1 Nháy 6 Bảo Bảo Tổng Tài Anh Thật Giỏi

Chương 1513




Chương 1512

Đế Anh Thy cầm một bó hoa trên tay, đưa xuống dưới mũi nhẹ nhàng mà ngửi ngửi, cô sợ mình bị “mùi thối” lan đến mất.

Mua hoa còn có thể gặp được loại đàn bà không biết xấu hổ như Vậy.

Bạn sẽ bị xã hội trù dập chỉ vì bạn trông không đẹp sao?

Cũng bởi vì không đẹp, liền bị người ngoài cướp mất chồng, còn bị phá hư gia đình?

Người không biết còn tưởng là cô ấy bị vợ cả tìm tới tận cửa rồi đây này!

“Chuyện của chúng ta sau này hãy nói, bây giờ mời cô đi ra ngoài.” Diệp Thiên Thanh không muốn cãi nhau với cô ta. Da mặt cô cũng dày được như Miêu Thúy, làm kẻ thứ ba mà còn ngang ngược, tự cho mình là đúng như vậy.

AzTruyen.net

“Tôi không đi ra ngoài, nếu hôm nay cô không giải thích hợp lý cho.

tôi, tôi sẽ không để yên cho cô!” Miêu Thúy tức giận đạp một phát vào.

chậu hoa bên cạnh, kêu bốp một tiếng, chậu hoa đập mạnh trên mặt đất, vỡ nát.

“Cô…

“ Diệp Thiên Thanh hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau một bước, nhưng chất dinh dưỡng và bùn đất trong chậu bị bắn ra vẫn còn bám trên chân cô.

Miêu Thúy cảm thấy còn chưa đủ, liền đạp tất cả các chậu cây bên cạnh xuống đất, bốp bốp bốp, các chậu cây đều bị vỡ nát.

Cô ta còn lấy chân ra sức đạp chúng.

“Đủ rồi!” Diệp Thiên Thanh tiến lên cố gắng kéo cô ta ra.

Nhưng cho dù cô kéo thế nào thì Miêu Thúy cũng không nhúc nhích, như người bị điên vậy.

“Miêu Thúy!” Diệp Thiên Thanh tức giận đến nước mắt chảy giàn giụa: “Tôi đã ly hôn với Tân Chinh rồi!”

Miêu Thúy lập tức dừng lại, không còn tức giận nữa, vẻ mặt ngoài ý muốn mà hưng phấn: “Cô nói thật đấy chứ? Vậy tại sao Tân Chinh lại lạnh nhạt với tôi?”

“Làm sao mà tôi biết được” Miêu Thúy trong lòng vô cùng vui vẻ, nếu như Tân Chinh ly hôn để kết hôn với cô ta, như vậy, là anh ấy muốn cho cô một bất ngờ sao? Cô hoàn toàn có thể thoát khỏi kiếp nghèo kiết xác tội nghiệp trước kia rồi!

Cô ta muốn đi tìm Tân Chinh!

Cô ta liền quay người muốn rời đi.

“Đợi một lát!” Miêu Thúy nhìn theo tiếng nói, nhìn thấy hai người một nam một nữ.

Ngoại hình và khí chất của hai người ngoài tầm với khiến cho người ta chỉ có thể nhìn mà không thể chạm.

Người nói chuyện là Đế Anh Thy, gương mặt đó làm cho Miêu Thúy trong lòng sinh ra ghen ghét, ghen ghét và thù hận lại càng dễ khiến người ta mất đi năng lực phán xét, dẫn đến mù quáng.

“Cô còn có việc sao?” Miêu Thúy không hề vui vẻ hỏi.

“Những chậu hoa kia đều là những chậu hoa mà tôi thích, cô đạp hỏng mất rồi, không cần bồi thường sao?” Đề Anh Thy hỏi.

Miêu Thúy liếc mắt nhìn một đống chậu hoa bừa bãi lộn xộn rơi trên mặt đất, chế nhạo một cách khinh bỉ : “Không phải chỉ là mấy cái chậu hoa thôi sao? Có cần thiết phải như vậy không? Tôi có tiền…“

Nói xong, cô ta lấy chiếc túi hàng hiệu ra, lại kẹp lấy vài tờ tiền màu đỏ trong ví, đi đến trước mặt Đế Anh Thy: “Cho cô.”

Cô ta kiêu ngạo, coi như đã xong, liền buông lỏng tay, những tờ tiền màu đỏ nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.

Diệp Thiên Thanh không nghĩ tới lại làm mất lòng khách hàng, hơn nữa là Miêu Thúy đã làm sai trước, cô ta quả thực không coi ai ra gì rồi!

Cô bước lên phía trước: “Tôi thực xin lỗi, thưa khách hàng…

“ Nói xong cô liền ngồi xổm xuống nhặt mấy tờ tiên đỏ rơi trên mặt đất.

Nhưng cô còn chưa kịp nhặt được tiền thì cánh tay đã bị giữ lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.