Chương 167: Hòa Giải.
CHƯƠNG 167: HÒA GIẢI.
Cô không ngờ đó lại là Bùi Dục.
“Chị dâu!!” Không đợi Thẩm Dĩnh mở miệng, cả người Bùi Dục đã sáp lại gần, đôi mắt đào hoa câu dẫn đó chứa đầy sự đau khổ đáng thương: “Anh Lục Hi có ổn không ạ? Vài ngày rồi, không ai nói với em là anh ấy nhập viện cả, hôm nay La Quyết Trình rò rỉ em mới biết đó…”
Thẩm Dĩnh gần như chết lặng vì hàng loạt từ của cậu, phải mất nửa phút cô mới hiểu được, cậu đây là muốn giải thích với cô.
Cô biết tối hôm đó hai người này đã uống cùng nhau, cô vẫn luôn tự hỏi tại sao Bùi Dục lại còn chưa đến đây, hóa ra mọi người đã không nói với cậu, mọi người chắc là sợ cậu sẽ tự trách mình.
Thẩm Dĩnh nhanh chóng cắt ngang bài phát biểu của cậu, dẫn người vào phòng: “Cơ thể anh em không tệ đâu, em vào trước đi.”
Bùi Dục rất biết ơn: “Chị tốt quá, chị dâu!”
Lục Hi đã nghe thấy âm thanh khoa trương của Bùi Dục từ phía xa, khi anh thấy người bước vào, tầm nhìn của anh dừng lại trên khuôn mặt xấu xa đó, anh nói một cách ý vị thâm trường: “Cậu đến đó sao.”
Bùi Dục gần như sợ đến mức ướt quần: “Anh, anh Lục Hi, anh có sao không? Em nghe được mọi tin tức từ La Quyết Trình, em gần như lo lắng muốn chết trên đường luôn ấy, ngộ nhỡ anh uống rượu với em xong gặp nguy hiểm, em không sống nổi đâu…”
Thẩm Dĩnh: “...”
“...” Khóe miệng Lục Hi giật nhẹ: “Nếu cậu còn tiếp tục nói như thế này thì không cần nói nữa.”
Bùi Dục chớp mắt rồi bước đến đầu giường nhìn người đàn ông trên đấy, trong lòng cậu vẫn rất áy náy: “Khi quay về em sẽ tìm người quản lý, không có mắt nhìn, không biết điểm dừng, mỗi ngày toàn cho em coi những thứ không nên coi…”
“Không cần, đó không phải chuyện liên quan anh ta.” Lục Hi luôn công tư phân minh, người quản lý cũng đã ngăn anh lại, là tự chính bản thân anh không ngăn anh lại được thôi, là một nhân viên, anh ta không có quyền buộc anh phải làm bất cứ điều gì.
Bùi Dục cúi đầu không nói gì, sau khi im lặng vài giây, cậu đưa tay lên vò tóc, trông có vẻ cáu kỉnh.
Lục Hi liếc nhìn cậu, nhìn ra cậu đang cảm thấy suy sụp và mất tập trung: “Cậu đến đây làm gì vậy?”
“Em đến gặp anh đấy! Anh đang nhập viện, còn là bởi vì em, sao em có thể ở lại công ty được chứ!” Bùi Dục nghĩ lại là thấy hối hận, đêm đó cậu say bất tỉnh nhân sự, nhưng lúc bình thường nếu cậu tỉnh táo thì sẽ không để Lục Hi say đến độ này.
Thẩm Dĩnh rót một ly nước đưa cho cậu, an ủi nói: “Đừng lo lắng, vấn đề dạ dày của anh ấy đã tồn tại từ lâu rồi, anh ấy cần được chăm sóc, không có vấn đề gì đâu.”
“Em vừa hỏi La Quyết Trình, thằng đó che giấu em, nó gần như muốn em tức chết ấy, nhưng may mắn là vấn đề không lớn, có vẻ như hai ngày sau…” Bùi Dục vừa muốn nói anh có thể được xuất viện trong một thời gian ngắn nữa, nhưng trước khi cậu có thể nói được điều đó, cậu cảm thấy phía sau lưng mình xuất hiện một bóng râm mát cực độ, quay đầu lại, ánh mắt Lục Hi hệt như có mưa đá vậy.
Cậu nhanh chóng ngậm miệng lại, tự hỏi mình đã nói gì sai với anh sao, ánh mắt thấy Thẩm Dĩnh đang đến gần, mọi chuyện ngay lập tức trở nên rõ ràng, cậu đành phải hợp tác với anh Lục Hi để khiêu chiến với chị dâu như thường ngày.
Nhưng… nhìn Thẩm Dĩnh đi, vừa đưa nước vừa đưa trái cây, chắc là anh rất muốn ở trong bệnh viện này mà không muốn rời đi.
Thẩm Dĩnh nghe được một nửa câu, hỏi cậu: “Sau hai ngày thì sao?”
Cậu nhanh chóng đổi giọng: “Qua hai ngày… qua hai ngày có thể điều trị bảo tồn đó mà!”
Mặt Thẩm Dĩnh đầy dấu chấm hỏi: “Điều trị bảo tồn?”
Tại sao cô không nghe bác sĩ đề cập đến vậy?
Bùi Dục cười haha, nói nhanh: “Vâng, hôm nay là ngày cuối cùng của thời gian giám sát rồi, sau này chị dâu có thể yên tâm nhé!”
“Đúng như vậy sao…” Thẩm Dĩnh nhìn hai người họ, cô luôn cảm thấy kỳ lạ, nhưng cô không thể nói cụ thể được.
Thấy cô không tiếp tục hỏi sâu, Bùi Dục cũng nhẹ nhõm hơn hẳn, gần như đã tiết lộ điều bị che giấu rồi, nhỡ như cậu thực sự nói ra miệng, có khi nào anh Lục Hi sẽ tát cậu luôn không?
Tận dụng thời gian Thẩm Dĩnh đi vệ sinh, Bùi Dục sợ hãi nói với chất giọng nhẹ: “Sợ chết, sợ chết mất…”
Lục Hi nhìn bộ dạng trông như mình đúng của cậu, không thèm để ý thêm: “Không có chuyện gì nữa thì đi đi, đừng làm chướng mắt tôi.”
“Anh Lục Hi, em đến gặp anh mà, sao anh có thể làm tổn thương trái tim em chứ!”
“Nếu cậu không ở đây tôi mới ổn đó.”
“...” Bùi Dục xoa đầu mình một cách hồn nhiên: “Anh có thực sự ổn không đó?”
Lục Hi buồn cười nhìn cậu: “Ừ, tôi có thể tự chăm sóc bản thân mình.”
Nghe thấy vậy, Bùi Dục cười to, tiếng hì hì vang lên: “Có chị dâu rồi thì anh cần gì tự chăm sóc bản thân chứ…”
Hai người trò chuyện một lúc, Lục Hi nghĩ đến Thiệu Mộc Giai, bây giờ anh không thể rời bệnh viện được, Bùi Dục có quan hệ rộng rãi, vì vậy anh bàn giao với cậu: “Nhân tiện, có người cần cậu kiểm tra cho tôi.”
“Ai thế?”
“Thiệu Mộc Giai.” Lục Hi đã chuyển thông tin cá nhân của Thiệu Mộc Giai vừa được Trịnh Tinh Cung gửi trên điện thoại di động cho cậu: “Bây giờ cảnh sát cũng đang truy nã người này, nhưng người này vẫn không có chút sơ hở nào, cậu tìm những người trên đường hỏi thăm xem, thông báo cho tôi ngay khi có tin nhé.”
Bùi Dục liếc nhìn người phụ nữ trong màn hình, gật đầu: “Không vấn đề gì.”
“Tôi nghi ngờ là có ai đó đã bí mật giúp đỡ cô ấy, nếu không cô ấy không thể trốn lâu như vậy.”
“Người giúp cô ấy có manh mối nào không?” Bùi Dục cất điện thoại đi: “Em có thể kiểm tra hết họ.”
Vài khuôn mặt người lóe lên trong đầu Lục Hi, nhưng anh cũng pass đi: “Tạm thời là chưa.”
“Được rồi, để em tìm Thiệu gì đấy trước… ồ đúng rồi, Thiệu Mộc Giai.”
Khi lời nói thốt ra khỏi miệng, Thẩm Dĩnh cũng vừa mở cửa phòng tắm, hai người không nói gì thêm, Bùi Dục nhìn Lục Hi: “Vậy em sẽ đi trước nhé, em không làm bóng đèn nữa.”
Bùi Dục đến rồi đi thật nhanh, Thẩm Dĩnh nhìn người đàn ông biến mất ở phía sau cánh cửa, thậm chí bật cười: “Bùi Dục không ra dáng cậu ta ba mươi tuổi tí nào, cảm thấy tuổi tâm lý của cậu ta chắc ở độ tuổi đôi mươi mới phải.”
“Động lực để điên cuồng chính là tuổi trẻ.”
“Vừa nãy cũng tốt, nói chuyện không cứng nhắc, rất tốt.” Thẩm Dĩnh rút giấy ướt ra lau bàn, sau khi đợi một lúc không thấy ai trả lời, cô ngước nhìn người đàn ông.
Chỉ thấy Lục Hi nhìn chằm chằm vào cô, cô chớp mắt, nhìn xung quanh rồi nhìn lại anh: “Anh nhìn tôi làm gì vậy?”
Người đàn ông cất đồ đạc trong tay, nhìn thẳng vào cô: “Em thích Bùi Dục sao?”
“Hả?” Thẩm Dĩnh bị anh làm cho ngớ ngẩn, chuyện này dựa vào đâu?
“Em khen anh ta mà, thích sao?”
Thẩm Dĩnh không tài nào hiểu được câu hỏi của anh, cười cười: “Em thích anh ta làm gì, em chỉ cảm thấy tính cách của anh ta tốt thôi.”
“Tốt chỗ nào, sao anh không nhìn thấy.” Sau khi Lục Hi nói xong, anh lại nghĩ theo cách khác quan và công bằng: “So với anh rất chín chắn và vững vàng thì cậu ta là một đứa trẻ.”
Thẩm Dĩnh liếc mắt bí mật, nói lâu như vậy anh cũng tự đổi sang tự hào về bản thân mình.
Tuy nhiên…
Thấy anh phải tự chịu đựng lấy sự khó chịu của mình, cô không thể không cười, bước đến bên giường anh: “Sao thế, em khen anh ấy anh ghen à?”
Lục Hi tránh ánh mắt ranh mãnh ấy, giọng anh lạnh lùng: “Không có.”
Thẩm Dĩnh thấy anh như này lại càng chắc chắn hơn: “Rõ ràng là có, có mà!”
Giọng nói khàn khàn của người phụ nữ vang lên bên tai, giọng điệu đắc thắng trong giọng nói của cô không thể nào che giấu được, anh nghe mà đau đầu, kim trên mu bàn tay anh vừa đâm đã rút ra, anh xoay người ấn cô dưới mình.
Một chiếc giường bệnh viện không hẳn là rộng rãi ngay lập tức đã chứa hết hai người, Thẩm Dĩnh muốn đẩy anh nhưng lại không dám đẩy quá mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn như bị nấu chín ngay lập tức đỏ lên, đôi môi hồng mở ra, kêu lên: “Anh, anh đang làm gì vậy?!”