Chương 528: Bỏng Nặng Hủy Dung
Đệ nhất bệnh viện ở nước Y.
Nhìn cô gái được xe cứu thương đẩy vào, bác sĩ cấp cứu bất giác sững sờ, cái thân ảnh nhỏ đó đang nằm sấp trên giường bệnh, quần áo sau lưng đã bị rách nát tơi tả, từ sau gáy đến đốt sống đuôi, cả một mảnh da ở sau lưng đều bị bỏng biến thành màu đỏ đen, vài chỗ vết thương bị hở còn đang trào máu ra ngoài.
Người đẩy cô vào có bác sĩ y tá của bệnh viện, cũng có các cảnh sát theo sát ở sau, trước cửa phòng cấp cứu, cảnh sát bị bắt ngừng bước chân lại, sau khi vươn cổ nhìn thật cẩn thận người đích thực đã được đẩy vào trong xong, cảnh sát lo lắng dặn dò: “Bác sĩ, đó là nhân chứng vô cùng quan trọng đối với chúng tôi, cần phải cứu sống cô ấy!”
Bác sĩ trịnh trọng gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng hết sức mình.”
Chiếc đèn cấp cứu màu đỏ trên tường sáng lên, cảnh sát ngồi bên ngoài hàng ghế dài, cùng đợi với những đồng nghiệp cùng mình đến đây.
Vào giây phút sự việc xảy ra, Lục Hi hoàn toàn sụp đổ, vụ nổ đột ngột xảy ra, cả người anh đều mất đi kiểm soát, anh liều mạng xông vào trong biển lửa bế Thẩm Dĩnh từ trong đám khói đen kịt đó ra ngoài.
Nhân viên cứu hộ và quân tiếp viện ngay lập tức tiếp cận hiện trường theo âm thanh của vụ nổ, nhìn bộ dạng người đàn ông bế cái cơ thể đẫm máu đó trong lòng, đám người không nhịn được mà lũ lượt dời ánh mắt đi.
Hawk đã bị khống chế, anh ta dường như cũng không ngờ đến vụ nổ, giãy dụa kịch liệt như muốn làm gì đó, nhưng bị đột trưởng dùng súng đánh trực tiếp ngất đi.
Nhìn người đàn ông đang bế Thẩm Dĩnh kêu gào ở không xa kia, chỉ có một bóng lưng nhưng có thể khiến người ta cảm nhận được sự đau khổ và bi thương vô tận trong đó, không có ai dám tiến lên trước, tất cả mọi người ai cũng biết người phụ nữ bị lửa đốt không thành bộ dạng gì kia có ý nghĩa như thế nào với anh, trên người anh vẫn còn mang súng, lúc này cảm xúc bị sụp đổ đến cực điểm, rất có thể sẽ phát điên và mất trí.
Cảnh sát phụ trách đội hành động nhìn đội trưởng có chút khó xử: “Đội trưởng, cái này...”
Ánh mắt đội trưởng rơi trên đường nét của người đàn ông, rồi đưa tay ra với người đằng sau: “Súng gây mê.”
Anh ta không muốn làm tổn thương anh, nhưng hết cách rồi, để đảm bảo không xuất hiện sự cố ngoài ý muốn lớn hơn, chỉ có thể như vậy thôi.
Ngắm chuẩn, nổ súng, chưa đến hai giây, người đàn ông vốn đang ngồi trên mặt đất ngay lập tức ngã xuống.
Đội trưởng nhanh chóng thu súng gây mê lại, sau đó cùng với đội y tế chạy đến chỗ của Lục Hi.
...
Lúc Lục Hi tỉnh lại thì đã là năm tiếng sau rồi, mở mắt ra nhìn thấy một trần nhà trắng xóa trước mắt, có chút vẫn chưa tỉnh táo lại được.
Trong giấc ngủ không ngừng có ác mộng đeo bám, nhưng giờ này phút này khi tỉnh táo hoàn toàn rồi mới phát hiện, mảnh cỏ bị đốt cháy đó, làn khói mù mịt ngập trời, còn có bộ dạng người phụ nữ toàn thân đẫm máu trong giấc mơ, không chỉ là cơn ác mộng, mà cũng đã thật sự xảy ra.
Thẩm Dĩnh.
Trong đầu lóe qua hai chữ này, anh nhớ đến vụ nổ đó, trái tim lập tức nhảy thót lên, anh không kịp rút đầu kim trên tay mình mà vén chăn ra, xuống giường trực tiếp đi ra ngoài.
Cây kim lạnh lẽo nhận phải trở lực nên đã đâm thủng vào lớp thịt mỏng trên mũ bàn tay, nhưng anh cũng không nhận ra điều đó, thuốc gây mê vẫn chưa hoàn toàn hết, đôi chân có chút tê dại không chịu nghe lời, nhưng vẫn không thể ngăn cản anh tiếp tục bước về phía trước
Cửa phòng bệnh ‘rầm’ một tiếng bị đẩy ra, cảnh sát bên ngoài cửa trông chừng nhìn thấy anh xông ra ngoài thì có chút hoảng hốt: “Anh Lục, bây giờ anh vẫn chưa thể rời khỏi đây...”
Lời chưa nói hết, cổ áo của cảnh sát đột nhiên đã bị một luồng lực đạo lớn túm chặt, sau đó cả cơ thể đều bị xách lên, người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, mỗi một chữ đều mang theo sự hung hãn vô tận: “Thẩm Dĩnh đâu?”
Cảnh sát nhớ đến căn dặn của cấp trên, sợ hãi không dám tùy tiện trả lời: “Anh Lục, anh về phòng bệnh đợi một lát, lát nữa sẽ có người qua đây...”
“Tôi hỏi cậu lần cuối cùng.” Lục Hi mất kiên nhẫn mà ngắt lời anh ta: “Cô ấy đâu?!”
Trong không khí lan tỏa một khí tức nguy hiểm, cảnh sát nhỏ bị dọa đến không biết nên nói gì cho tốt nữa, ánh mắt quét qua khuôn mặt u ám của người đàn ông, không dám tiếp tục dây dưa nữa.
Cũng may lúc anh ta không biết làm thế nào thì đội trưởng đúng lúc đã đến.
“Cô ấy vừa ra khỏi phòng cấp cứu, không sao hết.”
Đội trưởng nhanh bước đi đến trước hai người, mi tâm khẽ nhíu lại: “Cậu buông cậu ta ra trước đi.”
Lục Hi cũng không phải là cố ý làm khó ai, nghe thấy anh ta nói như vậy, anh liền buông tay ra rồi quay đầu nhìn anh ta: “Phòng bệnh ở đâu?”
“Tôi đưa cậu qua đó.” Đội trưởng đến đây là vì thấy thời gian gây mê sắp hết rồi, anh ta biết sẽ không ai có thể ngăn được Lục Hi, nên cũng dứt khoác không ngăn lại nữa, chỉ là...
“Nhưng cậu phải đồng ý một yêu cầu của tôi.”
Lục Hi khẽ mở miệng: “Nói đi.”
Bây giờ đừng nói là một yêu cầu, cho dù mười yêu cầu anh cũng sẽ đáp ứng.
“Lát nữa nhìn thấy cô ấy rồi, cho dù là tốt hay xấu, cậu cũng tuyệt đối không được kích động làm ra những chuyện làm bị thương người khác và chính mình.” Đội trưởng nói rất nghiêm túc, ánh mắt bình tĩnh mà nặng nề nhìn anh: “Tôi tin cậu có thể làm được nên mới cho cậu đi gặp cô ấy, Lục Hi, cậu hiểu chứ?”
“Tôi biết anh muốn nói gì.” Thái độ của Lục Hi đối với anh ta so với trước đây đã có thêm một tia địch ý và công kích, Thẩm Dĩnh bị tổn thương ngoài ý muốn, chủ phạm là Hawk, nhưng đội trưởng cũng đã nuốt lời, trong đó cũng một phần nguyên nhân là vì anh.
Anh biết thân là một cảnh sát thì phải tập trung vô điều kiện vào nhiệm vụ, từ trước đến giờ anh cũng không phải là người không phân biệt được trắng đen, nhưng chuyện có liên quan đến người anh yêu thương nhất, nếu như lúc đó thật sự xảy ra sự cố, thì bây giờ Thẩm Dĩnh đã âm dương cách biệt với anh rồi, hễ nghĩ đến khả năng này là anh lại không thể nào hoàn toàn thấu hiểu được.
Hiển nhiên, đội trưởng cũng phát giác ra sự đối địch trong lời của anh, trong lòng hổ thẹn, không nói ra được gì, sau đó anh ta đưa anh đến căn phòng ở cuối hành lang.
Rẽ phải ở cuối hành lang là một không gian riêng tư hơn các phòng bệnh khác, hai viên cảnh sát phía bên này canh chừng bên ngoài cửa, hai tay để ra sau lưng, một bộ dạng uy nghiêm như ai cũng đừng hòng tiến gần.
“Đội trưởng.”
“Đội trưởng.”
Đội trưởng khẽ gật đầu, nói vài câu đơn giản với hai người, hai người sau đó liền tránh chỗ cho Lục Hi.
Nhìn thấy cánh cửa phòng bệnh làm bằng gỗ đóng chặt trước mắt, Lục Hi hít một hơi thật sâu rồi nhấc tay đặt lên tay nắm, chỉ đụng vào rồi lại nhanh chóng buông ra, lặp lại đến mấy lần, nội tâm anh cũng phải chịu đựng một sự thử thách và giày vò vô cùng lớn, muốn gặp cô, muốn xác định cô không sao, nhưng lại không dám nhìn thấy cô.
Đội trường không yên tâm đi theo anh, nhìn thấy bộ dạng anh do dự không quyết như vậy thì có chút bất ngờ.
Cho dù là xông vào mưa bom bão đạn, anh ta cũng chưa hề nhìn thấy Lục Hi nhíu mày qua, nhưng lúc này chỉ là mở một cánh cửa ra mà thôi, anh vậy mà lại quanh quẩn lưỡng lự, không dám đi vào.
Lục Hi nặng nề nhắm chặt mắt, hít một hơi thật mạnh, cuối cùng cũng dùng sức vặn tay nắm cửa.
“Cạch’ một tiếng, cửa phòng bị mở ra, cùng với kẽ hở của cánh cửa dần dần bị kéo to ra, tất cả những thứ trong phòng bệnh cũng chầm chậm hiện ra trước mắt.
Đứng ở cửa chỉ có thể nhìn thấy một phần của chiếc giường, dưới lớp chăn màu trắng, mang máng có thể nhìn ra hình dáng của đôi chân nhỏ bé kia.
Trái tim Lục Hi đau nhói, hai chân giống như là bị mọc rễ vậy, phải dùng toàn bộ sức lực mới có thể lê lết lên trước một chút, kng cách không xa, nhưng anh lại phải đi đến 5 phút mới có thể đến trước giường bệnh.
Càng tiến gần, càng có thể cảm nhận được sự vẻ ngoài yếu đuối mỏng manh, khiến người ta không nỡ lòng nhìn kia.