Chương 451: Chân Tướng Bệnh Tình
Sau khi kiểm tra sức khoẻ ở chỗ La Quyết Trình xong, về nhà Lục Hi cũng không nhắc tới vấn đề hồi phục nữa, Thẩm Dĩnh sợ trong lòng anh có vướng mắc nên sáng hôm sau gọi anh cùng đưa bánh bao nhỏ đến nhà trẻ.
Khơi thông tâm lý cho Thẩm Tiếu rất tốt, sự sợ hãi với vụ bắt cóc lần trước đã tiêu tan phân nửa, hiếm khi có ba mẹ cùng đưa mình đi học, bé con cực kỳ vui vẻ, khi ăn sáng cũng không kìm được kích động.
Lục Hi nhìn dáng vẻ thoả mãn của con trai, đáy lòng dâng lên từng tia áy náy, bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa đầu cậu nhóc, thầm nghĩ đợi anh khỏi bệnh nhất định sẽ thường xuyên đưa đón con đi học.
“Con chung sống với các bạn nhỏ ở trường mẫu giáo thế nào?” Người đàn ông nhẹ giọng hỏi, cực kỳ kiên nhẫn.
Thẩm Tiếu đang thò đầu ra ngoài cửa sổ, quay lại nhìn anh, đôi mắt to chớp chớp nói: “Cũng được ạ, các bạn đều rất thích chơi với con!”
“Vậy con có kết bạn không?”
“Có!” Nói đến các bạn nhỏ, hai mắt Thẩm Tiếu loé sáng, thuộc như lòng bàn tay thao thao bất tuyệt nói với Lục Hi, cộng thêm âm mũi đáng yêu trong giọng nói bập bẹ khiến trái tim người nghe mềm nhũn.
Sự phiền não trong lòng Lục Hi cũng vì cái miệng nhỏ bi bô của con trai mà tiêu tan không ít: “Nghe lời cô giáo, nếu có chuyện gì thì nói với ba mẹ.”
“Ba, con có thể gọi bạn đến nhà chơi không?” Trước đây khi ở Anh, trường học thường xuyên có quan hệ hữu nghị, gần như mỗi tuần đều sẽ có hoạt động gia đình một lần.
Giáo dục trong nước so với nước ngoài càng thiên về cá nhân, nhất là với trường học tư nhân cao cấp này, mỗi bậc cha mẹ đều không phải hạng người bình thường, trường học cực kỳ tôn trọng cho nên hoạt động như này đương nhiên không nhiều.
Nhưng Thẩm Tiếu là một đứa bé có tính cách thích kết bạn, bây giờ khó khăn lắm mới có bạn, bé đương nhiên muốn chơi cùng.
Chỉ là…
Thẩm Dĩnh ngồi bên cạnh nghe hai ba con nói chuyện, nói đến đây, cô chuyển chủ đề: “Đợi sau này có nhiều thời gian hơn đi, đến khi mối quan hệ của con và các bạn tốt hơn một chút thì mời đến nhà chơi, bây giờ mọi người vẫn chưa thân nhau lắm mà.”
Thẩm Tiếu là một bé con nghe lời, lập tức gật đầu: “Vâng.”
Lục Hi không tự chủ nhìn sang cô gái nhỏ bên cạnh, cô nói vậy cũng là đang cố kỵ anh, với tình trạng không biết khi nào anh sẽ phát bệnh, bây giờ đúng là không thích hợp để người khác tới nhà.
Một đường yên ổn tới nơi, sau khi đưa bé con tới nhà trẻ, người đàn ông xuống xe dặn dò giáo viên vài câu, khó khăn lắm anh mới tới trường một lần, giáo viên đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Nhìn Thẩm Tiếu và cô giáo đi vào cổng trường, trong lòng người đàn ông có chút không nỡ, Thẩm Dĩnh thì ngược lại đã quen với cảnh tượng này, cô đưa tay khoác cánh tay người đàn ông: “Đừng nhìn nữa, đi thôi.”
“Ừm.” Ngoài miệng anh nói vậy nhưng vẫn nhìn theo con trai tới khi con vào trong lớp học mới di rời tầm mắt.
Hai người lên xe, Thẩm Dĩnh dặn dò tài xế: “Về biệt thự đi.”
Đã qua giờ cao điểm buổi sáng, trên đường không còn nhiều xe nữa, xe tới trước cửa biệt thự, tài xế xuống xe mở cửa cho cô, khi chuẩn bị xuống xe thì bỗng Lục Hi nói: “Em về trước đi, anh đến chỗ Sinh Yên một chút, xử lý ít chuyện.”
Lưu Sinh Yên?
Thẩm Dĩnh hơi giật mình: “Là chuyện công sao?”
Cô nhớ năm năm trước anh đã giao toàn quyền quản lý công ty cho Lưu Sinh Yên, rất ít có liên quan.
“Đúng, thay đổi cổ đông còn có chuyện cổ phần cần phải xác nhận một chút.” Người đàn ông không hề nhướn mày, nói rất đàng hoàng, muốn không tin cũng khó.
Năm ngón tay Thẩm Dĩnh đang đặt trên chốt cửa xe dần siết chặt, cô rất không muốn để anh đi: “Nhất định phải đi sao?”
“Ừ, nhất định phải đích thân đi.”
Nghe câu trả lời kiên quyết của anh, Thẩm Dĩnh biết mình cũng không ngăn được, đành phải thoả hiệp: “Vậy anh chú ý sức khoẻ, có chuyện gì thì gọi cho em.”
So với nghe được tin tức của anh từ thư ký hay trợ lý, cô muốn anh có thể nói trực tiếp với mình hơn.
“Được, anh biết rồi.”
Thẩm Dĩnh nhấc chân bước ra khỏi xe, đứng ở nơi không xa nhìn tài xế lại khởi động xe lần nữa, người đàn ông hạ cửa sổ xe xuống nhìn cô, không biết vì sao cái nhìn đó lại khiến lòng cô hoảng hốt, giống như sắp xảy ra chuyện gì.
Lục Hi đã đi.
Thẩm Dĩnh xoay người nhìn biệt thự phía sau, từng cơn gió nhẹ thổi qua, lòng cô lại âm trầm, ngột ngạt.
…
Sau khi xe đi khỏi biệt thự, Lục Hi bảo tài xế tới công ty, đỗ xe trong hầm, dặn dò anh ấy không được nói cho bất kỳ ai rồi đổi một chiếc xe khác đi tới địa chỉ mà Lee đã gửi.
Nửa tiếng sau, xe dừng tại khu nhà nhỏ màu trắng phía sau một trường đại học không đáng chú ý, anh đỗ xe xong thì đi tới trước cửa nhìn con số trong tin nhắn trên điện thoại, sau khi xác định chính là nó thì đưa tay gõ cửa.
Nửa phút sau, cánh cửa trước mắt được mở ra từ bên trong, là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng: “Chào cậu, xin hỏi cậu tìm ai?”
“Tôi tìm Lee.” Lục Hi thản nhiên nói.
Đối phương vừa nghe là biết, hôm qua Lee đã dặn dò nếu hôm nay có người tìm mình thì cứ dẫn vào luôn.
Ông lập tức đóng cửa lại rồi nghiêng người nhường ra một khoảng trống: “Cậu Lục, mời vào.”
Lục Hi đi theo ông, cảm giác trong phòng và bên ngoài hoàn toàn khác nhau, nhìn vẻ ngoài thì chỉ là một toà nhà ba tầng màu trắng rất bình thường, nhưng đi vào mới phát hiện có nơi khác.
Hai bên hành lang dài dằng dặc, mỗi một không gian đều được lợi dụng triệt để, trên cánh cửa đóng chặt viết hai kiểu chữ bằng chữ trong nước và chữ tiếng Anh, phòng thí nghiệm, phòng đông lạnh, phòng giải phẫu, phòng hoá học kỹ thuật… chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, là một phòng nghiên cứu vô cùng hoàn chỉnh.
Mặc dù chỉ có ba tầng nhưng trong nhà vẫn có thang máy, Lục Hi theo nhân viên công tác đi thang máy lên phòng cuối cùng ở tầng ba, cũng chính là phòng làm việc của Lee.
“Lee, cậu Lục tới rồi.”
“Vào đi.”
Cửa phòng mở ra, văn phòng làm việc rất lớn với ánh sáng cực tốt, người đàn ông đeo cặp kính bằng kim loại, cũng mặc áo khoác dài màu trắng ngồi sau bàn làm việc, thấy anh vào thì lập tức đứng dậy: “Lâu rồi không gặp.”
Lục Hi đi vào, bắt tay với anh ấy: “Đã lâu không gặp.”
“Không phải bảo tối mới tới sao?” Lee cười nhìn anh, trong mắt đều là tình cảm thân thiết với bạn lâu năm.
“Tôi sợ tối không đi được.” Lục Hi không có tâm trạng nói đùa, hơi sốt ruột hỏi anh: “Khi nào bắt đầu làm kiểm tra?”
Lee cười đáp lại, hiểu sự sốt ruột của anh bèn đưa mắt ra hiệu cho nhân viên công tác phía sau rồi đứng lên: “Biết cậu sốt ruột nên tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, đi thôi, bây giờ kiểm tra luôn.”
Lục Hi gật đầu, xoay người đi theo vào phòng kiểm tra nối với phòng làm việc, bên trong rất yên tĩnh, sau khi đóng cửa lại thì một tiếng tạp âm cũng không có, trong không khí đều là tiếng “tít tít” của các loại máy móc.
Sau khi thay quần áo kiểm tra đặc biệt, Lục Hi nằm thẳng trong các loại máy móc, cảm nhận các tia sáng khác nhau chiếu trên người mình, thiết bị rất tiên tiến không thua gì bệnh viện La Quyết Trình, kiểm tra chẳng mấy chốc đã có kết quả, làm tất cả chưa tới một tiếng.
Kết quả thông qua màn hình lớn đã hiển thị trên màn hình máy tính bàn, Lee nhìn các chỉ số, vẻ mặt cũng theo đó mà trở nên có chút nặng nề.
Lòng Lục Hi trầm xuống, có một dự cảm không lành, đi tới nhìn số liệu trên đó, anh cũng không hiểu lắm: “Kết quả thế nào?”