Chương 341: Xem Con Có Thể Giải Quyết Với Hai Mẹ Con Bọn Họ Không
Sau khi Hoàng Tử Nhu rời đi, Lý Dĩnh Phiên hỏi anh vài câu, thấy anh không muốn nhắc lại thì đi cùng Quan Minh Dũng dẫn theo Lục Thiển về nhà.
Ông cụ gọi anh vào phòng làm việc. Giữa hai người cách một cái bàn, một người đứng một người ngồi, bầu không khí rõ ràng vô cùng căng thẳng, không để ý một chút là sẽ lau súng cướp cò.
"con nói đi, chuyện đứa trẻ rốt cuộc là thế nào?" Ông cụ mở miệng hỏi trước.
Dáng vẻ Lục Hi vẫn thản nhiên nói: “Chuyện là như vậy đấy, con của con và Thẩm Dĩnh đã hơn bốn tuổi, trông rất giống con ạ."
"Ông hỏi con là cụ thể đã có chuyện gì xảy ra? con có con lúc nào, nó được sinh ra ở đâu, con nói rõ ràng tất cả cho ông nghe đi!" Ông cụ không nhịn được, cao giọng.
Lục Hi nghe xong lại cười gượng: “Đứa trẻ được mang thai vào năm năm trước, lúc cô ấy xảy ra chuyện. Vì đứa bé nên Thẩm Dĩnh mới tính kế rời xa con, sinh con cho con ở nước Anh, đồng thời nuôi nó lớn lên. Những cái khác thì con không biết, ông có thể tự mình hỏi cô ấy."
Mấy năm nay không chỉ là bọn họ vắng mặt mà còn cả anh nữa.
Ông cụ nghiêm túc nghe từng câu từng từ, cuối cùng nói ra một câu: “Đứa bé tên gì?"
"Thẩm Tiếu, Tiếu trong đứng cao nhìn xa, đón gió chậm rãi kêu."
"Con trai à?"
"Vâng."
Ông cụ nghe vậy thì gật đầu: “Đó là một cái tên rất hay, nhưng... sao lại theo họ của nhà họ Thẩm chứ?"
"Khi cô ấy sinh đứa trẻ này đã không muốn cho con biết, cho nên để nó theo họ mẹ. Vừa vặn ông cũng không cần lo lắng cô ấy có chuẩn bị trước khi tới hay không, không phải là rất tốt sao?" Lục Hi biết hai người sẽ suy nghĩ nhiều nên quyết định nói ra trước để chặn miệng bọn họ.
"Bất kể các con làm ba mẹ thế nào, nếu đứa trẻ là con con thì phải theo họ Lục nhà chúng ta, bằng không chẳng phải sẽ để cho người ta chê cười à!" Ông cụ vẫn còn thiên về tư tưởng truyền thống, cảm thấy đứa trẻ cần phải theo họ của ba.
Ông cũng không phải coi trọng con trai hay con gái, chỉ cần là con con nhà họ Lục bọn họ là đủ rồi.
Lục Hi lại cảm thấy lời này của ông rất nực cười, cho dù ông cụ nói vậy chẳng khác nào tán thành sự tồn tại của đứa trẻ này, nhưng…
"Người ta tự mình sinh con, tự mình nuôi lớn, hộ khẩu cũng theo mẹ, ông cho rằng chỉ cần một câu nói là có thể đổi họ lại cho đứa bé sao? Bản thân con cũng muốn đấy, nhưng Thẩm Dĩnh chưa chắc đồng ý đâu."
"Cô ta có gì mà không đồng ý chứ? Cô ta có đứa trẻ và nhà họ Lục này, còn có thể chịu thiệt sao?"
"Ông cho rằng ai cũng muốn nhà họ Lục này chắc? Cô ấy sống một mình ở nước Anh cũng rất tốt. Cho dù không có con, cô ấy cũng có thể kiếm tiền sống giàu sang, quyền lực cả đời này."
"con!" Ông cụ bị anh chặn họng cho không nói được lời nào, tức giận vỗ xuống bàn: “con đúng là bị người phụ nữ kia mê hoặc rồi!"
"Đúng, con đúng là bị cô ấy mê hoặc." Chuyện đến bây giờ, Lục Hi cũng không phủ nhận nữa: “Năm năm trước con đã bị mê hoặc rồi, ông đâu phải là không biết."
"Được được được lắm, con giỏi lắm..." Ông cụ hoàn toàn nghẹn lời, chỉ có thể trợn mắt nhìn, mãi một lúc sau mới tức giận nói: “con có giỏi thì xử lý ổn thỏa việc này đi, đừng để cho ông và bà con phải đi theo quản nữa. Năm nay con cũng ba mươi bảy tuổi rồi, con cho rằng mình còn có mấy lần năm năm để phí phạm như vậy nữa hả?!"
Lục Hi chỉ chờ những lời này của ông, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại lóe lên vẻ sắc bén: “Thật ra con cũng muốn yên ổn, chỉ cần một câu nói của ông, con sẽ lập tức ở cùng với Thẩm Dĩnh."
Lúc này ông cụ mới hiểu ra, thì ra anh làm vậy là để kích động mình.
Ông cố bình tĩnh lại hỏi anh một câu ba phải: “Không phải con nói con bằng lòng, người ta còn chưa chắc đã đồng ý à? Tới lúc này lại thành con nói là được sao?"
"Vậy ông cứ chờ mà xem con có thể giải quyết với hai mẹ con bọn họ không."
Lục Hi nói xong câu đó, cũng không quan tâm xem tâm trạng ông cụ thế nào, cười một cách khó hiểu: “con đi đây."
Bà cụ lên tầng đúng lúc gặp được Lục Hi từ trên tầng đi xuống, bà liếc nhìn vào phòng làm việc, thấy bên trong không có dấu vết gì là có đồ bị đập nhưng vẫn không yên tâm gọi anh: “con tính đi luôn sao? Trên đường về nhớ lái xe chậm một chút đấy!"
Bà cụ thấy Lục Hi đi ra khỏi cửa lớn, nghe trong sân vang lên tiếng động cơ ô tô dần xa mới cúi người đi vào phòng làm việc.
Trong phòng làm việc, ông cụ ngồi ở trên ghế, không biết nghĩ gì mà nghĩ tới xuất thần, thấy bà bước vào cũng không ngẩng đầu lên.
"Ông nói gì với Tiểu Hi thế?"
"Tôi hỏi chuyện đứa trẻ thôi."
Ông vừa dứt lời, trong gian phòng lại rơi vào sự im lặng. Bà cụ nhìn ông thử dò xét, thở dài: “Ông nghĩ thế nào về chuyện đứa trẻ?"
Chỉ thấy chân mày của ông cụ nhíu chặt, cuối cùng mới giãn ra: “Còn có thể nghĩ thế nào nữa. Nếu thật sự là con của Lục Hi thì nhận về thôi!"
...
Sau khi Thẩm Dĩnh cơm nước ở nhà xong đang tính quay về bên chỗ Phùng Tuyết Du bên kia, cô về vì còn có rất nhiều việc phải làm, ở nhà cũng không tiện, đi sớm về trễ sẽ ảnh hưởng tới sự nghỉ ngơi của bọn họ.
Thẩm Tiếu ở với bà ngoại ông ngoại rất ngoan, cho dù mới gặp lần đầu khó tránh khỏi xa lạ, nhưng dù sao cũng là người một nhà, chẳng mấy chốc đã quen thân.
Thẩm Dĩnh suy nghĩ một chút, cũng thương lượng với Thẩm Tri Lịch và Đào Ly Hinh, muốn tạm thời để con ở bên này: “Tiếu Tiếu, sau này mẹ có việc bận phải làm, có lẽ sẽ không thể chăm sóc cho con được. Con có bằng lòng ở cùng với ông bà ngoại một thời gian không?"
"Được ạ!" Khác với dự đoán của Thẩm Dĩnh, thàng bé lập tức đồng ý, sau đó lại lưu luyến nhìn cô: “Vậy mẹ phải thường xuyên tới thăm con đấy."
"Yên tâm, mẹ nhất định sẽ tới thăm con, còn mang thức ăn ngon cho con nữa." Thẩm Dĩnh vui mừng. Đứa trẻ này thật sự hiểu chuyện và tự lập hơn những bạn nhỏ cùng tuổi khác rất nhiều.
"con ở với bà ngoại, ngày mai bà ngoại sẽ dẫn con ra đầu phố ăn bánh bao, bà bảo đảm con chưa từng được ăn đâu!" Đào Ly Hinh vui mừng ra mặt, sớm không còn vẻ khó chịu như vừa rồi. Bất kể thế nào, đứa trẻ này cũng là con con họ Thẩm nhà bà.
Cho dù Thẩm Tri Lịch không giống như Đào Ly Hinh, nhưng ánh mắt nhìn đứa trẻ cũng đầy trìu mến: “Để bà ngoại con dẫn con đi nhé."
"Tốt quá rồi!" Thẩm Tiếu lập tức nằm trên ghế sofa, nhìn trần nhà cười khúc khích: “con thật hạnh phúc!"
Có người nhà làm bạn, có người lớn thương yêu, những điều này còn tốt hơn so với đồ chơi, vật chất có nhiều hơn nữa cũng chẳng bằng được.
Thẩm Dĩnh cười bất lực lắc đầu, nhìn qua bên cạnh: “Ba mẹ, vậy con đi trước đây, ba mẹ nghỉ ngơi sớm đi. Tiếu Tiếu bị dị ứng đào, ba mẹ để ý giúp con nhé. Nếu có việc gì, ba mẹ cứ nói với con ạ."
"Con đi đi, mẹ và ba con không tiễn con nữa, con đi đường nhớ để ý an toàn đấy." Đào Ly Hinh tiễn cô đến cửa nhưng đôi mắt không ngừng đỏ hoe: “Con đừng quên thường xuyên trở về thăm nhà nhé. Mẹ, ba con và cả Tiếu Tiếu đều ở nhà đấy."
Nhiều năm như vậy con gái mới về được một lần, thật vất vả gặp lại mà giờ cô đã muốn rời đi, trong lòng Đào Ly Hinh thật sự rất sợ cô vừa ra khỏi cửa sẽ lại đi hết năm năm nữa.
Trong lòng Thẩm Dĩnh cũng thấy chua xót, giang hai tay ôm lấy bà và trấn an: “Mẹ yên tâm đi."
Hai người nói thêm mấy câu, Đào Ly Hinh mới yên tâm để cho cô đi. Thẩm Dĩnh mang theo túi ra khỏi khu dân cư, tâm trạng cô vẫn hơi nặng nề nên không chú ý tới xe bên cạnh, đang chuẩn bị vượt qua đường để vẫy xe, chợt cô nghe có tiếng còi xe vang lên.
Vào giờ này ở đây thường không có mấy xe qua lại, bởi vậy âm thanh này có vẻ rất chói tai.
Cô nhất thời run rẩy, vốn hơi không vui theo tiếng xe nhìn qua, lại thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ ở bên cạnh.
Sao anh lại ở đây?