0852

Chương 6




Lô Nhân thử di chuyển đôi chân, muốn thoát khỏi bàn tay của Lục Cường, lau mắt: “Không cần, tôi tự đi được.” Cô khịt khịt mũi, giọng hơi nức nở.

Lục Cường nửa quỳ nửa ngồi, khuỷu tay đặt lên đầu gối mình, cách cô rất gần, thân hình anh cường tráng như một bức tường.

Duy nhất một điểm sáng bị che khuất, Lô Nhân chìm vào bóng tối, áp lực bức người, cô không khỏi co rúm lại.

Anh nhìn cô nói: “Sợ tôi?”

Nửa giây sau đó: “...... Không có” Cô nhẹ nhàng đáp trả, thử đứng lên.

Lục Cường mạnh miệng: “Sợ cái gì?”

Lô Nhân khẽ cười: “Thật sự không có.” Cô giả vờ thoải mái, cố gắng không nhìn anh. Cánh tay chống đỡ mặt đất, thắt lưng dùng sức, cử động thân thể từ trên mặt đất đứng lên, cổ chân hơi đau, cô sờ đầu gối, thở hắt ra.

Lục Cường ngồi đó, liếc mắt về phía lòng bàn chân mượt mà của Lô Nhân, nhìn lên trên một chút, đôi chân thon dài, dưới sự bao phủ của bóng tối, yếu ớt lại kiên cường chống đỡ.

Anh vô tri vô giác cử động thân dưới, lại nhấc mí mắt lên nhìn cô.

Lô Nhân thử đi về phía trước, cổ chân đau đớn không thể bước đi, cô ‘ưm’ một tiếng, lại ngã trở về, ngoài ý muốn lọt thỏm vào người anh.

Mông cô đặt trên đùi anh, ngẩng đầu, nhìn thấy anh khẽ cười.

Lô Nhân sửng sốt một lát, giãy dụa đứng lên: “Này.......”

Lục Cường dùng sức, mặc cho cô giãy dụa cũng không thoát được.

Bàn tay anh ôm cô thật chặt, eo cô thanh mảnh và gợi cảm. Thân thể anh cứng đờ, không dám động đậy.

Anh bế cô lên, cúi mặt, quét mắt nhìn trước ngực cô, cô mặc áo trong màu trắng, rộng rãi đa phong cách, mái nhà quá mờ, kỳ thực chỉ nhìn thấy một mảnh màu trắng, cặp ngực mềm mại khiến gương mặt anh khô nóng, xúc cảm chân thật.

Anh cuối đầu nhìn tro tàn trên đất, xoay người đi tới ngưỡng cửa.

Khu chung cư này có tổng cộng sáu tầng, quang cảnh cũ kỹ, mỗi một thang lầu là một tầng, Lục Cường dậm chân, đèn sáng. Lô Nhân khẽ nheo mắt, đột nhiên cô không che giấu được sự xấu hổ.

Cô cúi đầu, tay không biết để chỗ nào nên mất tự nhiên.

Trên đỉnh đầu cô có người nở nụ cười, hỏi: “Cô ở tầng mấy?”

Lô Nhân nói: “Tầng hai.”

Lục Cường hỏi: “Thất tình?”

“Không có.” Cô phủ nhận.

“Ăn no rững mỡ, hơn nửa đêm lên sân thượng đốt giấy?”

Lô Nhân: “Rãnh rổi không có gì làm nên đốt vài thứ.”

“Cho người chết?”

Lô Nhân nghẹn lời, giận mà không dám nói gì.

Anh bế cô bước đi một cách dễ dàng, đến tầng bốn: “Bị bỏ rơi?”

Lô Nhân cảnh giác: “Nói bừa, tôi...... chồng tôi đang ở nhà.”

“Vậy sao chồng cô không cùng cô đi lên đó?”

Lô Nhân hạ tay, cúi đầu: “Anh ấy ngủ rồi.”

Lục Cường không hỏi nữa, đi xuống thang lầu, đến tầng ba, anh dậm chân một cái, đèn không sáng, anh ho khù khụ.

Lồng ngực anh chấn động cánh tay cô, theo bản năng cô nói: “Đèn tầng này hỏng rồi.”

Cách vài giây, anh hỏi: “Chỉ tầng ba?”

“Ừ.” Lô Nhân nói: “Chỉ tầng này.”

Lục Cường không nói chuyện, nửa giây sau đột nhiên cười.

Không gian tối tăm, vì vậy tất cả mọi thứ xung quanh trở nên im lặng, cô có thể nghe thấy hơi thở nặng nề của anh kèm theo một ít bước chân đơn điệu, chỉ cần một vài mét, thời điểm này như kéo dài vô tận.

Cô thả lỏng người, lại không ngừng thở...... Anh đột nhiên thu cánh tay, lòng bàn thô ráp xẹt qua đùi cô, giống như điều chỉnh tư thế, như cố ý kiểm tra cân nặng của cô.

Trái tim Lô Nhân đập mạnh.

Đến tầng hai, cô bỗng nhiên “A” lên: “Tôi quên đồ ở trên sân thượng rồi.”

Lục Cường: “Ồ?”

Lô Nhân định hạ eo, ra hiệu cho anh đặt cô xuống.

Anh liếc nhìn cô, buông tay trái, đỡ phía sau lưng, nhẹ nhàng chậm chạp đặt cô xuống. Đầu ngón chân Lô Nhân chấn thương, lúc này cũng không còn cảm thấy đau.

Lô Nhân thử bước đi: “A...... Có thể phiền anh giúp tôi lên đó lấy không?”

Lục Cường nhìn cô: “Là cái gì?”

“Chìa khóa.” Cô chỉ bên cạnh cửa.

Anh liếc nhìn cô một cái, xoay người hướng lầu đi.

Không có động tĩnh, đèn tầng hai bỗng nhiên tắt đi, Lô Nhân nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, kiễng chân chạy lên tầng ba.

Cô lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa, đi vào.

Vào phòng, nhẹ nhàng khóa lại, cô dựa cửa phòng, cảm giác như sắp sụp đổ.

Sau một hồi, hô hấp cô trở lại bình thường, vén vạt áo trước lên vài cái, toàn mồ hôi lạnh.

Cô nhớ tới cái gì, nhìn ra mắt mèo.

Không bao lâu sau đèn tầng hai lại sáng, Lô Nhân ngừng thở, mắt không chớp nhìn chằm chằm ngoài cửa. Trong tầm nhìn hiện lên bóng dáng cao lớn, anh cúi đầu, bộ pháp vững chắc. Ánh sáng lấp lóe, khuôn mặt anh mơ hồ, cô nhìn không rõ biểu cảm trên mặt anh.

Càng chạy càng gần, đến chỗ rẽ đột nhiên anh dừng lại, Lô Nhân thở gấp, theo bản năng sờ sờ chốt cửa, chợt nhớ ra cô vào nhà vẫn chưa bật đèn.

Người nọ đứng trước cửa nhà cô một lúc, nghiêng người lấy ra một điếu thuốc từ trong túi áo, rít hai hơi, tay anh nắm chặt điếu thuốc, đi xuống cầu thang.

Từ đầu đến cuối anh không làm gì.

Trong lòng cô thấp thỏm.

Lục Cường đi xuống tầng hai, tầng ba tối đen như mực, anh lại nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu, đi xuống cầu thang.

Anh đứng ở phòng trực ban, dựa lưng vào cánh cửa cũ nát, trong đầu nghĩ muốn hút thuốc.

Đối diện là một người phụ nữ đi lại, tốc độ duyên dáng, giày cao gót vang lên lộp cộp trong bóng đêm, Lục Cường theo bản năng nhìn qua người nọ, ngực cao chân dài, hông đong đưa trái phải.

Lục Cường híp mắt, thở một cái.

Người phụ nữ đi đến trước mặt anh, cười: “Anh bảo vệ đẹp trai, rốt cuộc ở trên sân thượng sao thế?”

Lục Cường nói: “Không có chuyện gì.”

“Không có gì?” Cô ta không tin, đi về phía trước một bước: “Ăn no rững mỡ, trời đang êm đẹp định phóng hỏa sao?”

Lục Cường trầm mặc.

Cô ta truy vấn: “Là nam hay nữ?”

“Nữ.”

“Tuổi trẻ?”

“Ừ.”

Cô ta tiếp tục tò mò: “Chắc là kích động chứ gì, bị người yêu bỏ?”

Lục Cường nói: “Không phải, cô ấy chỉ đốt vàng mã.”

“Đốt vàng mã á?” Cô ta một mặt ngây thơ: “Đốt cho ai?”

“Người chết.”

Giọng anh vốn trầm, hợp với tình hình, một trận gió đêm thổi qua, góc váy của người phụ nữ tung bay, chân run rẩy.

Cô ta thét lên, vội vội vàng vàng lao vào ngực anh.

Lục Cường vẫn chưa hút xong điếu thuốc, một tay cầm thuốc, một tay lười nhác tựa vào khung cửa, không ôm cô ta cũng không đẩy ra.

Cô ta run rẩy: “Vừa rồi tôi ở nhà thì thấy đối diện có người phóng hỏa...... Nhưng mà, ở trên đó đốt vàng mã...... Thật đáng sợ, cô gái kia chắc là có vấn đề?”

Lục Cường nói: “Ai biết.”

Cô ta tiếp tục: “Tôi lạnh quá.” Nói xong, hữu ý vô ý lấy ngực cọ cọ ngực anh.

“Lạnh thì về nhà mà thay quần áo.”

Nửa giờ trước, có người gọi điện thoại đến phòng an ninh, nói trên sân thượng có người phóng hỏa, anh vừa mới chuẩn bị nằm ngủ, chụp đại quần short đi về phía bên kia, người gọi điện thoại đã sớm đứng chờ ở đó, cô ta mặc áo ngủ rộng rãi, mang dép lê, tóc rối bù, cũng nhìn không ra hình dáng...... Bây giờ giống như biến thành một người khác.

Ngón giữa Lục Cường búng ra, tàn thuốc bay vào thùng rác. Cô ta ôm anh rất chặt, anh sờ tay qua, chạm nhẹ chiếc mông.

Cô ta lắc lư, bị anh ôm đến kiễng chân lên, không kìm chế được liền hừ ra tiếng.

Lục Cường dừng động tác, tay trượt xuống đùi cô ta.

Nơi đó là vùng mẫn cảm, cô ta cong chân kẹp lấy tay anh, cười khanh khách đứng dậy.

Cảm giác không giống, Lục Cường thu tay.

Cô ta nói: “Anh bảo vệ đẹp trai ơi, nếu không thì anh đưa tôi trở về nhà đi, nhà tôi ở phía đối diện, trời tối quá...... Tôi rất sợ.”

Anh nhìn cô ta một cái: “Vậy cô nên thuê vệ sĩ, đó không phải là công việc của tôi.” Anh gỡ tay cô ta, lười nhác nhìn biểu cảm của cô ta, trực tiếp đi đến phòng an ninh.

Trong tiểu khu yên tĩnh không một tiếng động, con đường phía trước tối đen như mực, anh bước đi một mình, đối mặt không biết, tựa như đây chính là nửa cuộc đời còn lại của anh. Anh bỗng cười thành tiếng, thời khắc này, dường như anh đã xác định được tâm tư của mình.

Con đường càng lúc càng sáng lên.

***

Lô Nhân xin nghỉ phép vì lý do trẹo chân, bất lực nằm nghỉ ở nhà nửa tháng.

Sáng sớm đi đến xưởng may, các đồng nghiệp còn chưa tới, cô tìm một góc yên lặng ăn bữa sáng và uống ly sữa. Đây kỳ thực là phòng nghỉ của nhân viên, rất rộng rãi, ở trong góc chất đống những chiếc máy may chưa sử dụng, chính giữa đặt chiếc bàn gỗ dài, trên bàn còn sót lại dưa muối và dấm chua của người đã ăn trước đó. Ánh mặt trời xuyên thấu qua ly thủy tinh cũ kỹ, đỉnh đầu là chiếc quạt điện đang lay chuyển, căn phòng có chút hỗn độn.

Lô Nhân thu hồi ánh mắt, thở dài một hơi.

Hành lang truyền đến bước chân hỗn độn, vài đồng nghiệp nữ líu ríu đi tới, thanh âm càng lúc càng gần, Lô Nhân cọ xát ghế ngồi, không hiểu có chút hoảng hốt.

Đẩy cửa vào, mọi người nhìn về phía cô, im bặt.

Lô Nhân cúi đầu uống một ngụm sữa, có người lập tức chào hỏi: “Đi làm rồi sao?”

“Nghe nói cô bị trẹo chân, đỡ hơn chưa?”

“Tôi có sữa đậu nành, cô uống không?”

Lô Nhân buộc cao tóc, nở nụ cười, trả lời: “Trên chân có chút thương tích, nghỉ ngơi vài thì khỏe rồi...... Tôi vừa ăn sáng xong, không cần.”

Người nọ cười cười, đem sữa đậu nành đặt ở trên bàn, buông rèm cửa thay quần áo.

Bên trong yên tĩnh vài giây, bầu không khí có chút ngại ngùng.

Lô Nhân như đang đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, cô dọn dẹp đồ đạc trên bàn rồi bỏ đi, cười: “Tôi về phòng làm việc trước, nóic chuyện sau.”

Mọi người đều đồng thanh: “Ừ.”

“Được......”

“Được được......”

Cánh cửa kia sau khi khép lại, lại bắt đầu truyền đến tiếng xì xào bàn tán, nói cái gì đó nhưng cô nghe không rõ. cô nhẹ nhàng nắm chặt cánh cửa, cảm giác bản thân giống như con rùa, rút vào trong vỏ, né tránh thế giới bên ngoài.

Vừa rồi đồng nghiệp cũng không nói gì, thậm chí cũng không nhắc tới chuyện hôn lễ bị hủy bỏ. Cô không chịu được người khác dè dặt cẩn trọng nói sau lưng mình, cũng không cần người khác ân cần thăm hỏi. Cô không cần tình thương và lòng thương hại, điều này khiến cho cô cảm thấy buồn hơn, giống như thí nghiệm vật thể bị thất bại vậy.

Một buổi sáng, đồng nghiệp rủ cô đến căn tin ăn cơm, cô không muốn đi, chỉ muốn tùy tiện ăn bánh mì.

Cách đoạn cửa bị gõ vài cái, cô ngẩng đầu, là một đồng nghiệp nam.

“Cùng đi ăn cơm không?”

Lô Nhân lắc đầu: “Anh đi đi, sáng nay em ăn nhiều quá, vẫn chưa thấy đói.”

Anh ta lịch sự: “Ăn nhiều thì cũng chỉ là điểm tâm, bây giờ đã giữa trưa rồi, không đói bụng cũng phải ăn một ít.”

“Không đi đâu ạ......”

Anh ta vừa định nói chuyện, ngoài cửa có người kêu: “Trần Thụy, mọi người chờ mình anh đó, nhanh chút.”

“Ừ.” Anh ta trả lời, lại áp chế thân thể, thấp giọng: “Em không muốn trở thành đề tài bàn tán của mọi người, đó cũng không phải là phương pháp tốt, em nên giống như trước đây, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.”

Lô Nhân bỗng dưng ngẩng đầu, không thể phủ nhận trốn tránh là thứ duy nhất cô muốn làm, đúng vậy, dưới tình huống này quả thật khó khăn.

Cô mím môi dưới.

Đôi mắt Trần Thụy như ánh đèn pha, mang theo sức sống vô hạn, cổ vũ cô: “Đi thôi!”

Do dự một chút, Lô Nhân đứng lên, đi theo anh ta ra ngoài.

Đồ ăn ở căn tin rất bình thường, một món mặn hai món rau, canh không có mùi vị.

Vài đồng nghiệp khác cũng ngồi cạnh bàn ăn, nam nữ đều có, vừa ăn vừa nói chuyện, náo nhiệt ngất trời.

Không có người nào nhắc đến chuyện cũ của cô, cũng không dùng ánh mắt len lén quan sát cô, giống như sự việc kia chưa từng tồn tại.

Tự nhiên Lô Nhân lại cảm thấy thoải mái.

Có người tiến vào, hướng về phía bàn chào hỏi, thấy cô đi làm, ánh mắt lập tức trở nên thú vị, hỏi: “Lô Nhân, cô không sao chứ?”

Mọi người ngồi đó lập tức yên lặng, có người cúi đầu, có người xấu hổ ho khù khụ. Đồng nghiệp bên cạnh phải đụng vào cánh tay người nọ, cô ta mới ý thức được mình không nên hỏi, xấu hổ lui về phía sau, trốn rồi.

Lô Nhân buông chiếc đũa xuống, thức ăn nhạt như nước ốc.

Vừa rồi là đồng nghiệp khác phòng ban, bất quá quen biết sơ sơ, hôn lễ của cô và Lưu Trạch Thành căn bản không mời cô ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.