1 Nháy 6 Bảo Bảo Tổng Tài Anh Thật Giỏi

Chương 990




Chương 990

“Cũng có thể.” Tần Hành Chi không hoảng hốt cũng không vội vàng.

Tư Hải Minh đuổi tới, nhìn số tầng trên thang máy không ngừng tăng lên, anh nói với đám vệ sĩ đi cạnh: “Mấy người, một người canh cửa trước, một người canh cửa sau. Cậu đứng ở đây nhìn xem thang máy dừng ở tầng mấy thì gọi điện thoại cho tôi.”

Nói xong, anh bước vào thang máy bên cạnh.

Cửa thang máy đóng lại, Tư Hải Minh cũng bấm tầng trên cùng.

Cửa thang máy mở ra, Tân Hành Chi kéo tay Đế Anh Thy trèo lên một bậc thang nữa mới tới tầng chót.

Tần Hành Chi đứng cạnh lan can còn không cao bằng đầu gối anh ta rồi nhìn xuống nói: “Độ cao tầng thứ mười, cũng có thể đấy!”

Đế Anh Thy thò cổ tới, nhìn độ cao kia thì sợ hãi rụt cổ lại: “Có thể là có thể thế nào? Tầng mười? Tần Hành Chi, anh lại trốn em luyện khinh công đấy à?”

AzTruyen.net

Tần Hành Chi vươn tay ra, một vật rắn hình chữ nhật nằm gọn trong lòng bàn tay anh ta.

“Đây là cái gì thế?” Đế Anh Thy tò mò.

“Anh hai cho đấy, một cái dù di động.”

“Wtf! Có đáng tin không vậy?” Đế Anh Thy vô cùng hoảng hốt.

“Không biết, lần đầu tiên anh dùng.” “..”

Nghe thấy tiếng bước chân lại gần, Tân Hành Chi ôm lấy Đế Anh Thy còn chưa sẵn sàng nhảy vọt xuống. “A… a…”

Tư Hải Minh đuổi theo chỉ thấy bóng lưng hai người cùng nhảy xuống.

“Không!” Tư Hải Minh mang đôi mắt đen ứ máu lao về phía hàng rào, nhìn thấy bóng người đang chậm rãi thả dù xuống phía dưới.

Anh lập tức quay đầu đi xuống lầu, vừa đi vừa gọi điện thoại cho vệ sĩ: “Cửa sau, đang nhảy dù xuống, ngẩng đầu lên nhìn phía trên.”

“Ngài Hải Minh, thấy rồi ạ.”

“Chặn bọn họ lại cho tôi.”

“Vâng.”

Tư Hải Minh cúp điện thoại rồi tiến vào thang máy, ấn tầng một. Tim anh đập như trống, dường như sắp vọt ra khỏi lồng ngực. Anh dùng hết khí lực để kiềm chế cơ thể, cánh tay đang đặt bên người vẫn hết sức run rẩy.

Anh không nhìn lầm, nhất định là cô ấy, nhất định là thế.

Giọng nói của cô, dáng vẻ của cô, tất cả những gì thuộc về cô đều khắc sâu trong tâm trí anh, trong xương cốt anh, làm sao anh có thể nhận nhầm được

. “A!” Đế Anh Thy ôm thật chặt Tần Hành Chi, khi nhìn khoảng cách xuống mặt đất ngày càng gần mới ngừng la hét. Má ơi, thật quá kích thích mà!

“Lỗ tai anh sắp bị em chọc thủng rồi.”

“Còn trách em được à? Anh còn chưa cho em chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.” Đế Anh Thấy giận dữ.

Ngay sau đó cô ấy lập tức vui vẻ, sao anh không ném em xuống luôn đi, còn ôm eo chặt như vậy nữa, hi hi.

Tần Hành Chi nhìn về phía cửa sau quán bar, thấy có hai người vệ sĩ đang chạy lại về phía này thì lập tức thay đổi phương hướng, anh hạ dù xuống phía đường đối diện quán rượu.

Bọn họ vừa hạ cánh thì thấy vệ sĩ lại chạy về hướng mình.

Tần Hành Chi và Đế Anh Thy cho rằng đó là đám người vừa mới gây gổ với mình nên đang định bắt xe rời đi.

Ba chiếc xe sang trọng màu đen đồng loạt dừng trước mặt bọn họ, mang theo dáng vẻ uy hiếp ngang ngược.

Đế Anh Thy sợ hãi vội vàng kéo Tần Hành Chi: “Hành Chi, Hành Chi, chúng ta mau chạy đi!” “Chạy gì mà chạy?” Người bên trong xe bước xuống, đôi chân dài, dáng dấp cao ráo, cả người toát ra khí thế mạnh mẽ.

Màn sương lạnh lẽo vây quanh Đế Hoàng Minh dần tan biến.

“Anh… anh cả!” Hai mắt Đế Anh Thy sáng bừng như sao, cô không dám tin tưởng vào ánh mắt của mình.

“Anh cả.” Tần Hành Chi cũng chào theo.

Phía sau, Đế Hạo Thiên bước xuống, lấy một quả pháo hỏa tiễn từ cốp ra đặt trên xe, nhằm thẳng về hướng quán bar.

“Anh hai?” Đế Anh Thy ngây ngô, làm gì vậy?

“Anh hai.” Tần Hành Chi.

Người bước xuống từ chiếc xe thứ ba là Đế Bắc Lâm, ưu nhã sang trọng như thể bước từ trên ngai vàng xuống. Khi nhìn thấy báu vật của mình, trong mắt anh ta mang theo sự dịu dàng vô tận.

“Anh ba.” Đế Anh Thy sững sờ, sao cả ba người anh trai của cô ấy đều xuất hiện ở đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.