0852

Chương 56




Lục Cường bị đưa vào phòng thẩm vấn là ngày hôm sau, lão Hình ngồi đối diện anh, ngoài ra còn có hai người khác, một già một trẻ.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, nhân viên cảnh sát trẻ tuổi cầm lấy tờ giấy và một cây bút, anh ta chuẩn bị ghi lại quá trình thẩm vấn.

Anh ta lịch sự hỏi: “Tên tuổi.”

Lục Cường nói: “Tôi muốn gọi một cú điện thoại.”

Nhân viên cảnh sát liếc mắt: “Bây giờ đang trong thời gian thẩm vấn, không thể gọi điện thoại.”

Lục Cường không thèm quan tâm đến anh ta, nhìn lão Hình.

Nhân viên cảnh sát kiên nhẫn lần nữa: “Tên tuổi.”

Lục Cường không trả lời.

Lão Hình lấy lại bình tĩnh, ông buông cốc nước, nghiêng người thì thầm vài câu với người bên cạnh, đối phương cắn môi nhìn Lục Cường, gật đầu.

Lão Hình đứng dậy tắt camera theo dõi, ông móc điện thoại di động đưa qua.

Lục Cường không nhận: “Tôi muốn sử dụng điện thoại của mình.”

Lão Hình liếc anh một cái rồi rút tay về: “Đừng nói lâu quá.” Ông hướng về phía nhân viên cảnh sát, nói: “Vật chứng ở đâu, cậu mau mang qua đây.”

Lục Cường cầm di động bấm một dãy số.

Có hai cuộc gọi nhỡ, đều là do Căn Tư gọi tới. Ngón tay anh tiếp tục lướt màn hình, mắt khẽ di chuyển, số điện thoại hiện lên trên màn hình là một dãy số đặc biệt, đây không phải là số điện thoại trong nước.

Anh liếm môi dưới, ngón cái quơ quơ trong hư không, thu hồi tầm mắt.

Lục Cường cúi mắt liếc nhìn màn hình, xoay người hỏi: “Cho tôi một điếu thuốc được không?

Lão Hình đứng bên cạnh anh, thuận tiện giúp anh châm thuốc.

Lục Cường rít một hơi thật sâu, lại liếc nhìn màn hình di động, mãi cho đến khi có người bắt máy.

Anh đưa di động lên tai.

“Alô.”

Cách một lát: “Alô.”

Lục Cường: “Lô Nhân?”

“… Là em. Anh đang ở đâu?” Giọng cô thoáng sốt ruột, khoảng cách xa quá, tín hiệu chập chờn.

Lục Cường lại rít một hơi, cổ họng nghẹn lại, đầu gục xuống, tay để lên đùi. Cuối cùng, anh phải kìm nén cảm xúc.

Qua vài giây: “Phòng thẩm vấn.”

Bên im lặng một lát, không một tiếng động.

Lục Cường hỏi: “Đến chưa?”

“Rồi ạ.”

“Dàn xếp ổn thỏa chứ?”

Lô Nhân nói: “Vâng.”

Anh cố gắng thoải mái đưa tay phủi bụi trên đùi mình: “Vừa rồi làm gì? Lâu như vậy mới nghe điện thoại.”

Lô Nhân nói: “Đang ngủ.”

“Bên đó bây giờ là buổi sáng?”

“Vâng.”

Ngoại trừ việc xác nhận anh vẫn an toàn, còn lại cô chỉ ậm ừ cho qua.

Lục Cường: “Không muốn nói chuyện với anh sao?”

Hỏi xong, bên kia lại im lặng rồi, Lục Cường nín thở nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ vọng ra trong di động. Tay anh siết chặt, cứ ngồi im mặc kệ những người trong phòng thẩm vấn.

Một lúc sau, dường như Lô Nhân đã ổn định cảm xúc, anh nghe thấy cô nói: “Lục Cường, em hận anh.” Âm cuối rất nhỏ.

Trái tim anh dường như vỡ toạc ra, thấp giọng hỏi: “Hận anh làm gì?”

“Em ở chỗ này không quen, căn bản không thể nhìn thấy người châu Á.”

Lục Cường nói: “Căn Tử đã tìm cho em một dì giúp việc là người Trung Quốc.”

“Hàng xóm cũng không quen thuộc.”

“Họ hàng xa không bằng láng giềng gần.” Lục Cường nói: “Không có chuyện gì làm thì cứ tâm sự với hàng xóm.”

“Phòng ở quá lớn, chỉ có một mình em.”

Gò má Lục Cường khẽ giật giật, cách thật lâu mới nói: “Nhân Nhân, anh xin lỗi.”

“… Em muốn về nhà.” Nghe được giọng nói của anh khiến cô không kìm nén nổi, khóc.

Lòng anh nặng trĩu, anh hận không thể lập tức bay qua bên đó, thậm chí chỉ cần giúp cô lau nước mắt cũng được.

Hốc mắt Lục Cường nóng lên, quyết tâm: “Cứ xem như là em đi nghỉ dưỡng đi, không lâu nữa anh có thể qua bên đó tìm em.”

“… Thật sao?”

“Anh hứa.” Lục Cường nhắm chặt hai mắt, trong đầu chỉ nghĩ đến gương mặt đầy nước mắt của cô. Anh nghiêng người, khuỷu tay chống đầu gối: “Đừng khóc nữa, Lô Nhân.”

“Vâng.”

Lục Cường nói: “Người phụ nữ của anh phải kiên cường chứ, anh tin em có thể tự chăm sóc bản thân.” Anh dừng một chút: “Em hẳn là biết vì sao anh lại ở đây, cái chết của Ngô Quỳnh cũng liên quan một phần đến anh, sai lầm nhiều năm rồi, anh không hy vọng nó sẽ trở thành khúc mắc ở trong lòng em.”

“Đây là một món nợ.” Lục Cường trầm giọng nói: “Hiểu không?”

Lô Nhân khịt mũi: “Biết rồi.”

Chân mày anh thả lỏng: “Yên tâm chờ anh, được không?”

“Phải mất bao lâu?”

“Chưa biết.”

Trong lòng Lô Nhân ủy khuất, cố ý nói: “Nếu lâu quá, em sẽ không đợi nữa.”

Trái tim Lục Cường thắt lại: “Em muốn làm gì?”

Giọng cô thì thầm: “Đi tìm người đàn ông khác.”

Bầu không khí trở nên yên tĩnh, tàn thuốc rơi xuống mặt đất…

Anh rít một hơi, nói: “Ừ.” Lại cười lạnh: “Tuyệt đối đừng để anh thấy mặt hắn ta, nếu không anh sẽ làm cho hắn ta tuyệt tử tuyệt tôn.”

Lô Nhân cười khẽ, đầu dây điện thoại bên kia vừa khóc vừa cười. Chân mày Lục Cường giãn ra, khóe miệng hơi cong.

Lão Hình đi qua đi lại, đưa đồng hồ đến trước mặt anh.

Lục Cường nhìn một cái: “Nhân Nhân, anh không thể nói chuyện với em quá lâu.”

“Vâng.”

“Có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho Căn Tử.” Anh vỗ vỗ trán: “Nếu… Tình hình không tốt, em có thể viết thư cho anh.”

“… Được.”

Lục Cường siết chặt di động, nghe cô nói: “Em cúp máy đây.”

Anh chần chờ vài giây, người bên kia cũng không đáp lại, lúc ngón tay đè phím tắt, trong ống nghe truyền đến ba chữ khiến cho trái tim anh tan chảy.

Lô Nhân nói, em chờ anh.

… …

Lão Hình ngồi bên cạnh bàn, tay nắm chiếc cốc, không khí nháy mắt nghiêm túc trở lại.

Ông hỏi: “Có thể bắt đầu chưa?”

Lục Cường dựa vào lưng ghế: “Ừ.”

***

Trong những ngày này, Lục Cường phải vào phòng thẩm vấn liên tục, có Hình Duy Tân chiếu cố, tinh thần của anh không dễ bị oanh tạc. Thời gian này anh bị tạm giam, ngủ không đủ, mắt thâm quầng, râu mọc lia chia.

Cảnh sát tận lực thu thập tư liệu, ngày đêm không ngừng điều tra.

Mười bốn ngày sau, tư liệu đã được thu thập đầy đủ, lão Hình đem những thứ này đến Viện Kiểm Sát. Đợi vài giờ, cấp trên đồng ý phát lệnh bắt người…

Vì đây là vụ án đặc biệt, tòa án cũng nhanh chóng chấp nhận.

Phiên toà được mở vào giữa tháng mười, thời tiết chuyển lạnh, lá rơi đầy đường ở thành phố Chương Châu.

Hôm đó, Lục Cường gặp được Khưu Thế Tổ, ông ta một mặt lạnh nhạt nhìn về phía Thẩm phán, bọn họ mời luật sư tốt nhất để biện hộ cho Khưu Chấn, hôm đó không phải là kết quả cuối cùng, Thẩm phán chọn một ngày khác để tuyên án.

Cuối cùng chủ tọa lên tiếng: “Toà án xử lý thẩm tra kết thúc, hiện tại bị cáo sẽ bị giam giữ. Khi nào phiên tòa mở lại sẽ được thông báo sau.”

Khưu Chấn bị cảnh sát còng tay dẫn đi.

Đám người dự thính dần dần di tản, Lục Cường quay đầu, Khưu Thế Tổ đã rời đi trước. Anh liếc mắt bâng quơ, Lương Á Vinh nhìn anh một cách thù địch. Thân thể bà dường như không được khỏe, tóc làn da gầy gò, đôi mắt chứa đầy hận thù và giận dữ, nếu ánh mắt kia là con dao găm, sớm đã đem Lục Cường về nơi Hoàng Tuyền.

Lục Cường thu hồi tầm mắt, anh ra tự thú chuyện năm xưa cũng không thể làm Lương Á Vinh nguôi hận.

Ngày tuyên án là một tuần sau, tội danh của Khưu Chấn được thành lập, bị xử án mười năm tù.

Lục Cường bao che hành vi phạm tội, kết án tám năm. Do trước kia anh đã bị giam mất sáu năm, ngoài ra có công tố giác, lại tích cực hiệp trợ cảnh sát điều tra nên được giảm hình phạt xuống là tám tháng lẻ bảy ngày…

Sau khi chánh án tuyên án xong, người nhà nạn nhân cơ hồ phản đối, Ngô Quỳnh bị giết hại, vậy mà Khưu Chấn lại thoát tội tử hình. Lương Á Vinh siết chặt lòng bàn tay, dùng lời lẽ xúc phạm bị cáo, mặt bà đầy nước mắt, tóc tai bù xù, cổ họng thét lên khàn khàn. Mọi người ngồi đó cũng rất đồng cảm với người nhà của nạn nhân.

Lương Á Vinh bị mời ra khỏi phòng xử án, không khí cay đắng này sẽ không thể dập tắt trong một thời gian dài.

Lục Cường nghiêng đầu đối diện với Khưu Thế Tổ, Khưu Thế Tổ lấy tay kéo kéo cổ áo, khóe miệng khẽ cong, không nói một lời xoay người rời đi.

Khưu Chấn bị đưa vào tù, Lục Cường bị đưa đến một khu giam giữ đặc biệt.

Sau khi xem lại bản tuyên án, Hình Duy Tân thở phào nhẹ nhõm.

Lục Cường nhận được thư tay của Lô Nhân, năm mới còn có hai mươi ngày.

Anh đọc thư dưới sự giám sát của cảnh ngục, tổng cộng có ba trang giấy, hầu như trong thư cô đều miêu tả cuộc sống ở bên kia. Cô tìm được một việc làm nhẹ nhàng, ngay gần chỗ các cửa hàng may, cửa hàng không lớn lắm nhưng ông chủ tốt tính. Sức khỏe của cô cũng ổn định, Căn Tử thuê một dì giúp việc khoảng năm mươi tuổi, thỉnh thoảng vào cuối tuần con trai và con gái của dì ấy sẽ tới thăm. Phía trước nhà là công viên, sau bữa cơm cô thường đi tản bộ, từ nơi đó có thể nhìn thấy hoàng hôn, cô nói, mỗi khi màn đêm buông xuống là rất muốn nhìn thấy anh.

Cổ họng Lục Cường nghẹn lại, anh tiếp tục đọc.

Cô nói, từ công viên đi bộ vài bước có một siêu thị nhỏ dành cho người Trung Quốc, ở đó cái gì cũng có lại dễ sử dụng, bình thường cô đều mua đồ ăn ở đây về nấu ăn cùng dì giúp việc.

Bữa sáng không có bánh quẩy và sữa đậu nành, cô rất nhớ những món ăn quê nhà. Buổi tối đi ngủ thì giường quá lớn, nửa đêm trời rất lạnh. Người ngoại quốc thật cởi mở, bọn họ không hề che giấu tình cảm trong lòng, còn có thể ôm hôn ngoài đường, mỗi khi nhìn đến hình ảnh này, cô lại nhớ tới thời gian ở bên anh.

Trong thư Lô Nhân còn viết, ba tháng đầu rất khó khăn, cô không thể ăn, mỗi lần nghe mùi dầu mỡ là cô liền nôn ra, chóng mặt, mệt mỏi, buổi tối ngủ trằn trọc. Cô ngủ không được ngon, ôm chăn đè nén khóc, liên tục gọi số của anh, có điều tín hiệu không thể kết nối, lúc này cô hận nhất là anh…

Lục Cường đưa tay vò đầu, đoạn này anh không hiểu lắm, lại nghiêm cẩn đọc thêm một lần.

Lật qua, còn có một trang giấy.

Anh đọc xuống phía dưới, ánh mắt nhìn thấy bốn chữ cuối cùng thì liền dừng lại, ngón tay run bần bật.

Cảnh ngục nhìn thấy liền hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Lục Cường hoảng thần, vội vàng đem bức thư đưa tới: “Giúp tôi nhìn xem đoạn này, cuối cùng đây là cái gì.”

Cảnh ngục kinh ngạc nhìn anh, hoài nghi tinh thần của anh không tốt, anh ta giúp anh đọc lại.

Hơn nửa ngày Lục Cường dường như không biết đang nghĩ cái gì, anh cầm bức thư trong tay, anh còn nhìn chằm chằm bốn chữ kia.

Cảnh ngục: “Cậu không có chuyện gì chứ?”

Lục Cường phản ứng kịp thời: “Cảnh ngục, tôi muốn hồi âm.”

Cảnh ngục đưa cho anh hai tờ giấy. Lâu rồi anh không cầm bút, lúc viết thư có tư thế kỳ quái, suy nghĩ thật lâu, anh mới đặt bút xuống.

Chữ viết của anh thô ráp, hạ bút nặng nề lên trang giấy. Chữ nào anh không viết được liền hỏi cảnh ngục, cảnh ngục dứt khoát ngồi xuống, tìm giấy bút, hỏi anh muốn viết cái gì.

Hỏi xong, anh lại không kiên nhẫn.

Rốt cuộc cũng viết xong một trang giấy A4. Lục Cường nhìn lại lần nữa, mím môi, đột nhiên vò nát.

Cảnh ngục: “…”

Anh nở nụ cười thanh lãnh: “Viết không hay.”

Cảnh ngục khịt khịt mũi, ném bút đi, đứng bên cạnh mặc kệ.

Lục Cường lại tiếp tục suy nghĩ, lần này anh không hỏi cảnh ngục nữa, ở trên giấy viết ra bảy chữ: Chết tiệt, Lô Nhân, em giỏi lắm.

Đêm đó Lục Cường mất ngủ.

Ngày hôm sau anh xin gặp Căn Tử.

Lúc Căn Tử tới thăm anh trên mặt anh tươi cười rạng rỡ.

Lục Cường nói: “Giúp anh làm chuyện này, đưa mẹ anh ra nước ngoài.”

Căn Tử nhếch miệng, khoát tay nói: “Anh đừng làm khó em, chẳng lẽ anh không biết tính tình của mẹ anh ngang ngược cỡ nào, lúc trước anh khuyên cũng không được, em dựa vào cái gì?”

Lục Cường dựa lưng vào ghế, ngón trỏ linh hoạt vỗ trán, đắc ý nhíu mày.

Anh định liệu trước liền hừ cười hai tiếng: “Mày nói thế này…”

Căn Tử ngây ngốc.

“Con dâu của thím mang thai, thím không muốn qua bên đó thăm sao?”

Căn Tử sửng sốt: “Ai mang thai hả?”

Lục Cường nói: “Chị dâu mày.”

Nháy mắt Căn Tử liền hiểu, vỗ đùi: “Thật sao?” Sau đó cậu cười rộ lên, ý tứ hàm xúc không rõ giơ thẳng ngón cái: “Anh, anh thật sự thông minh.”

Căn Tử trở về liền quay lại Hoài Châu, thực hiện theo lệnh Lục Cường phân phó.

Thoáng một cái đã đến đêm trừ tịch(1).

(1) Đêm trừ tịch là khoảng thời gian thiêng liêng nhất của năm khi các gia đình xum họp, chuẩn bị đón năm mới với những điều tốt lành sẽ đến và tiễn trừ năm cũ.

Phòng giam hôm nay giăng đèn kết hoa, mọi người chúc mừng qua lại, buổi tối được ăn sủi cảo, ngồi ghế xem tiệc tối.

Trong ngục giam hiếm khi nào náo nhiệt như vậy, so với lúc bình thường cũng tắt đèn trễ hơn.

Giữa khuya, Lục Cường không ngủ được, anh nhìn những ngôi sao nhỏ ngoài cửa sổ thông hơi trên tường, nơi này cách xa nội thành, nghe không được tiếng pháo nổ, cũng không nhìn thấy pháo bay tung tóe, yên tĩnh dị thường. Anh nhớ tới tết âm lịch năm trước, cô ở nhà cậu, còn anh đang trên đường về quê.

Năm nay bọn họ cũng chia lìa như năm ngoái, anh ở trong tù, cô cách anh hơn tám nghìn cây số.

Lục Cường đột nhiên nghĩ đến đứa con chưa xuất hiện hình hài, thậm chí trở mình mấy lần cũng không buồn ngủ.

Người ở giường bên cạnh ló đầu nhỏ giọng hỏi: “Cậu sao vậy?”

Lục Cường nói: “Ngủ không được.”

Anh ta lót cùi chỏ sau gáy, cười xấu xa, hỏi: “Nhớ phụ nữ?”

Lục Cường liếc anh ta một cái, xoay người lại, ánh mắt nhìn trần nhà, thấp giọng: “Nhớ vợ.”

Những ngày này anh đặc biệt hy vọng qua nhanh.

Một tháng sau, thời hạn ra tù còn năm tháng.

Có người vào tù thăm anh, anh không nghĩ người ngồi đối diện mình lại là Khưu Thế Tổ.

Hai người nhìn nhau một lát, Khưu Thế Tổ cầm lấy điện thoại hỏi anh: “Trần Thắng đã chết rồi cậu biết chưa?”

Lục Cường nói: “Biết.”

Đêm đó anh không giết chết Trần Thắng, Trần Thắng qua đời vì do chơi thuốc quá liều. Cảnh sát đã đi điều tra, Trần Thắng chết, Lục Cường không hề liên quan.

Khưu Thế Tổ gọn gàng dứt khoát: “Tôi muốn biết vì sao cậu lại trăm phương nghìn kế ép tiểu Chấn phải ngồi tù.”

Lục Cường rũ mắt, qua nửa giây, nói: “Lương tâm không cho phép.”

Khưu Thế Tổ không nghĩ anh sẽ đáp như vậy, ông ta dừng vài giây, sau đó cười to thành tiếng: “Lục Cường, trước đây cậu có biết cậu làm bao nhiêu việc thương thiên hại lý chưa, lương tâm không cho phép?”

Lục Cường dựa vào lưng ghế, bình thản nhìn ông ta, không nói chuyện.

Khưu Thế Tổ thu hồi nụ cười: “Mặc kệ mục đích của cậu là gì, Lục Cường, tôi nhất định sẽ không để tiểu Chấn ngồi tù quá lâu.” Nói xong, đắc chí hài lòng nhìn anh.

Lục Cường day day huyệt thái dương, sau đó anh trầm tĩnh lại, không nói chuyện.

“Về sau tôi điều tra được, Trần Thắng ở giữa châm ngòi nổ, hại người phụ nữ của cậu chuyện này tôi căn bản không biết.” Ông ta nhìn Lục Cường: “Trước giờ tôi đều luôn tín nhiệm cậu, càng hiểu rõ con người cậu, tin tưởng cậu sẽ không bán đứng tiểu Chấn, cho nên…”

Ông ta bĩu môi: “Thật thất vọng.”

Lục Cường nói: “Tôi đối với Khưu Chấn cũng như vậy.”

Khưu Thế Tổ bỗng nhiên kéo kéo cổ áo: “Tính cách này của nó là học được từ cậu.” Lại nói: “Sự việc này tôi sẽ không truy cứu nữa, coi như hoàn lại năm đó đã nợ cậu một ân tình.”

Khưu Thế Tổ đứng lên: “Sau này tự giải quyết cho tốt.”

Lục Cường híp mắt nhìn, nhẹ nhàng nở nụ cười.

***

Đầu tháng tư anh mới biết được Khưu Chấn bị đánh đến chết, tin tức là do Hình Duy Tân truyền lại.

Hình Duy Tân nói: “Là lão Đặng làm.”

Một tháng trước, Lương Á Vinh đi thăm lão Đặng đã thuật lại, năm trước lão Đặng bị ung thư phổi, vừa mới sơ kì nhưng người đã gầy yếu không ít.

Hai người nói chuyện khoảng mười phút, sau khi Lương Á Vinh đi thì lão Đặng trầm mặc trở về.

Trong lúc làm việc, lão Đặng vụng trộm một thanh sắt giấu vào bắp đùi. Ông ta dùng thứ vũ khí này để giết Khưu Chấn.

Không ai nghĩ tới, một người có thân hình gầy ốm ở thời kỳ đầu của bệnh ung thư phổi lại có thể làm được chuyện này, khả năng là xuất phát từ tình cha con.

Sau đó, lão Đặng kiệt sức, bây giờ chỉ còn có thể thoi thóp vài ngày.

Hình Duy Tân nói: “Có lẽ ông ấy đã kìm nén quá lâu.”

Lục Cường hỏi: “Ông ấy bây giờ ở đâu?”

“Bệnh viện.”

Hai tay Lục Cường di chuyển lên mặt bàn, qua hồi lâu mới hỏi: “Có thể cho tôi một điếu thuốc được không?”

Hình Duy Tân đưa tới một điếu thuốc, nhìn Lục Cường chậm rãi hút xong.

Sau đó, anh đứng dậy rời đi, tròng mắt đỏ ửng. Hình Duy Tân nghe thấy Lục Cường nói: “Giúp tôi tìm cho ông ấy một chỗ an nghỉ thật tốt.”

Khưu Thế Tổ tỉnh dậy sau cơn mê, con trai độc nhất qua đời, huyết áp ông ta lên não, trúng gió được đưa vào bệnh viện.

Qua vài ngày, già thêm mười tuổi.

Sau khi tỉnh lại vẫn không thể chấp nhận được hiện thực, bi thống đan xen, cấp cứu liên tục hai lần.

Ông ta thoát qua cơn nguy kịch, chuyện thứ nhất ông ta muốn làm chính là khiến cho Lục Cường nhà tan cửa nát.

Nhưng mà, vài ngày sau, cấp dưới lại cấp báo, vợ và mẹ của Lục Cường đã sớm tẩu thoát ra nước ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.