Chương 217: Như Vậy Là Anh Không Tin Em
CHƯƠNG 217: NHƯ VẬY LÀ ANH KHÔNG TIN EM
Thẩm Dĩnh không biết mình làm cách nào đi từ biệt thự đến bệnh viện, cô đi theo xe cứu thương120, cả người như là cái xác không hồn, nhìn Thẩm Tri Lịch tiến vào phòng phẫu thuật sau đó lại được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, cuối cùng được đưa vào trong phòng bệnh VIP.
Hóa ra vở kịch chính là, phòng bệnh của Giang Sở Tinh lại ngay ở dưới lầu bọn họ, mà Lục Hi lại ở trong đó trong suốt ba giờ liền, từ đầu đến cuối cũng không đến đây xem một chút.
Là anh không để ý nữa.
Một sự kiện khiến cho tất cả cảm xúc của anh đều hiển lộ ra.
Giữa Giang Sở Tinh và cô, anh đã không chút do dự lựa chọn Giang Sở Tinh, dù là cô gái kia đã khiến ba mẹ cô tức giận tới mức bệnh tim tái phát, anh cũng chỉ trách cứ hỏi cô một câu 'Hài lòng chưa' .
Thẩm Dĩnh nhìn Thẩm Tri Lịch hai mắt nhắm nghiền đang nằm trên giường bệnh, cảm thấy trong lòng rất khó chịu, cảm thấy nỗ lực của mình trong khoảng thời gian này buồn cười lại đáng buồn tới mức nào, Đào Ly Hinh thấy hốc mắt cô đỏ bừng lời trách cứ cũng không nói ra được, đi tới vỗ vỗ bờ vai của cô: "Đi nghỉ ngơi một lát đi, có mẹ ở đây trông ba con rồi."
Thẩm Dĩnh bình tĩnh nhìn một hồi, rất lâu sau mới đưa tay lau đi nước mắt, không nói gì đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Cô một đường đi đến cuối hành lang bên cạnh cửa sổ, gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào cắt vỡ tất cả cố gắng chống đỡ và ngụy trang trên mặt cô, nước mắt giống như chuỗi hạt châu đứt dây từng giọt không ngừng rơi xuống.
Rõ ràng mới mấy tiếng trước đó, cô còn đang vô cùng vui vẻ nói với Thẩm Tri Lịch muốn dẫn Lục Hi về nhà, đầy lòng mong đợi muốn đem người đàn ông mình yêu thương giới thiệu cho ba mẹ, trong nháy mắt không chỉ là trong một cái chớp mắt, tất cả lại đều thay đổi, loại khác biệt trên trời dưới đất này khiến cô cảm thấy tất cả mọi chuyện phát sinh trước đó đều là bọt biển.
Anh không tin tưởng cô, một chút xíu cũng không có.
Thẩm Dĩnh ôm lấy cánh tay của mình, cả người đều lạnh thấu xương giống như mới được vớt ra từ trong nước lạnh, thất vọng ư, hình như cũng không phải, là một loại tình cảm so với thất vọng càng thêm tuyệt vọng hơn, người đàn ông trước mắt này đã che giấu sâu như thế nào mới có thể để cho cô hiểu lầm rằng Giang Sở Tinh căn bản cũng không phải là vấn đề.
Có lẽ thật sự giống như Giang Sở Tinh nói, cô mới là người thứ ba xen vào giữa hai người bọn họ.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ tới mức xuất thần, La Quyết Trình vội vội vàng vàng đi tới, lo lắng trên mặt vẫn còn chưa tan: "Thẩm Dĩnh, tình hình của bác trai cũng đã ổn định, tạm thời bị khó thở do mạch máu trong trái tim bị tắc nghẽn, giai đoạn tới cần làm một đoạn mạch máu để thay thế, tôi đã cùng bác sĩ điều trị bàn bạc phương án, em không cần quá lo lắng đâu."
"Làm phẫu thuật cần bao nhiêu tiền?" Thẩm Dĩnh đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, việc đã đến nước này, mình chật vật cũng không thể để cho người khác nhìn thấy.
"Không bao nhiêu đâu, tiền thuốc men bên này em cũng không cần lo lắng, trực tiếp tính ở trên đầu Lục Hi là được." Thật ra La Quyết Trình cũng không có ý định lấy, nhưng sợ Thẩm Dĩnh sẽ khó chịu liền thuận miệng nói như thế.
Lục Hi?
Chỉ sợ sau này rốt cuộc không cần đến anh.
Thẩm Dĩnh cười khổ, cũng không nói gì chỉ hỏi anh ta: "Tình hình Giang Sở Tinh bây giờ thế nào rồi?"
La Quyết Trình sửng sốt một chút, do dự hai giây chưa biết nên mở miệng như thế nào liền nghe thấy Thẩm Dĩnh nói: "Cứ nói thật là được rồi, tôi biết hết rồi."
La Quyết Trình buông tiếng thở dài: "Không tốt lắm, phổi có nước đọng, huyết áp cũng không ổn định, các chỉ số hoạt động của cơ thể cũng không tốt lắm, còn cần phải quan sát thêm, các bác sĩ ở nước Mỹ đang gấp rút bay sang đây rồi."
"Ý thức đã khôi phục lại chưa?"
"Ừm, vừa mới khôi phục." La Quyết Trình nhìn xuống đồng hồ, xác thực nói: "Mười phút trước."
Thẩm Dĩnh gật đầu, hít một hơi thật sâu: "Vậy tôi đi xuống thăm cô ta một chút."
La Quyết Trình không nghĩ tới cô sẽ yêu cầu như vậy, lời cự tuyệt đã đến bên miệng, dù sao đã ầm ĩ thành như thế này ngọn nguồn sự việc là thế nào chắc chắn cũng không thoải mái, lúc này đi... Nhưng khi ánh mắt chạm đến đáy mắt nồng đậm ưu thương kia của Thẩm Dĩnh, lời cự tuyệt cũng không nói nên lời.
Được rồi, anh ta vẫn tin tưởng Thẩm Dĩnh nhiều hơn một chút, cứ ngăn đón cản trở như thế này cũng không phải là biện pháp, huống hồ tình hình hiện tại của Lục Hi cũng không phải rất ổn định, để cho hai người gặp mặt cũng tốt.
La Quyết Trình mang theo Thẩm Dĩnh xuống phòng bệnh lầu dưới, cách cửa phòng bệnh, Thẩm Dĩnh thấy được thân ảnh cao lớn kia đang ngồi ở bên giường, thân thể anh hơi cúi xuống đối mặt với cô gái trên giường, Giang Sở Tinh dường như nhìn thấy bọn họ, bàn tay kẹp đầy dây dợ hơi nâng lên một chút, rất nhanh bị tay anh nắm lấy.
Thẩm Dĩnh trong lòng đau xót cụp mắt xuống, La Quyết Trình liền gõ gõ cánh cửa, chỉ sợ cô nhìn thấy càng nhiều sẽ càng thêm khó chịu.
Nghe thấy tiếng động, Lục Hi xoay người đi ra mở cửa, lúc ánh mắt nhìn thấy cô đứng ở cửa liền ngây ngẩn cả người, rất nhanh anh đã tỉnh táo lại, giọng nói khô khốc hỏi cô: "Tình hình của bác trai thế nào rồi?"
Nguyên một trái tim của Thẩm Dĩnh đều giống như ngâm trong nước chanh, axit dần dần ăn mòn từng chút trái tim cô, vô cùng đau đớn, nếu như không xảy ra chuyện này thì lúc nghe được câu nói này cô sẽ cảm thấy được an ủi cùng cảm động như thế nào chứ?
Thẩm Dĩnh không dám nghĩ thêm, chỉ là vượt qua thân thể cao lớn của anh nhìn về phía cô gái trong phòng bệnh, giọng nói nghẹn ngào run rẩy nói: "Tôi có mấy lời muốn nói."
Trong lòng Lục Hi run lên, lúc này nghe thấy cô nói như vậy nhưng lại không hề hoảng hốt chút nào.
"Tình hình bây giờ của cô ấy vẫn chưa ổn định, tạm thời không thể bị kích thích, em có cái gì muốn nói thì tới phòng làm việc..."
"À." Thẩm Dĩnh không đợi anh nói xong liền khẽ cười, trong cặp mắt to óng ánh kia có từng tia từng tia sương mù lượn lờ: "Không tiện sao?"
Ngay sau đó, cô gật đầu, đi thẳng đến một chiếc ghế dài bên cạnh ngồi xuống: "Nói luôn ở chỗ này đi."
La Quyết Trình muốn cô đi tới phòng làm việc của mình nhưng lại bị ánh mắt của Lục Hi ngăn lại, là người ngoài cũng không nên nói cái gì, chỉ có thể đem không gian lưu lại cho bọn họ.
Lục Hi nhìn thoáng qua cô gái đang ngồi thẳng tắp ở trên ghế, đi qua ngồi xuống bên cạnh cô: "Nói đi."
"Ở trong biệt thự, Giang Sở Tinh ngăn ba mẹ em ở ngoài cửa, nói cô ta là thanh mai trúc mã của anh, là bạn gái của anh, mà em chính là người thứ ba, lời nói ra vô cùng khó nghe, vũ nhục em đồng thời cũng vũ nhục ba mẹ em, ba em bị cô ấy chọc tức nên bệnh tim tái phát, những chuyện này thím Lý đều đứng ở bên cạnh nghe được hết, đều có thể làm chứng." Từng câu từng chữ Thẩm Dĩnh đều cố gắng để cho giọng nói của mình bớt kích động.
Cô chính là muốn đem chút sự thật nói cho anh biết, cho dù anh tin hay là không tin.
Nghe vậy, trong lòng Lục Hi ít nhiều vẫn có chút chấn kinh, mặc dù tình cảm của Giang Sở Tinh đối với anh vẫn luôn tồn tại nhưng cũng chưa bao giờ thể hiện trực tiếp như vậy, giờ lại lựa chọn phương thức như vậy thẳng thắn nói ra.
Nhưng anh cũng không phải là không tin, bởi vì vào ngày này anh cũng không biết Giang Sở Tinh sẽ trở về từ biệt thự ở Thành Bắc, hẳn là đầu năm cô ta trở về mới đúng.
Mà Lý Vĩ cũng không báo cáo với anh chuyện cô ta trở về, cho nên ở trong đó chắc chắn có tính toán.
Như thế xem ra, ý đồ của cô ta chính là tìm thời điềm để gặp mặt ba mẹ của Thẩm Dĩnh.
Ánh mắt Thẩm Dĩnh thoáng nhìn người đàn ông với gương mặt trầm thấp bên cạnh, ánh mắt của anh rất sâu, cất giấu cảm xúc để cho người ta xem không hiểu, nhưng vào lúc này cô cũng không có tâm tư để phỏng đoán, chỉ muốn thuật lại với anh: "Em thừa nhận khi nhìn thấy ba em ngã xuống đất em đã rất phẫn nộ, vô cùng phẫn nộ, thậm chí hận không thể giết chết cô ta, nhưng cho dù cô ta có dùng ngôn ngữ kích thích em, em cũng chỉ bóp lấy cổ cô ta, cũng không hề muốn đẩy cô ta vào chỗ chết, càng không nghĩ đến việc đẩy cô ta xuống, em không hề dùng lực."
Môi mỏng của anh mấp máy giống như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, lồng ngực Lục Hi phập phồng bao hàm một cỗ lệ khí nặng nề, đáy mắt khóa lại một luồng không khí lạnh sắp phát ra: "Có lẽ, chỉ là em cho rằng mình không dùng lực."
Giang Sở Tinh có như thế nào cũng sẽ không lấy thân thể chính mình ra nói đùa, toàn thân ròi vào nước, cô ta cũng không biết bơi, phàm là có một chút xíu ngoài ý muốn thì cô ta cũng sẽ không thấy được mặt trời ngày mai nữa, cô ta tuyệt đối sẽ không đem tính mạng của mình ra đánh cược.
Thẩm Dĩnh nghe thấy câu trả lời như vậy cũng chỉ hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, cũng không có cảm xúc nào khác hiển hiện ở trên mặt cô, cô đã bắt đầu chết lặng, bị anh làm cho chết lặng.
Tất cả giải thích còn chưa nói ra miệng đều đã bị một câu nói đơn giản này của anh làm cho tan rã, không cần thiết nữa, một người không tin cô thì cô có nói gì cũng chỉ là phí công.
Cô nhìn qua cặp mắt kia đã từng vô hạn ôn nhu lưu luyến nhìn mình, lúc này chỉ còn lại băng lãnh, ánh mắt trở nên mờ mịt: "Như vậy là, anh không tin em."
Khuôn mặt giống như là điêu khắc của anh hơi quay sang, giống như là hỏi cô lại giống như đang hỏi mình: "Em nói cho anh tại sao cô ấy lại phải làm như vậy, hả?"
Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt đều là khiến đối phương thụ thương, Thẩm Dĩnh dời đi trước, cô cười, một mình đứng dậy, lắc đầu, nhẹ giọng bỏ lại mấy chữ: "Là em đẩy, không sai, là em."
Nếu như không giải thích được vậy thì hiểu lầm đi, hiểu lầm thoải mái sau đó để cô có thể rời đi.