch nửa chén cháo đó.
Cái bộ dạng đó, giống như thứ trong chén không phải là cháo, mà là nửa ly Whisky vậy.
Trợ lý nhìn mà ngây ngốc, vội vàng đứng dậy đưa khăn giấy: “Cậu Bùi cậu uống chậm thôi, đừng để nghẹn...”
Bùi Dục trực tiếp đặt chén không xuống rồi nhấc chân bước ra ngoài tiệm, cả người mang theo một sự bi tráng như sắp ra pháp trường vậy.
Trợ lý nhìn bóng ảnh cao lớn đó, bất giác lắc đầu cảm thán, tình yêu a, thật sự có thể hoàn toàn thay đổi một con người, nhưng mà cậu Bùi bị thay đổi này đích thực là...có chút đáng yêu.