Chương 628: Bà Xã Tôi Cưng Chiều Nhất
Hôn lễ diễn ra vô cùng thuận lợi, mặc dù cả quá trình Thẩm Dĩnh mệt không chịu nổi, nhưng trong lòng nhiều nhất vẫn là hạnh phúc cùng ngọt ngào, cô đi theo bên người Lục Hi, theo anh lần lượt mời rượu từng người, nhìn thấy sự chúc phúc thật lòng của mọi người, càng vui vẻ nhếch mày.
Tiệc cưới diễn ra từ giữa trưa đến hai giờ chiều mới kết thúc, Thẩm Dĩnh nhìn thấy tờ giấy ghi quà mừng tràn đầy, người đến đều là người có chức vị, đương nhiên phần kèm theo cũng không phải là người thường có thể tưởng tượng, cô chỉ mới đảo mắt liếc qua đã thấy hãi hùng khiếp vía
Lục Hi uống nhiều rượu, hôm nay tất cả mọi người không câu nệ, bình thường cũng biết vị luật sư Lục này vô cùng gò bó, dù là xã giao hay trường hợp nào, từ trước đến nay đều không uống nhiều, hôm nay vất vả mới tìm được một cơ hội đương nhiên sẽ không bỏ qua, không ít người đều có ý muốn chạm cốc với anh, đương nhiên cũng không có ác ý gì, thuần túy chỉ là muốn xem náo nhiệt.
Lục Hi cũng hiếm khi ai đến cũng không từ chối, dù là ai cũng vô cùng sảng khoái ngửa đầu nốc rượu, vất vả qua hết một vòng, con người anh cũng có chút lơ lửng rồi, bước đi ổn định cũng đã có hơi lung lay.
Thẩm Dĩnh có chút lo lắng anh sẽ không chịu nổi, thừa dịp anh đi toilet cũng đi theo phía sau, đón anh đi ra: “Anh không sao chứ?"
Lục Hi nhìn bàn tay nhỏ bé đang đưa đến của cô, khuôn mặt anh tuấn hiện lên một nụ cười xấu xa, hơi thở cũng mang theo nhiệt độ phỏng cả người: “Lo lắng ông xã uống nhiều sao?"
Thẩm Dĩnh không phải chưa từng nghe anh xưng “ông xã bà xã”, nhưng mà hôm nay nghe lại cảm thấy không giống như lúc trước, có một cảm giác vô cùng quang minh chính đại.
Cô đỏ mặt đỡ lấy người đàn ông cao lớn: “Đúng thế, thấy anh uống không ít, anh bây giờ vẫn ổn chứ? Có đau bụng không?”
Vừa rồi cũng có người mời rượu cô, người này cũng không nói lời nào lập tức đứng ra uống giúp cô, bây giờ nhìn bước chân anh lảo đảo, Thẩm Dĩnh có chút đau lòng.
Anh lại không thèm để ý phất phất tay: “Không sao, hôm nay vui vẻ, uống nhiều một chút cũng vui."
Sự vui vẻ của anh không cần nó, cô cũng có thể nhìn ra, tất cả đều viết hết lên mặt.
"Em cũng có thể uống một chút, anh không cần phải cản toàn bộ cho em."
"Vậy không được." Người đàn ông nhíu mày, không chút nghĩ ngợi nói: “Bà xã của anh không thể uống rượu, chỉ có thể uống với một mình anh."
"..."
Một câu nói, làm Thẩm Dĩnh vừa ngại ngùng vừa mừng thầm, anh che chở cô như vậy, thật sự làm cô cảm thấy mình như là một công chúa.
Thẩm Dĩnh mím môi cười trộm: “Em không mong manh đến thế."
Ai ngờ người này nghe xong lại lắc đầu: “Không được, vậy anh sẽ cưng chiều em thành một người mong manh nhất."
"Anh đừng làm loạn nữa, em lo lắng anh uống nhiều quá cơ thể sẽ không thoải mái." Thẩm Dĩnh thu lại vẻ mặt vui đùa, nghiêm túc nhìn người này.
Lục Hi dừng bước chân, hai tay ôm lấy khuôn mặt non mềm của cô: “Đừng lo lắng, ông xã không sao, chút rượu này không thể làm khó được anh, buổi tối còn phải động phòng đấy…”
Thẩm Dĩnh mở to mắt, nhón chân lên che lại cái miệng đang nói của anh: “Anh, sao cái gì anh cũng nói thế!?"
Lục Hi lấy bàn tay bé nhỏ của cô xuống nắm chặt: “Ở đây chỉ có hai chúng ta, không ai có thể nghe thấy."
"Sao anh biết không ai nghe thế! Lỡ như..."
"Được rồi, anh không nói." Nhìn dáng vẻ trợn to mắt của cô, trong lòng Lục Hi cũng ấm áp, dư âm cảm động trong hôn lễ dưới sự thúc đẩy của rượu cồn càng thêm mãnh liệt
Anh có rất nhiều rất nhiều tâm trạng đè nén trong ngực, nhưng anh không biết nên nói thế nào, đơn giản không nói nữa, mà khắc sâu giờ phút này vào trong tâm khảm.
Lục Hi anh đời này có thể gặp được cô, so với đạt bao nhiêu thành tựu cao trong sự nghiệp đều mừng rỡ hơn.
Cô cảm ơn anh không hề chùn bước đưa cô đến bên cạnh, anh thì không sao? Nếu như không phải Thẩm Dĩnh, đời này có lẽ anh cũng sẽ không có một gia đình thuộc về mình, chứ nói gì đến hôn lễ như vậy,
Nhớ đến hôn lễ, Lục Hi lại không nhịn được sự áy náy trong lòng: “Uất ức cho em rồi."
Thẩm Dĩnh không ngờ anh lại đột nhiên nói như vậy, chỉ sững sờ một lúc đã hiểu ý của anh, lúc này cao giọng: “Anh làm sao thế, em đã nói tất cả mọi thứ trong hôn lễ đều rất tốt, em không cần lời xin lỗi của anh, đây là hôn lễ tốt nhất nhất nhất mà em có thể tưởng tượng được."
Cô nói ba lần tốt nhất, nhưng cũng không giảm được áy náy trong lòng Lục Hi, lại càng làm anh cảm thấy thêm khó chịu.
Cô gái nhỏ của anh tốt như vậy, dù chỉ là một quyết định vội vàng, cô cũng vui vẻ chịu đựng.
Anh biết mình có thể cho cô cái tốt hơn nhưng không còn cách nào khác, bởi vì ông cụ, bởi vì thời gian, bởi vì đủ loại lý do, chỉ có thể làm được như vậy, cô thích chỉ là vì yêu anh, vì yêu anh nên xem nhẹ tất cả mọi thứ không tốt.
Có thể cô không thèm để ý, nhưng mà anh không thể, anh phải nhớ kỹ hôm nay, sau này phải cho cô càng nhiều hơn.
Hai người đứng sóng vai với nhau, trong mắt đều là hình ảnh của nhau, nhưng vào lúc này, bậc cầu thang sau lưng đột nhiên có một bóng dáng xinh xắn đi đến.
Thẩm Dĩnh hơi sửng sốt, chớp chớp mấy cái, định hình nhìn lại mới phát hiện đối phương là một cô gái vô cùng xinh xắn.
Sảnh tiệc tầng này đều bị Lục Hi bao hết, bộ quần áo thoải mái của cô gái kia nhìn không giống như tham dự hôn lễ, Thẩm Dĩnh không khỏi hỏi: “Chỗ này là tiệc cưới, em có đi nhầm không?"
Tịch Giai Giai nhìn về người đang nói chuyện, cô ấy mặc lễ phục màu đỏ rất đẹp, bên cạnh có một đàn ông mặc tây trang, hai người đều có khí chất phi phàm, đặc biệt phối hợp với gương mặt làm người ta sợ hãi, khiến người ta không dám đối mặt lâu.
Tịch Giai Giai hơi căng thẳng đáp lại: “Em, em là đến tiệc cưới tìm người."
"Đến tiệc cưới tìm người?" Thẩm Dĩnh có chút khó hiểu: “Em tìm ai vậy, chị đưa em qua đó."
"Thật sao?" Tịch Giai Giai lập tức như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng, trời biết cô đã đi vòng vòng chỗ này rất nhiều vòng, nhưng mà vẫn không tìm được sảnh tiệc chính.
Thẩm Dĩnh bị dáng vẻ giật mình của cô bé chọc cười: “Thật sự, em nói đi."
Thẩm Dĩnh cùng Lục Hi cũng cảm thấy cô bé này là thiên kim nhà ai, không ngờ cô bé này mở miệng nói chuyện lại làm hai người thất kinh…
"Em tìm Bùi Dục."
Thẩm Dĩnh: “..."
Lục Hi: “..."
Biểu tình của hai người lập tức cứng đờ, một giây sau quay đầu liếc nhau, cuối cùng Lục Hi tỉnh lại trước, nhíu mày hỏi: “Em tìm Bùi Dục?"
Tịch Giai Giai vô cùng khẳng định gật nhẹ đầu: “Đúng, em tìm Bùi Dục."
Nói xong, lại giống như sợ có hiểu lầm, vội vàng bổ sung một câu: “Chính là Bùi Dục của Hồng Đỉnh."
Thẩm Dĩnh hơi ngạc nhiên nhìn cô bé, cô nhóc chỉ tầm mười tám mười chín tuổi, áo chiffon trắng phối với quần jeans màu lam bạc, chiều cao nhiều lắm cũng chỉ hơn một mét sáu một chút, nhưng dáng người không tệ, chân như hai chiếc đũa, thẳng tắp xíu xiu, làn da rất trắng, gương mặt trái xoan điển hình, tràn đầy collagen mang lại cảm giác thiếu nữ.
Một cô nhóc non nớt như vậy, khó có thể liên tưởng với Bùi Dục.
Thẩm Dĩnh không hiểu được, nhưng Lục Hi làm anh em ít nhiều gì cũng hiểu được có chuyện gì.
Lần đầu tiên ga lăng chủ động mở miệng hỏi: “Người em tìm ở ngay sảnh tiệc của chúng tôi, chúng tôi đưa em qua đó…"