100 Cách Cưng Vợ Bản Mới

Chương 187: Chap-187




Chương 187: Ý Nghĩ Của Nhẫn Kim Cương

CHƯƠNG 187: Ý NGHĨ CỦA NHẪN KIM CƯƠNG

Tâm trạng của Thẩm Dĩnh rất thấp bởi Giang Sở Tinh, trên đường từ nhà đến công ty cô chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, một câu cũng không nói, Lục Hi biết khuyên cô cũng vô ích, để cô tự bình tĩnh lại.

Xe lái xuống bãi để xe dưới tầng hầm của công ty, vốn cho rằng khoảng thời gian này đã đủ để cô bình tĩnh lại, không ngờ Thẩm Dĩnh tháo dây an toàn xong liền rời đi.

Lục Hi nhướn mày, cầm lấy cổ tay của cô: “Ngay cả câu chào tạm biệt cũng không có?”

Anh có thể tiếp nhận được tất cả những cảm xúc nhỏ nhặt của cô, duy chỉ không thể tiếp nhận được việc cô không đếm xỉa gì đến mình.

Thẩm Dĩnh trả lời qua loa: "A, hẹn gặp lại."

"..." Đột nhiên máu dồn lên não khiến Lục Hi cảm thấy nghẹn ở ngực, không lên không xuống, khỏi phải nói là khó chịu đến mức nào.

Đôi cánh của tiểu nha đầu này cứng cáp rồi nên bây giờ dám đối nghịch với anh.

Thấy anh không nói gì, Thẩm Dĩnh còn cố ý hỏi lại anh một câu, sợ anh vẫn chưa đủ tức giận: “Em có thể đi được chưa?”

Lục Hi hơi nghiêng đầu mỉm cười, không ngờ mình cũng có ngày này, thỏa hiệp đưa tay mở khóa điều khiển xe: “Làm việc cho tốt, giữa trưa cùng nhau ăn cơm."

Thẩm Dĩnh mở cửa xe đi xuống, đi thẳng vào thang máy cũng không quay đầu lại, điệu bộ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, chỉ thiếu việc khắc to năm chữ ‘tâm trạng tôi không tốt’ ở trên trán.

Nhưng vừa vào trong tháng máy cô liền dỡ xuống vẻ mặt đó, buồn bực dậm chân.

"Giang Sở Tinh, Giang Sở Tinh, Giang Sở Tinh!" Liên tiếp kêu ba lần cái tên này, Thẩm Dĩnh tức giận vỗ đầu mình: “Đều là do bản thân mình, nếu mình không đồng tình thì bây giờ đâu đến mức có lực mà không có chỗ sử dụng như vậy, bây giờ là hối hận sao? Cũng muộn rồi!”

Nghĩ đến tình cảnh buổi sáng hôm nay, trong lòng cô không thể nào chấp nhận được, tự mình vò đầu, thang máy ‘đing đông’ một tiếng, nhân viên văn phòng mặc âu phục chuyên nghiệp tràn vào như nước, một trong số đó là đồng nghiệp cùng văn phòng với cô, thấy cô vò đầu như vậy thì sửng sốt.

Thẩm Dĩnh hóa đá một giây, những cũng rất nhanh kịp phản ứng lại, giả vờ như có cái gì rơi trên đầu, nhẹ nhàng quét hai lần, sau đó bỏ tay xuống.

"Thẩm Dĩnh, đã lâu không gặp cô, nghe nói cô xin nghỉ phép, đây có phải là nghỉ xong rồi?” Đồng nghiệp tiểu Lưu khách sáo chào hỏi cô.

Thẩm Dĩnh gật gật đầu: "Đúng vậy, cũng gần hai tuần lễ, lại nghỉ nữa thì tệ quá.”

"Cô như vậy thật tốt, trước đó tôi xin nghỉ phép hai ngày mà cũng không được chứ đừng nói đến hai tuần.” Tiểu Lưu thở dài nói: “Nếu được như cô thì tốt quá, đã một năm tôi không về nhà vì luôn không có thời gian.”

Lời này rơi vào tai Thẩm Dĩnh khiến cô hơi xấu hổ, chỉ có thể an ủi: “Rất nhanh là đến tết, chờ đến khi ăn tết và nghỉ đông, nhà tôi ở đây, tôi giúp cô trực ca.”

"Thật sao?"

"Ừm, nếu như không có chuyện gì phát sinh.”

"Cô thật tốt!" Tiểu Lưu lập tức vui vẻ ra mặt, suốt dọc đường nói cho cô rất nhiều chuyện xảy ra gần đây.

Nếu như là trước kia, căn bản sẽ không có ai có khả năng nói với cô những chuyện như vậy, tránh cô còn còn kịp.

Trên đường về văn phòng, đúng lúc đụng phải Nhậm Mai Phi, nói đến mới nhớ cũng rất lâu rồi cô không tiếp xúc với cô ta, có tiểu Lưu ở đây, muốn giả vờ như không biết cũng không hay lắm.

"Buổi sáng tốt lành." Thẩm Dĩnh mở miệng trước phá tan sự xấu hổ, trong lòng cũng không có quá nhiều dao động, Lục Hi từng nói với cô một câu, chỉ cần không phải là thù oàn sâu sắc, nét mặt cũng có thể vui vẻ mà đối diện.

Cũng đã rất lâu cô và Nhậm Mai Phi không gặp nhau, một chút ân oán trước kia cô cũng đã sớm quên.

Nhậm Mai Phi cũng chỉ chào hỏi cô một cách tượng trưng, nhưng khi ánh mắt cô ta lướt qua chiếc nhẫn kim cương trên tay Thẩm Dĩnh, nụ cười trên môi cũng không thể giữ nổi: “Chiếc nhẫn của cô thật đẹp, mới mua sao?”

Thẩm Dĩnh cúi đầu nhìn, rất thoải mái đưa tay ra trước mặt Nhậm Mai Phi: "Cám ơn, có điều không phải tôi tự mua.”

"Oa, người khác tặng sao? Kiểu dáng rất đẹp, hơn nữa nhìn độ tinh khiết của kim cương cũng rất cao, nó có giá bao nhiêu vậy?” Tiểu Lưu nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện cũng không dùng đầu óc, huých cùi chỏ vào cô hỏi: “Có phải Lục tổng tặng cô không?”

Thẩm Dĩnh chỉ cười cười cũng không trả lời, tiểu Lưu dường như cũng nhận ra câu hỏi của mình có chút không thích hợp, lập tức lại nói: "Ai nha, xem tôi này, chiếc nhẫn đẹp là được rồi, cần gì phải quan tâm xem là ai tặng, ha ha, thật tốt thật tốt, đợi tháng sau có lương tôi cũng phải đi xem một chiếc nhẫn…”

Thẩm Dĩnh cũng không để trong lòng, chỉ mỉm cười.

Ngược lại là Nhậm Mai Phi, trong đầu lại trở nên phức tạp, nhìn bóng lưng Thẩm Dĩnh rời đi, trên người Thẩm Dĩnh là bộ váy hãng A, một bộ tối thiểu cũng hơn ba mươi triệu, đôi giày cũng là kiểu dáng số lượng có hạn của hãng J, có tiền cũng chưa chắc đã mua được, nhưng cô cũng không thèm để ý, chẳng qua cũng chỉ là đồ chơi của kẻ có tiền, cô ta cho rằng sớm muộn cũng có một ngày Lục Hi sẽ chán Thẩm Dĩnh.

Nhưng hôm nay nhìn thấy chiếc nhẫn kia... Đây chính là nhẫn kim cương! Chắc chắn có ý nghĩa khác biệt so với việc tặng mấy bộ quần áo kia, Lục tổng chắc chắn biết ý nghĩa của nó, đưa cho Thẩm Dĩnh như vậy đối với Thẩm Dĩnh không đơn giản chỉ là đơi đùa.

Nhậm Mai Phi không dám nghĩ tiếp, cô ta đột nhiên cảm giác hơi lo sợ, nghĩ đến những việc trước đó mình đã làm với Thẩm Dĩnh, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

...

Ở một bên khác, Lục Hi trở lại văn phòng với một đống tài liệu chồng chất như núi, còn các cuộc họp nối tiếp nhau, ngay từ khi mới bước vào văn phòng, họp qua điện thoại, họp qua video, các cuộc họp từ xa khác nhau, cộng thêm cuộc họp nội bộ công ty cấp cao, cơ bản là không thể dừng được, cả buổi sáng đều dành thời gian cho các cuộc họp.

Anh liên tục nói chuyện, nhìn các bản báo cáo, thư ký đưa cà phê đến, vào thế nào sau đó đi ra thế nào, thậm chí thời gian cầm lên uống một ngụm anh cũng không có.

"Lục tổng, buổi trưa sắp xếp ăn cơm cùng Lý tổng của tập đoàn Hoa Thụy ở nhà hàng Chung Đỉnh, thời gian kết thúc khoảng tầm hai giờ.” Trịnh Tinh Cung cầm thời gian biểu đứng ở bên cạnh báo cáo.

Lục Hi đưa tay kéo cà vạt, mí mắt cũng không đưa lên, nói: "Hoãn lại!”

Khóe miệng Trịnh Tinh Cung giật một cái: "Lục tổng, bây giờ đã là mười một giờ, còn một tiếng nữa là bữa tiệc bắt đầu, bây giờ hoãn lại sợ không dễ ăn nói…”

Lý tổng của tập đoàn Hoa Thụy dù sao cũng là một nhân vật có máu mặt, tuy rằng đối phương có chuyện muốn nhờ Lục Hàm, nhưng dù sao trên phương diện kinh doanh có qua có lại, thông qua chuyện lần này cũng có thể dư sức đổi một chút tài nguyên có ích từ Lý tổng.

Nhưng là bây giờ lại muốn... hoãn lại?

Trịnh Tinh Cung nuốt nước bọt: "Lục tổng, giữa trưa ngài có sắp xếp khác sao?”

Lục Hi hơi suy nghĩ, lời nói ra suýt chút nữa khiến Trịnh Tinh Cung sặc nước bọt mà chết: "Có, cùng Thẩm Dĩnh ăn cơm." ? ? ?

Trịnh Tinh Cung cho là mình nghe nhầm rồi, hoáng sợ đến mức vô thức hỏi lại: "Cái...cái gì?"

Ánh mắt Lục Hi liếc qua khiến anh ta lập tức đổi giọng: “Lục tổng, cái này. . . Ngài cùng cô Thẩm ăn cơm lúc nào cũng được, thế nhưng là phía Hoa Thụy…”

Trịnh Tinh Cung cũng không thể ngờ có sẽ có ngày có một cấp trên không biết phân biệt nặng nhẹ rơi vào đầu mình.

"Gần đây là thời kỳ nhạy cảm, không thể lạnh nhạt." Lục Hi không hề có cảm giác áy náy, là một doanh nhân, một doanh nhân lấy lợi ích cá nhân làm trọng, bây giờ trừ việc nhanh chóng làm Thẩm Dĩnh nguôi giận, anh cũng không thể nghĩ được việc nào khác.

Có lẽ nhận ra được sự kiên trì của anh, Trịnh Tinh Cung đành gật đầu tiếc nuối: "Đã hiểu, bây giờ tôi lập tức liên lạc với phía Hoa Thụy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.