10 Triệu Một Đêm Em Đi Không

Chương 35: Lễ Trưởng Thành




Cô khô khan nuốt nước bọt, kéo kéo tay áo Cao Lãng khẽ hỏi:

" Lãng, đây là sự kiện gì đặc biệt đến nỗi phải đưa tôi lên đây mua mấy thứ xa xỉ như vậy? "

Anh nghe không khỏi bật cười trước thái độ của Tư Duệ, thế rồi liền đáp:

" Là tiệc mừng sinh nhật 18 tuổi của cậu con trai nhà họ Châu.

Gia đình cậu ta là bằng hữu của cha tôi, em cùng tôi là người đại diện, chí ít cũng nên chỉnh chu một chút! "

Tư Duệ gật đầu.

Anh nói đúng!

Có thể cô chỉ là cây cỏ tầm thường, đi dự tiệc chẳng cần quá khoa trương, hoành tráng, nhưng người đàn ông này lại không như thế! Thế giới mà anh ta đương sống cũng chẳng hề đơn giản như cái thế giới nhỏ bé của cô.

Anh là Tổng Giám Đốc của Cao thị, là người có quyền thế và sức ảnh hưởng trên thương trường cũng như xã hội ngày nay.

Tuy thân phận chỉ là một tình nhân nhỏ bé, không hơn không kém, nhưng được đi cùng người như anh làm người đại diện, có thể coi là một may mắn đi! Bởi đâu phải ai cũng có hội này!

Vậy nên, điều thiết yếu chính là không để anh phải mất mặt!

Nghĩ rồi Tư Duệ vui vẻ nói:

" Tôi hiểu rồi anh yên tâm đi! Tư Duệ đây nhất định sẽ chọn một bộ đầm không khiến anh thất vọng! " Chính là loại lễ phục đắt nhất cái cửa tiệm này cho anh vừa lòng! - Cô thầm nghĩ mà nở nụ cười đầy ẩn ý.

Cao Lãng nghe vậy cực kì hài lòng gật đầu, toan nhờ cô chọn luôn cho mình bộ âu phục thì chợt có điện thoại gọi tới.

Thế rồi liền để cô lại lựa y phục rồi đến một góc vắng người để nghe.

Vừa nhấc máy, bên kia liền vang lên một giọng nói quen thuộc.

Là A Tài!

" Cao Tổng, đã chuẩn bị đâu vào đó! "

Ở bên này, anh lại khẽ nhếch môi:

" Làm tốt lắm! Bây giờ cậu đang ở đâu? "

" Tôi đã đến bữa tiệc, hiện đang thăm dò một chút! "

" Tôi cũng sẽ sớm qua! " - Dứt câu anh định cúp máy thì A Tài vội lên tiếng:

" Đúng rồi Cao Tổng, còn chuyện này… "

" … "

_____________________________

Lúc anh quay lại, Tư Duệ cũng đã thay xong lễ phục và đang được trang điểm.

Anh quét mắt nhìn Tư Duệ một lượt thì cười nhẹ, đoạn gọi nhân viên mang đến một bộ âu phục rồi cũng đi thay.

_____________________________

Châu gia 6h45p

Trong khuôn viên rộng lớn, bên cạnh những bồn cây lộc vừng, còn có một hồ nước rộng lớn, lấp lánh bởi thứ ánh sáng phát ra từ các quả cầu đổi màu.

Xung quanh bày trí tươm tất nào là bóng bay, đèn led, còn có những chiếc rèm kim tuyến lấp lánh,...!Đặc biệt là không thể thiếu những bàn tiệc buffet thịnh soạn.

Trước nhà tại cửa chính, bình thường uy nghiêm tráng lệ nay ẩn sau sân khấu ngoài trời trải thảm đỏ rực.

Tuy vậy, nhưng vì là tiết trời mùa đông, để phòng khi trời mưa bụi mưa phùn ập tới bất chợt, người ta vẫn lắp thêm mái che cho sân khấu cũng như khung rạp phủ qua gần hết khuôn viên sân vườn.

Đối với những gia tộc lớn, khi thiết kế nhà, nghiễm nhiên luôn chừa ra một khi đất lớn để xây dựng bãi đỗ xe riêng, chính là dành cho những sự kiện trọng đại đông đủ các khách như hôm nay!

Tư Duệ cùng Cao Lãng sánh bước vào cổng chính, cô khoác tay anh, dáo dác nhìn quanh, thấy có rất nhiều ánh mắt cũng đang chăm chăm về phía mình nên rất không thoải mái.

Lại nói, mấy bữa tiệc lớn như vậy Tư Duệ không phải chưa bao giờ thấy qua, vì ít nhất cô cũng mấy lần được giới thiệu đến làm phục vụ.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô được tham dự với tư cách người đại diện cùng Cao Lãng, nên bỡ ngỡ và hồi hộp vô cùng.

Vì thế mà càng bám chặt tay anh hơn.

Cao Lãng phần nào đoán được tâm trạng của Tư Duệ lúc này, vừa nói vừa vỗ vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô trấn an:

" Em quan trọng biểu hiện cho tốt! Đừng để tâm những bọn người kia! "

" Ừ! Tại bọn họ cứ nhìn tôi và anh mãi, anh thì hoàn hảo rồi, chắc là do tôi! Trông tôi kỳ lắm phải không? Hay lớp trang điểm trên mặt tôi dày quá? "

" Em rất xinh đẹp! "

Nói rồi không để Tư Duệ kịp phản ứng, anh đã kéo cô đi nhanh về phía cổng chính.

Có một người phụ nữ đã cập tuổi ngoại tuần đương đứng ở đó, thấy anh, bà niềm nở chào hỏi:

" Lãng tới rồi, quý hóa quá đi mất! Cô trông cháu mãi đấy! " Là Hạ Liên, phu nhân của Châu gia.

" Vâng! Lễ trưởng thành của em trai, sao có thể vắng mặt cháu? Chỉ tiếc bố cháu không thể đi được ạ! "

" Ừ! Thế bố cháu...giờ đã đỡ hơn chưa? "

Bà Liên sốt ruột hỏi tiếp:

" Vâng! Bố cháu khỏe hơn nhiều rồi! "

Cao Lãng để ý thấy tuy đang nói chuyện với mình nhưng bà Liên không ngừng đưa cái nhìn hiếu kì về phía Tư Duệ, lại không muốn bà hỏi quá nhiều chuyện về bố nên đánh sang cô:

" À! Giới thiệu với cô, đây là Tư Duệ! "

Đoạn Tư Duệ gật đầu, mỉm cười chào bà, bà Liên cũng đáp lại như thế, còn không ngừng khen ngợi cô:

" Ối giời cái thằng này, cháu có bạn gái từ khi nào đấy? Lại còn là một mỹ nữ! " Dừng một chút, bà bắt lấy hai cánh tay của cô, ngắm một lượt thật kĩ như muốn khắc ghi hình ảnh Tư Duệ trước mắt.

Cô gái đương đứng trước mặt bà, thân người cao gầy, mảnh mai, diện trên mình lễ phục màu trắng, cổ đứng có lông bao, dáng đuôi cá xoè, tay dài và phồng nhưng bó dần lại về phần cổ tay.

Kết hợp khoác áo choàng lông dày dặn, ấm áp.

Hơn nữa chân đi guốc lông trắng, cách đứng khép sát hai bàn chân lại với nhau cho thấy cô là một người khép nép, ẩn giấu nhiều tâm tư.

Đặc biệt bà thích nhất chính là ở mái tóc đen nhánh, dài óng ả của Tư Duệ.

Thời buổi bây giờ, ít ai lại vẫn giữ cho mình kiểu tóc truyền thống này, càng không mấy ai nhận ra vẻ đẹp mộc mạc của nó.

Thế rồi không biết nói gì hơn ngoài một câu cảm thán:

" Xinh đẹp như vầy! "

____________________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.