Chương 604: Nổi giận xong vẫn phải nhảy
Nhảy ở đây có gì khác những cô công chúa ở trong quán bar?
Nhất là với người không chịu thua kém lại có lòng tự trọng như Đào Sơ Tâm mà nói, đó là sự sỉ nhục!
Đào Sơ Tâm đứng lên: “Tại sao anh Hải Minh lại đối xử với tôi như vậy? Chẳng lẽ tôi ngưỡng mộ anh là sai sao? Tôi thích nhảy, biết nhảy, nhưng mà tôi chỉ muốn nhảy cho người tôi thích, hi vọng được anh ấy công nhận. Nhảy giống như những cô gái quán bar là sỉ nhục, nhảy thoát y càng sỉ nhục, tôi không tỉ tiện như vậy!”
Những người khác cứng đờ không dám động đậy, cô ta đang phản bác Tư Hải Minh sao? Có muốn lăn lộn ở thủ đô nữa không!
Những người đàn ông ở đây không ai có thân phận thấp, cũng không dám làm càn trước mặt Tư Hải Minh!
AzTruyen.net
Đào Sơ Tâm được một người đàn ông có quyền chào hàng, bầu không khí biến thành thế này, anh ta cũng hoảng sợ! Vội vàng giải thích: “Anh Hải Minh, cô ấy chưa trải việc đời, không biết nặng nhẹ, anh đừng để ý, quay về tôi sẽ dạy dỗ cô ấy!”
Tư Hải Minh nhìn Đào Sơ Tâm, đôi mắt hiện sự tàn bạo: “Nhảy ngay ở đây, nhảy thoát y!”
Đào Sơ Tâm không thể tin được!
Người đàn ông có quyền kéo cô ta, hạ giọng bảo: “Mau nhảy đi! Nếu không để anh Hải Minh tức giận thì không xong đâu!”
Lúc này Đào Sơ Tâm mới hoảng hốt, Tư Hải Minh thật đáng sợi Anh thật sự muốn cô nhảy thể loại đó trước mặt đám đàn ông này!
Sao có thể!
Chương Vĩ ra vẻ xem kịch hay: “Cô Sơ Tâm mau nhảy đi! Tự mình cởi, dù sao cũng tốt hơn bị đàn ông lột đúng không?”
Đào Sơ Tâm hoảng hốt nhìn Tư Hải Minh, trên gương mặt kia chỉ có lạnh lẽo, độc ác tuyệt tình, không hề có vẻ thương hoa tiếc ngọc!
Sao có thể như vậy? Sao…
Tư Hải Minh đặt ly rượu xuống, đứng dậy, rời khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại, Đào Sơ Tâm trực tiếp đập ly rượu trước mặt.
“Cô Sơ Tâm, trút giận xong vẫn phải nhảy, tội gì phải thế chứ? Tôi không có nhiều thời gian, sao chưa bắt đầu nhảy?”
Chương Vĩ nghiêng mặt, nói với phục vụ trong phòng: “Gọi người bên ngoài vào đây.”
Phục vụ chưa nói, Đào Sơ Tâm vội vã lên tiếng: “Tôi nhảy là được!”
Cô ta có thể để cho người đàn ông khác hô nhau lột quần áo của mình sao?
Có thể để nhiều người đàn ông hơn nhìn cơ thể của cô ta sao? Mấy tên đàn ông bên cạnh không nói giúp cô ta một câu hữu ích!
Cô ta chỉ có con đường duy nhất.
Đào Sơ Tâm hít sâu một hơi, chịu đựng sự sỉ nhục, đi đến sân khấu nhỏ trong phòng, bắt đầu nhảy, cởi từng món đồ xuống cho đàn ông và cả nhân viên phục vụ ở đây nhìn.
Cô ta thề, sự sỉ nhục này cô ta nhất định sẽ đòi lại!
Ban đêm Đào Anh Thy ngủ chung với sáu đứa nhỏ, đã thật rồi cô không ngủ chung với bọn trẻ.
Đến biệt thự Minh Uyển đều bị Tư Hải Minh ép đến chỗ anh ngủ, ngang ngược cưỡng ép!
Sáu đứa nhỏ giống như sáu bé cưng ấm áp ngủ quanh cô, Đào Anh Thy ôm Bảo An nhỏ nhất gần nhất, ngửi mùi sữa chìm vào giấc ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, Đào Anh Thy cảm thấy khó thở, lồng ngực sắp hết khí.
Không chịu được mà tỉnh lại, phát hiện Tư Hải Minh đang hôn cô, đẩy anh ra: “Anh uống rượu?” Cô ngửi thấy mùi rượu, không nồng, nhàn nhạt, có lẽ không uống nhiều.
“Ừ” Tư Hải Minh dễ dàng bế cô lên.
Đào Anh Thy giật mình: “Anh làm gì?” “Về phòng” Anh nói xong, quay người rời đi.
Đào Anh Thy rất bực bội, về phòng cái gì? Nói giống như phòng của Tư Hải Minh cũng là phòng của cô vậy!
“Tôi đã ngủ với sáu đứa nhỏ rồi, sáng mai bọn trẻ không thấy tôi sẽ không vui” Đào Anh Thy muốn xuống khỏi người anh.
“Không được” Tư Hải Minh chỉ nói hai chữ, không cho cơ hội phản bác.
Đào Anh Thy bĩu môi, rất bất mãn.
Về đến phòng, Tư Hải Minh đặt Đào Anh Thy lên giường: “Tôi đi tắm rửa, không được đi”