1 Nháy 6 Bảo Bảo Tổng Tài Anh Thật Giỏi

Chương 817




Chương 816: Van xin anh, thả tôi đi

Động tác Tư Hải Minh bỗng chậm lại, nhưng cũng như ảo giác trong chốc lát mà thôi, anh giơ tay bóp mặt cô, ép cô đối diện với cơn giận và sự lạnh lùng của mình: “Em chắc là tôi không dám động vào em?”

Đào Anh Thy run rẩy, cô không chắc, cô không có gì để đối đầu với anh cả, nhưng trừ việc nói thế thì cô còn làm gì được?

“Ai cho em cái gan đấy? Tư Viễn Hãng nhỉ?” Tư Hải Minh nhìn cô, dường như muốn nuốt chửng cô!

Lại là Tư Viên Hãng? Đào Anh Thy nhíu mày: “Tôi và anh ấy đã không còn quan hệ gì rồi, sao anh cứ mãi nói về chuyện đó?”

AzTruyen.net

“Em nói xem?” Tư Hải Minh nói, giọng nói lạnh lẽo!

Đào Anh Thy thở không nổi, tim đập thật nhanh.

Sự thật bị che giấu khiến cô bắt đầu chột dạ.

Đang định quay mặt đi thì lực tay của Tư Hải Minh lại mạnh hơn, cô không dám động đậy.

Anh ta..có ý gì? Chẳng lẽ chuyện tối nay của cô và Tư Viễn Hãng đã bị anh ta phát hiện?

Kể cả là không nhìn thấy tình hình trong phòng, nhưng Tư Viễn Hãng đi vào khu chung cư để tìm cô, cũng không chắc chắn là trùng hợp được!

“Anh… rốt cuộc anh muốn nói gì? Đào Anh Thy che giấu sự sợ hãi trong nội tâm, hỏi.

“Nói thì không cần nữa, bây giờ tôi chỉ muốn làm thôi! Để em biết hậu quả khi phản bội tôi!” Tư Hải Minh đè ép cơ thể cô, lạnh lùng muốn chiếm lấy cô!

Đào Anh Thy hoảng sợ kêu lên: “Đợi chút! Anh nói oan tôi rồi! Tôi và Tư Viễn Hằng không có gì hết? Tôi đã nói rõ với anh ấy rồi! Sau này anh ấy sẽ không tới tìm tôi nữa!”

Ánh mắt Tư Hải Minh lại hung dữ hơn: “Em nghĩ tôi sẽ tin sao?”

“Thật đó!” Đào Anh Thy vội giải thích: “Anh ấy tới tìm tôi, tôi đã nói rõ với anh ấy rồi! Vả lại chuyện chúng tôi ôm nhau là ôm chúc phúc thôi. Sau đó tôi đã tiễn anh ấy đi! Chỉ có thế thôi, không có gì khác nữa!”

Ánh mắt Tư Hải Minh vẫn nhìn đôi mắt ánh nước của cô, dường như muốn xuyên vào linh hồn cô! Giọng anh trầm khàn nguy hiểm: “Tôi tưởng em định uy hiếp tôi, nhưng không sao, giết Tư Viễn Hằng rồi cầm tù em, đến cơ hội chết em cũng không có! Em muốn thử không?”

“Đừng..” Đào Anh Thy dường như sụp đổ, nước mắt rơi xuống, tủi thân nhìn anh: “Tôi nói thật cả… a..” người cô run rẩy, nghiến răng không dám phản kháng.

Tư Hải Minh thở vững vàng lại, sắc mặt không đổi: “Em nói gì mà nó kích động thể? Hả?”

Đào Anh Thy nhắm mặt, giọng cô run lên: “Tôi nói….trước giờ tôi chưa từng thích anh ấy, trước kia ở bên nhau chỉ vì tôi ở nước ngoài cô đơn quá, hiểu được đó không phải là thích mà chỉ là dựa dẫm thôi…anh ấy không chấp nhận nổi: “Cho nên, lựa chọn bây giờ của em?”

Đôi mày thanh tú của Đào Anh Thy không nhịn được mà run lên, mở mắt nhìn anh: “Tôi từng nói, tôi..tôi không chọn ai cả.”

Ngón tay cô năm lấy giường dưới người mình, thở gấp: “Tư Hải Minh..”

“Sau này em không được có qua lại gì với Tư Viễn Hãng, để chứng minh với tôi!” Tư Hải Minh giọng khàn khàn, hai mắt như hai hố đen, rất đáng sợt Chứng minh? Chỉ là muốn cô tự nói ra muốn làm người phụ nữ của anh, ở bên cạnh anh cả đời sao?

Tuy không trốn được nhưng cô vẫn không muốn đồng ý!

“Không nói?

Trong giọng Đào Anh Thy có sự kiềm chế để không khó.

Tôi xin anh ấy, tha cho tôi đi..”

Tư Hải Minh nhìn cô chăm chăm, nước mắt của Đào Anh Thy quá nhức mắt! Anh cố ép mình nói ra những lời tàn nhãn nhất: “Tôi quyết định để bọn trẻ bắt đầu xuất phát, ngày mai cho chúng ra nước ngoài! Đời này em.

đừng mong gặp lại chúng nữa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.