10 Triệu Một Đêm Em Đi Không

Chương 30: Cô Mất Tích Rồi




Cao Lãng trở về nhà, gian phòng khách tối tăm, yên ắng kì lạ, không còn nghe tiếng TV, cũng chẳng còn nghe tiếng chào đón của Dì Liễu.

Điều này làm anh cảm thấy có chút lạ, mày nhíu lại.

- Duệ Nhi? - Cao Lãng chậm rãi bước từng bậc thang, miệng gọi tên cô.

Nhưng mãi chẳng thấy cô lên tiếng đáp lại.

Anh gọi lại lần hai, lần thứ ba...

Cho đến khi đã đứng trước phòng cô.

Anh không kiên nhẫn xông vào:

- Duệ Nhi...?

Thanh âm nhỏ dần rồi tắt hẳn, dường như có chút hụt hẫng.

Sắc mặt anh tối lại, rốt cuộc cô ở đâu vậy? Trong phòng tắm?

Tiến lại gần phòng tắm, không nghe tiếng nước chảy, cũng chẳng thấy bật đèn, Cao Lãng liền quay đầu rời đi.

Dì Liễu và cô cùng lúc mất tích?

" Tư Duệ, trả lời tôi! "

" Tư Duệ "

Anh gần như thét lên tên cô, nếu cô ở trong căn nhà này tại sao lại không trả lời?

Cao Lãng như mất bình tĩnh, rút điện thoại ra gọi cho A Tài:

" Hỏi bảo vệ Tư Duệ sáng giờ có ra ngoài không? "

" Đợi chút! "

...

" Không! " - A Tài đáp lại, cậu có thể nghe rõ cái thở phào nhẹ nhõm ở đầu dây bên kia.

Nhưng...

" Ừ! "

Cao Lãng nói xong liền tắt máy, lặng lẽ bước vào thư phòng tối tăm, cởi bỏ chiếc áo ấm trên người máng lên giá.

Anh không vội bật đèn nhưng khi vừa định ngả ghế thì lại thấy có người đã ngồi sẵn ở đây.

Là ai?

Trong gian phòng yên tĩnh, lạnh lẽo, vang lên tiếng thở đều đặn và nhỏ nhẹ của cô gái nào đó, khiến người nghe và cảm nhận được đều thấy an tâm, nhẹ nhõm và bình yên.

" Duệ Nhi...!"

Đôi môi bạc mỏng không tự chủ, khẽ mấp máy tên cô...

Hóa ra cô gái nhỏ mà anh hốt hoảng tìm kiếm nãy giờ lại ở thư phòng của anh.

Cao Lãng vừa mừng vừa giận, định bật đèn lên nhưng lại thôi.

Tư Duệ đang ngủ rất ngon, sao anh nỡ làm cô tỉnh giấc.

Ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Tư Duệ khi ngủ, không gian im ắng chỉ có hai người và cả tiếng thở đều nhỏ nhẹ của cô mang lại cho anh cảm giác vô cùng bình yên.

Anh lặng đứng bên cạnh dùng ánh mắt cưng chiều nhìn cô, lòng nổi hứng muốn trêu chọc một chút.

Anh đưa đôi bàn tay to lớn thon dài của mình đặt nhẹ lên gương mặt Tư Duệ, xoa xoa cái má mềm mại của cô, đôi lúc vỗ nhẹ.

Da thịt đàn hồi lại, mang đến cho anh một cảm giác dễ chịu, thích thú vô cùng.

Chưa dừng lại ở đó, anh còn dùng hai đầu ngón tay của mình khẽ ngắt cái mũi nhỏ xinh của cô, khiến nó đỏ ửng lên như là đang xấu hổ.

Tư Duệ đang ngủ say, nhưng vẫn cảm nhận được có ai đó đang trêu ghẹo mình liền vung tay loạn xạ.

Rất may Cao Lãng anh thân thủ nhanh nhẹn liền né được, nếu không e rằng da mặt này của anh đã bị móng vuốt của tiểu yêu tinh nào đó làm cho hư hại mất rồi!

Được một lúc sau, cánh tay nhỏ của cô thôi nghịch ngợm, ngoan ngoãn yên vị trên mặt bàn.

Lại vô tình khiến cho những trang vở chưa kịp đóng nhăn lại.

Thấy vậy Cao Lãng liền cầm cánh tay cô của cô lên, đặt lại ngay ngắn.

Đồng thời rút những quyển sách mà cô nằm đè lên ra.

Anh đem chúng mang ra chiếc ghế sofa đối diện ngồi xem thử.

Từng cuốn từng cuốn một, đều là sách thuộc về chủ đề thiên văn học.

Hóa ra cô thích bộ môn này!

Cao Lãng lúc này mới chợt suy nghĩ tới việc của Tư Duệ, và rồi câu hỏi đặt ra trong đầu anh lúc này là: "Có nên cho cô tiếp tục đi học lại hay không?"

Trước đây anh đã nghĩ mình thừa sức nuôi cô, nên cô không nhất thiết cần phải tới trường.

Chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, làm anh vui vẻ là được.

Bởi anh muốn giữ riêng cô cho riêng mình, muốn bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi.

Vì anh biết, cảm xúc mãnh liệt nhất của anh chính là cô - Tư Duệ.

Nhưng bây giờ thì…

Anh cần phải xem xét lại!

--------------------------------------------

Sáng hôm sau...

" Duệ Nhi, dậy nào! "

Khi bình minh vừa tỏa sáng thì Cao Lãng đã ở bên cạnh và phá giấc mộng của ai đó.

Anh giọng đầy cưng nhiều gọi cô dậy, ngón tay thon dài cũng không an phận mà gõ nhẹ vào chiếc mũi của cô.

" Ưm...!5 phút nữa...!" Tư Duệ nửa tỉnh nửa mơ đáp, lắc nhẹ cái đầu rồi trở mình để tránh né cái ngon tay chết tiệt kia đang quấy rối mình.

" Duệ Nhi "

" ...!"

" Đồng phục của em cũng đã được mang tới rồi...!" anh thản nhiên nói sang một vấn đề hoàn toàn mới lạ, ánh mắt có khẽ liếc sang để quan sát phản ứng của Tư Duệ, tiếc thay lại chả có động tĩnh gì.

" Nó đang chờ giây phút được chủ nhân của mình khoác lên người...!" Cao Lãng nói tiếp

" ...!"

Lúc này anh thật sự đã cảm thấy giới hạn của mình gần như sắp đầy, liền trấn kiên nhẫn, giọng điệu tựa hồ có chút thay đổi

" Duệ Nhi, nếu em không dậy, tôi sẽ không chở em đến trường nữa, vì trễ giờ làm rồi!

Nghe đến hai từ " đến trường ", mắt cô lập tức mở to hết cỡ.

Cô không nghe lầm chứ a???

Tư Duệ lập tức bật dậy, mặt đối mặt với Cao Lãng, dùng ánh mắt kiên định với đồng tử màu nâu nhìn anh như muốn nói rằng: " Anh không đùa tôi chứ? Nếu như là đang cho tôi leo cây thì đừng trách bà đây độc ác...!"

" Bây giờ có đi không? " Anh là đang đáp lại nghi vấn của Tư Duệ...

Cao Lãng không hề nói dối qua, sâu thẳm trong ánh mắt của anh cũng kiên định chẳng kém Tư Duệ.

Thậm chí, nó còn mãnh liệt hơn và chắc chắn vô cùng.

" Tất nhiên! Đợi tôi một chút! " Cô lập tức ngồi dậy và bước xuống giường.

Đoạn Cao Lãng đưa tay về hướng gần lối vào nhà tắm:

" Đồng phục của em tôi để trên bàn...!"

Cô cầm bộ đồng phục được xếp gọn gàng đặt trên bàn chạy vào nhà tắm, vừa định đóng cửa lại thì lại ló cái đầu ra trừng mắt nhìn Cao Lãng:

" Anh nhất định không được bỏ đi trước đâu đó biết chưa!! "

" Không nói nhiều, nhanh! "

Tư Duệ không nói thêm, chỉ bĩu môi một cái rồi đóng cửa cái rầm.

Hành động nói lên tất cả: sự bức xúc và khó chịu của cô...

------------------------------

" Lãng, đồng phục này là của trường nào vậy? Sao anh không cho tôi về trường cũ học chứ? Đáng ghét! "

" Lãng, anh cho tôi đi học mà không mua sách vở bút viết cho tôi, anh xem, như thế làm sao học được? "

" Lãng, trường học rốt cuộc còn bao xa, tôi nôn nóng chết mất rồi!! "

" Lãng...!"

" Em im lặng hộ tôi! " Cao Lãng giương mắt, hung hăng trừng cô.

Lời Tư Duệ đang định thốt ra lập tức bị nuốt lại, anh là đang quát cô, hắc!

Trường hợp này không thể bảo Cao Lãng anh là người đàn ông độc ác hung dữ được.

Là tại Tư Duệ từ lúc thay đồ xong đến giờ không ngừng lải nhải khiến anh phát điên.

Nhịn được tới bây giờ, còn phải khâm phục anh sát đất nữa là...

Cô hừ một tiếng, ngoan ngoãn không kêu ca nữa...!Nhưng thực chất cô cũng đâu có làm sai gì?

Là anh quá đáng!

Cho cô đến trường nhưng không có mang theo đồ dùng học tập.

Khác gì việc thả diều mà không dùng dây dây...!thử hỏi diều bay bằng cách nào? Niềm tin chăng?

Quái đản!

_________________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.