1 Nháy 6 Bảo Bảo Tổng Tài Anh Thật Giỏi

Chương 880




Chương 880: Chẳng qua tôi chỉ cảm thấy

Tư Hải Minh thật xui xẻo Sau đó, một vòng ôm ấp áp ôm lấy cô.

Đào Anh Thy không cân nhìn cũng biết là ai, cô giãy dụa, kháng cự, giọng nói nghẹn ngào: “Thả tôi ra, đừng đụng vào tôi…”

Tư Hải Minh không nói gì, cũng không buông cô ra, bế kiểu công chúa rồi đưa cô vào phòng vệ sinh, trực tiếp đặt lên bôn cầu. Anh không đứng dậy, gương mặt đe dọa lại gần trong gang tấc: “Vì sao không nghe lời?”

“Tại sao tôi phải nghe lời anh? Anh là gì của tôi chứ?” Đào Anh Thy gân như là nghiến răng nói ra câu này.

Mắt đen của Tư Hải Minh không hề chớp nhìn chằm chằm cô, dáng vẻ nguy hiểm không lường được: “Người phụ nữ của tôi!”

“Tôi là người phụ nữ của ai cũng tốt hơn là người phụ nữ của anh!”

AzTruyen.net

Gương mặt Tư Hải Minh như căng cứng: “Em đúng là biết cách chọc giận tôi!”

Trên mặt Đào Anh Thy lộ ra vẻ bất an, cơ thể theo bản năng lùi lại phía sau.

Cơ thể cô còn chưa khỏi, nếu lại bị Tư Hải Minh tra tấn, cô biết mình sẽ không chết nhưng nhớ tới nỗi thống khổ ngày một thậm tệ hơn thì không khỏi thấy sợ hãi…

Không chỉ có cơ thế, còn có cả linh hồn…

“Xong rồi thì gọi tôi. Tư Hải Minh kìm nén một chút rồi trầm thấp mở miệng, đứng dậy rời khỏi phòng vệ sinh.

Đào Anh Thy có chút mệt lả, buông xuống sự đề phòng trong lòng.

Vừa rồi còn tưởng là Tư Hải Minh sẽ ra tay với mình, cô có thể cảm giác được cơ thể căng cứng của anh ta, còn cả sức mạnh đang chực chờ phát động.

Đào Anh Thy đứng dậy, nhìn bản thân trong gương, trên người mặc một bộ áo ngủ mềm mại, bao lấy cơ thể mảnh khảnh, phác họa ra tư thế yếu đuối của cô.

Vết đỏ lộ ra ngoài cổ áo nhìn mà giật mình, không cần cởi áo ngủ, cô cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh bên trong…

Cô tin, nếu như tiếp tục chống đối Tư Hải Minh thì thật sự sẽ không ra khỏi biệt thự Hải Cảnh này. Thế nhưng mà có liên quan gì chứ?

Dù sao có đi nơi nào cũng đều bị Tư Hải Minh khống chế trong lòng bàn tay thôi…

Đào Anh Thy được Tư Hải Minh ôm về giường, sau đó, cô giúp việc liền bưng đồ ăn lên.

Tư Hải Minh nhận lấy, cô giúp việc liền đứng sang một bên.

Đào Anh THy nhìn đồ ăn trước mặt, không nhúc nhích, cô muốn phản kháng, muốn trực tiếp đánh bay chiếc bát trên tay Tư Hải Minh, hoặc là đập vào mặt anh!

Nhưng cuối cùng cô không làm vậy, sau khi Tư Hải Minh kiên nhẫn giơ thìa ra chừng năm phút, Đào Anh Thy mới há miệng.

Không ăn được bao nhiêu, Đào Anh Thy liền ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Tư Hải Minh thấy cô nghe lời như vậy thì không nói gì, cho ăn xong là rời khỏi phòng.

Nhưng không rời khỏi biệt thự Hải Cảnh.

Mà tới phòng làm việc ở tầng một.

Đào Anh Thy lại cho là Tư Hải Minh rời khỏi biệt thự Hải Cảnh rồi.

Buổi sáng, Hạ Khiết Mai đến truyền nước cho cô, nói: “Cô đỡ hơn nhiều rồi.”

Đào Anh Thy miễn cưỡng dựa vào thành giường: “Cảm ơn! Cơ thể hồi phục là chuyện dễ dàng, nhưng mà trái tim thì khác, viện trưởng Mai có thuốc trị không?”

“Tâm bệnh không cần thuốc, mà phải do tự mình chữa” Hạ Khiết Mai nói.

Đào Anh Thy nhìn về phía khác, thì thào: “Cũng phải, nếu như viện trưởng Mai có thể chữa trị thì Tư Hải Minh sẽ là người bình thường rồi…”

Hạ Khiết Mai không phản bác được.

Dù sao Tư Hải Minh là dạng người gì, cô rất rõ ràng, là kẻ bệnh hoạn nhất trên thế giới này.

“Có điều tôi vẫn khuyên cô, đối xử tốt với mình một chút, với cả Tư Hải Minh cung không phải người không nói lý lẽ, vừa rồi lúc tôi tới có thấy anh ấy ở dưới lầu! Có thể thấy được anh ấy không yên lòng vì cô.”

Đào Anh Thy sững sờ, cô tưởng là Tư Hải Minh đã đi rồi…

Hạ Khiết Mai nghĩ tới gì đó lại cười.

“Cô cười cái gì?” Đào Anh Thy không hiểu, hỏi lại.

“Chẳng qua tôi chỉ cảm thấy Tư Hải Minh thật xui xẻo.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.