Chương 159: Không Bao Giờ Dám Tin Anh Ấy Nữa.
CHƯƠNG 159: KHÔNG BAO GIỜ DÁM TIN ANH ẤY NỮA.
Thẩm Dĩnh ngay lập tức đưa tay lên che miệng mình lại, cô sợ mình sẽ khóc nấc thành tiếng mất, cả cơ thể cô như bị hút cạn hết sức lực rồi vậy, cô phải dựa người vào chiếc tường bên cạnh mới có thể miễn cưỡng đứng vững được.
Sao lại…
Thanh âm của Giang Sở Tinh rất nhỏ nhẹ, khiến cho Thẩm Dĩnh không thể nghe được nội dung cuộc đối thoại giữa bọn họ, nhưng từ góc độ của cô, hai người bọn họ nép sát vào nhau hệt như đang ôm lấy nhau vậy.
Nước mắt Thẩm Dĩnh tuôn ra lã chã, làm mờ đi cảnh tượng trước mắt, cô đã tận mắt nhìn thấy Lục Hi đi ra từ căn biệt thự, nhìn thấy người phụ nữ kia gọi anh ‘A Hi’ một cách vô cùng thân mật, cô muốn chạy trốn, cô muốn được tránh né biết bao nhiêu, nhưng nhìn thấy bóng ảnh của hai người ở cùng nhau, thì bàn chân cô lại bất động như mọc rễ vậy, cô không nhúc nhích được chút nào hết.
Cho dù anh có đẩy cô ta ra, cho dù anh có quay người lại và rời đi thì cũng không đủ để khôi phục trái tim như bị thiêu đốt của cô trở về hình dạng ban đầu nữa rồi.
Thẩm Dĩnh nhìn anh lên xe, khởi động xe, bật đèn xe, rồi hạ cửa sổ xuống và vẫy tay với người phụ nữ kia với bộ dạng tràn đầy kiên nhẫn.
Cô nhắm mắt lại, những giọt nước mắt còn đọng lại trên mi đều rơi xuống lã chã, cô dựa vào tường, rồi lê bước chân bước đến cánh cửa của biệt thự.
Một chùm ánh sáng chói lòa rọi đến nhưng Thẩm Dĩnh vẫn đi thẳng vào giữa cổng biệt thự như thể cô không có chút cảm giác nào cả.
‘Két’ tiếng lốp xe cọ sát mặt đất, do tốc độ quá nhanh nên đã để lại một vết đen nhạt trên đường, như thể còn mang theo chút lửa giận trong đêm đông giá lạnh vậy.
Lục Hi ngừng xe rồi đưa mắt lên xem đó là ai, nhưng trong giây phút anh ngước mắt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ướt nhoà lệ thuỷ đó liền xông vào đôi con ngươi của anh, cả cơ thể anh hung hăng khựng lại, anh thậm chí còn quên mất cả việc phải xuống xe, đôi đồng tử kinh ngạc nhẹ nhàng run lẩy bẩy.
Thẩm Dĩnh nhìn người đàn ông ngồi trong xe mà nước mắt lưng tròng, còn nói gì được nữa, còn gì để nói nữa chứ, đôi mắt luôn bình tĩnh ổn định như thái sơn kia nay lại nhìn cô với vẻ kinh ngạc tột cùng, thần sắc của anh như vậy cũng đủ để nói rõ mọi chuyện rồi.
Giang Sở Tinh vội vàng chạy đến và nhìn thấy cảnh tượng này, cô ta cố ý che giấu đi sự sung sướng nơi đáy mắt mà nhìn Thẩm Dĩnh với một ánh mắt lo lắng, như thể đang thương hại cho cô đang đứng một thân một mình ở đó vậy.
Thẩm Dĩnh lắc đầu, lắc đầu một cách dữ dội, cô cứng nhắc lùi về sau như một kẻ bị mất kiểm soát. Người đàn ông luôn nói cô phải tin anh, người đàn ông nói tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì có lỗi với cô, nhưng lại vừa bước ra từ nhà của một người phụ nữ khác.
Xã giao sao?
Thẩm Dĩnh vừa khóc vừa cười, thì ra tất cả chỉ là những lời nói dối để qua loa với cô thôi.
Dòng máu đang chảy trong cơ thể cô như bị ngưng tụ rồi, cả người cô vừa lạnh vừa tê dại, mỗi một bước đi đều cần rất nhiều sức, cô không muốn ở lại đây nữa, cô sắp ngạt thở rồi.
Thẩm Dĩnh quay người lại rồi bước về phía trước, cơ thể cô lảo đảo, bước đi loạng choạng thật khiến người khác nhìn mà thấy lo.
Lục Hi vội vàng cởi dây an toàn, rồi đẩy cửa ra và bước xuống, anh đuổi theo cô với tốc độ rất nhanh, bàn tay to lớn ngay lập tức nắm lấy cổ tay cô: “Thẩm Dĩnh, nghe anh giải thích…”
“Buông ra! Buông tôi ra!” Thẩm Dĩnh gào lên như mất hết kiểm soát, những giọt lệ trên bờ má cô hỗn độn rơi lã chã, hoàn toàn không còn chút hình tượng nào cả, gió lạnh thổi qua khiến tóc cô rối bù hệt như một kẻ điên mất hết lý trí vậy.
Lục Hi nắm lấy hai cổ tay cô và cố gắng kéo cô vào trong vòng tay mình, nhưng cô cứ hung hăng giãy giụa, như thể có một thứ sức mạnh to lớn trào dâng trong người cô khiến cô không thể kiểm soát được nữa vậy.
“Cút đi! Đừng chạm vào tôi!”
Trái tim Lục Hi như vỡ vụn ra trong tiếng gào thét của cô, anh nhìn bộ dạng khóc đẫm nước mắt của cô mà đáy lòng còn khó chịu hơn cô rất nhiều nữa: “Chuyện không như em nghĩ đâu, bọn anh không có gì cả…”
“Anh còn muốn gạt tôi tới bao giờ nữa?!” Thẩm Dĩnh gương đôi mắt đỏ ngầu nhìn người đàn ông, ánh mắt nóng bừng như muốn nhìn xuyên qua anh vậy: “Bao lâu rồi? Là từ khi anh bắt đầu đi xã giao suốt đêm hay là còn sớm hơn nữa? Lục Hi, trong mắt anh tôi ngu ngốc và dễ gạt như vậy sao, có phải anh nghĩ chỉ cần anh nói một câu thôi là tôi sẽ tin anh vô điều kiện không? Không sai, anh đã thành công rồi, anh đã thành công biến tôi trở nên thảm thương rồi!”
“Thẩm Dĩnh!” Lục Hi ngắt lời cô, nơi hốc mắt sâu thẳm của anh cũng đã nhuộm lên một màu đỏ ngầu như máu, anh không thèm liếc nhìn Giang Sở Tinh ở đằng sau tới một cái mà mọi sự hoảng loạn và quan tâm đều đặt hết lên người cô: “Anh không cho phép em tự nói mình như vậy!”
Thẩm Dĩnh như vừa nghe thấy một câu chuyện cười tiếu lâm vậy, thanh âm cô trở nên yếu ớt, cô nhìn anh với ánh mắt vô cùng mỉa mai: “Anh không cho phép tôi nói nhưng anh đã làm vậy rồi.”
“Anh không có!” Nhìn Thẩm Dĩnh suy sụp trước mắt, mà Lục Hi thậm chí còn có thể nghe thấy những tiếng vỡ vụn trong trái tim mình nữa, anh phải dùng nhiều sức mới có thể ôm cô vào trong lòng mình, anh không thể buông tay, vì anh sợ nếu anh mà buông tay thì anh sẽ không còn cơ hội nắm lại nữa: “Anh và cô ta không có gì hết, giữa bọn anh rất trong sạch, nếu em không tin anh có thể kêu cô ta giải thích cho em, đối với anh cô ta chỉ giống như một đứa em gái thôi.”
Nghe thấy hai từ ‘em gái’, Thẩm Dĩnh lại nhớ ra một chuyện, trước đây có lần cô không cẩn thận xông vào văn phòng của anh, trên bàn của anh lúc đó có một bức ảnh chụp chung của anh và người phụ nữ phía sau kia, lúc đó anh cũng nói, đây là em gái của anh.
Em gái sao?
Thẩm Dĩnh xuyên qua anh nhìn về Giang Sở Tinh ở phía sau kia, đó là một khuôn mặt gầy gò của một người bị bệnh, đúng là đáng tiếc cho một cô gái với tướng mạo xinh đẹp. Thẩm Dĩnh thật sự không thích ánh mắt sạch sẽ của cô ta chút nào, cái ánh mắt đó tràn đầy sự thương hại và cảm thông, giống như cô mới chính là một kẻ thất bại vậy.
Một sự đau xót và cay đắng sắp nhấn chìm cô rồi, còn điều gì có thể khiến người ta đau lòng hơn cảnh tượng trước mắt này chứ?
Thẩm Dĩnh run rẩy thở ra một hơi, cô cố gắng ép mình phải trấn tĩnh lại, chí ít cũng phải khiến người ta nhìn thấy bộ dạng bình thản của mình mới được, cô ngừng sự giãy giụa phải kháng của mình lại rồi cất giọng điệu bình tĩnh: “Lục Hi, buông tôi ra.”
Nghe thấy cô gọi tên mình một cách không cảm xúc, Lục Hi chợt run rẩy, anh không dám miễn cưỡng cô nữa.
Sau khi anh buông cô ra, Thẩm Dĩnh liền sải bước chậm rãi về phía Giang Sở Tinh, cô ta cách cô một đoạn ngắn khoảng mười mấy mét, Thẩm Dĩnh cố gắng dùng hết sức lực của mình bước đến, nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ kia càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ, trái tim cô lại càng lúc càng thấp thỏm.
Cuối cùng, Thẩm Dĩnh cũng đứng trước mặt cô ta, cô giương đôi mắt nhìn vào khuôn mặt vô hồn kia, khoé miệng cô mấp mấp máy máy không biết bao nhiêu lần mới cất giọng nói được: “Cô… có quan hệ gì với Lục Hi?”
Niềm tin của cô đã cạn kiệt ngay từ khi cô nhìn thấy Giang Sở Tinh vào hôm nay rồi, bây giờ Lục Hi có nói gì, cô cũng không dám tin nữa.
Giang Sở Tinh không ngờ rằng cô sẽ hỏi cô ta, còn hỏi một cách trực tiếp như vậy nữa, đáy mắt cô ta lúc này rõ ràng có loé lên vài tia hoảng loạn, lúc cô ta tỉnh thần lại thì liền vô thức nhìn về phía Lục Hi một cái.
….…