Chương 1042: Nụ cười chết chóc
Cô lớn lên trên đảo Trân Châu từ khi còn là một đứa trẻ, cho nên thường xuyên nhìn thấy những cảnh tượng thiên nhiên như thế này.
Tuy nhiên, tại thời điểm này, tâm tư muốn được nhìn thấy đang ngo ngoe trong lòng cô.
Đế Anh Thy cầm điện thoại xuống giường, ra ban công, bởi vì hơi xa biển nên chỉ có thể nhìn thấy những đám mây ráng đỏ trên bầu trời khẽ cắn đôi môi đỏ tươi đầy đặn, quả nhiên đẹp hơn trước đây.
Cô biết người đàn ông này đang sống ở đâu, phong cảnh này là từ phòng của Tân Hành Chi. Cô đã đến đó rất nhiều lần, hướng ra biển, đó được xem là nơi tốt nhất để ngăm biển trên đảo Trân Châu.
Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi có thể chụp được những cảnh đẹp như vậy.
Đế Anh Thy cầm điện thoại di động gửi một tin nhắn: “Từ nhỏ đến giờ tôi đã thấy phong cảnh như thế này rồi, anh thật quê mùa”
Sau khi gửi đi, suy nghĩ không biết anh sẽ trả lời như thế nào.
AzTruyen.net
Không để cô đợi lâu, một tin nhắn được gửi đến: “Ừ, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một vùng biển đẹp như vậy. Không biết cô Thy có thể nể mặt, dẫn tôi ra biển trải nghiệm một chút được không?”
Đế Anh Thy nhìn nội dung tin nhắn khẽ nhíu mày, không ngờ anh lại đưa ra yêu cầu như vậy?
Hình như lần nào cũng khiến cô phải ngạc nhiên.
Nhưng làm sao cô có thể ra biển chơi cùng với một người đàn ông xa lạ?
Vi vậy, cô từ chối, tay đánh chữ mà miệng thì nhẩm: “Anh mơ đi”
Gửi đi Xem anh còn dám quấy rầy tôi không.
Đế Anh Thy nghĩ sau khi người đàn ông bị cự tuyệt thì sẽ không trả lời lại cho cô, ít nhất cũng không nhanh như vậy. Dù sao thì người đàn ông đó trông không giống kiểu người sẽ hạ mình Ai ngờ cô vừa mới gửi đi khoảng ba mươi giây, lập tức đã có tin nhắn trả lời: “Hai ngày nữa tôi sẽ về”
Đế Anh Thy sững người, trở về thủ đô Việt Nam sao? Nhanh như vậy? Không phải Tân Hành Chỉ nói khoảng mười ngày sao?
Cũng đúng thôi, tính theo thời gian thì cũng đã gần mười ngày kể từ khi người đàn ông đó lên đảo.
Quay người lại, những đám mây ráng đỏ trải khắp bầu trời vô cùng xinh đẹp, phản chiếu trên gương mặt trắng nõn đầy vẻ bối rối của cô…
“Ngài Hải Minh, tốt hơn là nên thêm biểu tượng cảm xúc vào cuối tin nhắn” Giọng của Chương Vĩ đến gần hơn.
Ánh mắt uy hiếp lạnh lùng của Tư Hải Minh đảo qua, Chương Vĩ vội vàng lui về phía sau một bước, cảm thấy toàn thân rét lạnh: “Tôi không có cố ý xem, là tình cờ thôi”
Tư Hải Minh thu hồi tâm mắt, sau đó ánh mắt hơi lóe lên, hỏi: “Biểu cảm gì?”
“Văn hay tranh đẹp càng có thể khắc sâu vào lòng người hơn” Chương Vĩ nói một cách nghiêm túc.
Anh ta vừa nói xong thì lập tức nhìn thấy ngài Hải Minh nhà mình lại gửi tin nhắn.
Nhưng sự thay đổi này không phải là ít, từ trước đến giờ ngài Hải Minh không bao giờ nhắn tin, lúc gọi điện thoại cũng là kiểu tích chữ như vàng.
Bây giờ không chỉ có thể gửi tin nhản, mà còn có thể thêm biểu cảm.
Thật là một bước nhảy vọt về chất.
Chỉ là ngài Hải Minh đột nhiên sững sờ ở đó, tựa hồ không biết nên chọn biểu cảm nào mới tốt. Cũng đúng thôi, chọn biểu cảm có hàm ý mới tốt, dù sao cũng là bày tỏ cảm xúc bên trong lòng mình vào lúc này mà…
Chuông điện thoại lại vang lên, Đế Anh Thy đang đứng trên ban công ngắm những đám mây đỏ trên bầu trời hơi sửng sốt, lại gửi tin nhắn?
Mở ra, nội dung: “Ngày mai tôi sẽ đợi em trên du thuyền của Tân Hành Chi”
Đế Anh Thy cau mày.
Chương Vĩ đứng bên cạnh quan sát biểu hiện của ngài Hải Minh khi đang chờ tin nhắn trả lời, hai phút sau vẫn không có trả lời, anh ta không nhịn được cẩn thận hỏi: “Ngài Hải Minh, anh gửi biểu cảm như thế nào?”
“Mim cười”
Chương Vĩ lấy điện thoại di động ra, tìm đến biểu cảm kia, hỏi: “Là cái này sao?”
“ừ”
‘Vẻ mặt của Chương Vĩ co giật, thực sự là cái này.
“Có vấn đề gì sao?”
“Biểu cảm này được gọi là Nụ cười chết chóc”
Tư Hải Minh siết chặt tay điện thoại di động trong tay, gân xanh nổi lên khắp tay: “Cậu có tin là tôi sẽ ném cậu xuống biển hay không hả?”
Chương Vĩ tỏ ra oan uổng, nhưng là một trợ lý xuất sắc, anh ta nên chấp nhận những khuyết điểm về mọi mặt của cấp trên và đối mặt với tinh thần hy sinh mọi lúc mọi nơi: “Vâng, đó là lỗi của tôi khi đã không nói rõ.
Chờ đến khi Đào Anh Thy quay trở về bên cạnh anh, không cần anh ném, tôi sẽ tự mình nhảy xuống biển”