Chương 409: Cô Là Một Con Điếm
Bên kia, Hoàng Tử Nhu gần như mất hẳn tìn tức về Lục Hi sau cuộc gặp mặt ở quán bar lần trước.
Cô ta không gặp được người đàn ông kia, cũng không liên lạc được, có thể nói, Lục Hi giống như biến mất khỏi thế giới của cô ta, giống như chưa từng tồn tại.
Ban đầu cô ta còn có thể tự an ủi và thuyết phục bản thân rằng người đàn ông kia chỉ đang bận, mấy năm trước anh luôn đi công tác ở khắp các quốc gia, cũng từng có khoảng thời gian không gặp lâu hơn cả bây giờ, sao bây giờ lại thiếu khiên nhẫn chứ?
Nhưng theo thời gian trôi qua, những cảm xúc này không giảm đi, mà ngày càng trở nên mãnh liệt hơn, cô ta bắt đầu suy nghĩ miên man, trước đây mặc dù không gặp mặt, nhưng cô ta chắc chắn, bên cạnh Lục Hi không có người phụ nữ khác, người đàn ông kia rất sạch sẽ, sạch sẽ tới mức có chút biến thái, nhưng bây giờ lại khác, bên cạnh anh xuất hiện một người phụ nữ tên là Thẩm Dĩnh.
Người phụ nữ kia có vị trí quan trọng trong lòng Lục Hi, không giống những người khác, tưởng tượng đến việc Lục Hi và người phụ nữ kia ở bên nhau, cả người cô ta khó chịu tới mức không nói ra lời, sự xuất hiện của Thẩm Dĩnh khiến cho cô ta nhận thấy rõ được tính chiếm hữu của mình với người đàn ông kia.
“Thẩm Dĩnh! Thẩm Dĩnh! Thẩm Dĩnh! A! Tôi không thể chịu đựng được nữa!” Hoàng Tử Nhu giơ tay ném chiếc gối trên giường lên tường, sự ghen tị ở trong đáy mắt tựa như có thể tạo ra một lỗ thủng trên tường.
Dựa vào cái gì!
Dựa vào cái gì mà người phụ nữ đã biến mất trong năm năm kia lại trở lại, chiếm giữ tất cả mọi thứ của Lục Hi.
Dựa vào cái gì người phụ nữ kia có thể dễ dàng có được mọi thứ mà cô ta muốn?!
Trước mắt Hoàng Tử Nhu hiện ra khuôn mặt ngây thơ của Thẩm Dĩnh, đều là gạt người, người phụ nữ đó là một kẻ có tâm cơ, là một con điếm lừa dối Lục Hi từ đầu tới cuối!
Hoàng Tử Nhu gần như không còn lý trí, sự cách xa lâu ngày khiến cho trong lòng cô ta sinh ra một loại hoảng loạn, đến nỗi cô ta không thể duy trì được sự bình tĩnh.
Cô ta lấy điện thoại di động ra, lại tìm số điện thoại mà cô ta đã gọi đi vô số lần, bây giờ tiếp tục gọi lại,
“Tu—tu—tu—“
Cùng một âm thanh, cô ta đã nghe qua vô số lần, nhưng chưa một lần nào xuất hiện kỳ tích, lần này cũng như vậy.
Không có người nhận, vẫn không có người nhận.
Hoàng Tử Nhu nhìn chằm chằm vào số điện thoại trên màn hình, giống như làm như vậy có thể nhìn thấy Lục Hi, cô ta không có cách nào để khiến cho mình bình tĩnh, cô ta muốn đi tìm anh, cô ta không muốn người đàn ông kia quên mình!
Cho dù là chán ghét, cho dù là hận, cô ta cũng muốn để lại dấu vết trong lòng anh.
...
Sau khi Lục Hi đưa Thẩm Dĩnh và đứa bé đi, cũng không quay về biệt thự, mà lái xe tới công ty, đã lâu không xử lý chuyện công việc, luôn họp từ xa tại nhà, rất nhiều tài liệu cần anh ký tên.
Phùng Thanh nhìn thấy anh đi vào văn phòng, vội vàng ôm một chồng tài liệu đặt vào văn phòng anh.
“Bên phía Mã Thiên Xích thế nào rồi?” Lục Hi mở một tập tài liệu trong đó, xem xét những điều khoản phía trên, sau khi bảo đảm không có vấn đề gì thì ký tên của mình.
“Vẫn giống như trước, liên tục giảm đầu tư và rút cổ phiếu, chúng tôi đã tìm gặp và nói chuyện với các cổ đông nhỏ, nhưng rất kỳ lạ, tất cả mọi người đều không muốn chuyển nhượng cổ phần của họ.”
Lục Hi khẽ cười nhạo một tiếng: “Không kỳ lạ, Mã Thiên Xích chắc chắn đã tìm gặp và nói chuyện với bọn họ trước chúng ta.”
Phùng Thanh khó hiểu: “Nhưng chúng ta đã đưa ra rất nhiều lợi ích.”
Là một người kinh doanh, có ai không giỏi tính toán kiếm lời, chỉ cần những thứ có lợi thì chắc chắn sẽ không buông tha.
“Đúng, có lợi ích còn không đồng ý, vậy chỉ có thể chứng minh một chuyện.” Lục Hi dừng cây bút ký tên lại, ngẩng đầu: “Chắc chắn là đối phương đã cho bọn họ lợi ích lớn hơn.”
Lúc này Phùng Thanh mới hiểu ra, nhưng càng thêm nghi hoặc: “Một khi đã như vậy, tại sao Mã Thiên Xích phải tốn nhiều công sức như vậy? Nếu lợi ích mang lại lớn hơn so với chúng ta, vậy chẳng phải là giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm sao?”
“Cậu còn chưa hiểu sao, anh ta đang nhắm vào tôi, không phải nhắm vào dự án, cũng không phải vì lợi nhuận.” Lục Hi nói ra cũng cảm thấy buồn cười, tên Mã Thiên Xích kia bởi vì chán ghét anh mà bất chấp mọi thứ.
Anh ta càng như vậy lại càng không thể khiến cho Thẩm Dĩnh trở lại bên cạnh anh ta.
“Vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Tầm mắt của người đàn ông rơi xuống chiếc máy tính trên bàn làm việc, phía trên là những đường cong đỏ đỏ xanh xanh, còn có các loại mã số và số chữ, là thị trường chứng khoán ngày hôm nay.
Ngón trỏ im lặng gõ vào máy tính vài cái, anh trầm tư một lúc rồi mới nói: “Bây giờ dự án đã bị Mã Thiên Xích ác ý can thiệp, đưa ra thị trường có thể có chút khó khăn, cậu phái người phụ trách tới nói chuyện với đối phương, chuẩn bị kế hoạch thu mua, có thể để cho đối phương quyền hoạt động độc lập, chúng ta chỉ tham gia chia hoa hồng cuối năm, làm cổ đông.”
Phùng Thanh có chút kinh ngạc, trước kia chưa từng nghe thấy Lục Hi để nghị tới việc thu mua này, không khỏi có chút lo lắng: “Tổng giám đốc Lục, thật ra dự án này cũng không nhất định phải làm...”
Lục Hi lắc đầu: “Yên tâm, tôi không phải xúc động nhất thời, đây chính là kế hoạch B của tôi.”
“Nhưng nếu chúng ta thu mua thì những rủi ro mà chúng ta phải gánh chịu sẽ tăng lên.” Phùng Thanh nâng tay đẩy kính mắt, vẫn có chút lo lắng, dù sao đã đầu tư nhiều năm như vậy, chưa từng tham gia dự án thu mua này, cái này thuộc về điều chỉnh thiết yếu.
“Đừng quên trước đây tôi làm cái gì.” Lục Hi nói một câu có ý nghĩa sâu xa.
Lúc này Phùng Thanh mới nhớ tới người đàn ông này còn có một thân phận khác, luật sư, hơn nữa còn là luật sư lớn trên toàn quốc.
Làm việc mấy năm với Lục Hi, anh ta gần như quên mất những kỹ năng khác của anh, cũng phải, nếu anh xúc động hoặc không sáng suốt, sao có thể làm ăn đầu tư tốt như vậy chỉ trong thời gian ba bốn năm ngắn ngủi.
Có lẽ, sự lo lắng của anh ta là dư thừa.
“Xin lỗi tổng giám đốc Lục, tôi chỉ lo lắng trong lúc thu mua, Mã Thiên Xích còn có thể ngáng chân.”
“Ngáng chân là chắc chắn, nhưng nếu không thể trốn thoát thì cần gì phải trốn?” Anh chính là người như vậy, những chuyện càng khó càng không thể làm, anh lại càng muốn khiêu chiến.
Anh sẽ không từ bỏ dự án của mình, cũng sẽ không hành động theo cảm tính, đầu óc khôn khéo của anh không cho phép anh làm như vậy, anh phải làm tốt hơn.
Bận rộn ở công ty tới hơn bảy giờ tối, Lục Hi còn chưa ăn một miếng cơm nào, ngay cả nước cũng chưa uống được mấy ngụm, ký hợp đồng xong còn có cuộc họp, sau cuộc họp còn phải nói chuyện với những người phụ trách của các bộ phận, mấy tiếng liên tiếp trôi qua, tới lúc dừng lại mới cảm thấy mệt.
Anh không nói quá nhiều, nhưng thời gian một người nói cũng không ngắn, cổ họng có chút đau sót.
Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, trong lòng tính toán tính hình bên Thẩm Dĩnh, mở di động ra gọi điện, cuộc gọi vừa được kết nối, bên kia đã nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến.
Trong tiếng cười của Thẩm Tiếu và Đào Ly Hinh còn có tiếng vui cười của Thẩm Tri Lịch, giọng nói của người phụ nữ truyền tới có chút gấp gáp: “Alo?”
Sự mệt mỏi và căng thẳng cả một buổi chiều đều tan biết trong giọng nói dịu dàng của cô, anh kéo cổ áo ra: “Đang làm gì, sao lại gấp như vậy.”
“Không, lúc nãy mang sủi cảo lên, vừa đặt xuống thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại nên em chạy tới để nghe.”
Người đàn ông nhướn mày: “Ăn sủi cảo?”
“Ừm.” Thẩm Dĩnh nói xong còn nhìn thoáng qua sủi cảo với lớp vỏ mỏng trên bàn, lại hỏi anh: “Anh có ăn không?”