Một tuần sau.
Mọi chuyện diễn ra yên bình, Lô Nhân xin nghỉ dài hạn, cô ru rú ở trong căn phòng đã thuê được hơn năm năm, vẫn không thể chấp nhận thực tế.
Cô tiều tụy không chịu nổi, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, không đi ra ngoài, không rửa mặt, ngẫu nhiên hoảng hốt, vẫn không thể chấp nhận hiện thực.
Cô thuộc loại người chung thủy, cùng Lưu Trạch Thành yêu đương mấy năm, mặc dù không trải qua nhiều sóng gió, nhưng tình yêu của bọn họ tựa như sông cạn đá mòn, lại bình thản tràn ngập ấm áp, cô cho rằng bọn họ có duyên làm bạn, cứ như vậy sống hết quãng đời còn lại, vạn lần không nghĩ tới, có một ngày anh ta sẽ phản bội cô.
Lô Nhân vẫn không dám hồi tưởng đến ngày đó.
Hai mươi mấy năm qua, lần đầu tiên trong cơn giận dữ, ước mơ trở thành vợ sinh con đẻ cái bị chính người mình yêu dập tắt, cô chỉ biết chạy trốn, bất lực lái xe về bãi đỗ xe của khách sạn.
Ở một mức độ nào đó, Lô Nhân thừa nhận cô rất nhát gan, sợ phiền phức, hận đời chỉ dám tức giận trong lòng, cùng người khác cãi nhau cô rất ít khi nóng giận, cho dù đánh người cũng là lần đầu tiên. Lô Nhân là loại phụ nữ bình thường, không phải thánh nhân, lây nhiễm nhiều lắm thế gian nhưng vẫn là kẻ phàm trần, cô sợ phải đối mặt với sự xấu hổ, để ý người khác nhìn mình thế nào, càng sợ bị chỉ trích.
Cô nắm tay lái, cả người phát run, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, chỉ lo lắng trò khôi hài này phải giải quyết thế nào.
Lúc đó buổi lễ vẫn chưa bắt đầu, rất ít khách, chỉ có một số bạn bè thân và đồng nghiệp.
Ở bãi đỗ xe cô đụng mặt cô bạn thân Diệp Phạm, cô ta đã giúp đỡ cô đưa quần áo tới, giúp cô thông báo hủy bỏ đám cưới.
Diệp Phạm đi rồi, bên trong xe yên tĩnh đến đáng sợ, trong kính chiếu hậu hiện lên gương mặt tái nhợt của một cô gái, trang điểm lộn xộn, màu son môi còn bị lem luốc lên sườn mặt.
Lô Nhân lấy khăn giấy ra lau, màu son này quá lì, cô chùi rất mạnh, giống như vội vàng chùi đi thứ tình cảm của bảy năm kia. Vết son môi mờ dần, do quá dùng sức nên làn da mỏng manh bị ửng đỏ.
Cô nhìn vào gương mặt mình, không khỏi đau buồn.
Những người thân thích trở về phòng nghỉ của cô dâu, kẻ thứ ba đã bị Lưu Trạch thành khẩn khuyên can rời đi, anh ta cúi đầu, suy sụp tựa vào sofa.
Sự việc xảy ra đột ngột, tuy trước đây anh ta sai lầm, nhưng kết cục này lại do Lô Nhân gây ra, anh ta thầm oán trách cô. Dì của Lô Nhân la làng yêu cầu bối thường tổn thất, dượng của cô chỉ buồn rầu ngồi yên, không có người nào nghĩ đến cảm nhận của cô. Diệp Phạm không hài lòng, chỉ thẳng tay vào Lưu gia chửi ầm lên.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong phòng tranh cãi ầm ĩ.
Lưu Trạch Thành vọt lên, giữ chặt tay Lô Nhân dẫn ra ngoài.
Lô Nhân không kịp phản ứng, bị anh ta kéo trên hành lang.
Lưu Trạch Thành vẫn còn mặc bộ đồ vest màu đen, quần áo được cắt may tinh tế, chất liệu sang trọng, tôn thêm dáng người cao gầy của anh ta. Cà vạt buộc lỏng, lệch qua một bên, cả người có vẻ cáu kỉnh.
Anh ta cúi đầu nhìn cô, cũng không nói chuyện.
Chỉ mới một đêm, Lô Nhân bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này trở nên xa cách.
Sau một hồi lâu, Lưu Trạch Thành cuối cùng cũng mở miệng: “Chẳng lẽ em nhất định phải phá tan hôn lễ?”
“Nói đi, anh muốn em phải thế nào?”
Lưu Trạch Thành không dám nhìn vào ánh mắt cô, anh ta nhìn chằm chằm góc áo của cô: “Anh và cô ấy chỉ là gặp dịp thì chơi, có điều không cẩn thận......” Anh ta dừng một chút, cảm thấy khó mở miệng: “Phát hiện thì đã quá muộn, nếu phá thai cô ấy sẽ gặp nguy hiểm… Cho nên mới dẫn đến cục diện như ngày hôm nay.”
Tay Lô Nhân siết chặt, mỗi một câu nói của anh ta đều giống như dao cắt vào ngực cô.
Anh ta tiếp tục: “Chúng ta đã ở cùng nhau sáu bảy năm, anh yêu em hay không chẳng lẽ em không biết, chuyện này là do anh nhất thời hồ đồ......” Tay chân anh ta luống cuống: “Hi vọng em có thể tha thứ cho anh.”
“Còn cô ấy thì sao?”
Lưu Trạch Thành sẵn cớ: “Anh cam đoan, về sau cô ấy sẽ không đến quấy rầy chúng ta nữa.”
“Chúng ta?” Lô Nhân dở khóc dở cười: “Trước giờ chưa từng phát hiện anh là loại đàn ông tham lam.”
Lưu Trạch Thành xấu hổ vô cùng, lãng sang chuyện khác: “Lô Nhân, sau này anh sẽ không ép em sinh con. Nhà anh chín thế hệ đều phải có người nối dõi, nhưng bây giờ anh đã có con, mẹ anh cũng không nói gì, sau này chúng ta cứ thế...... mà sống.”
Lô Nhân vô lực: “Em không muốn nuôi con người khác.”
Anh ta thốt lên: “Kết quả kiểm tra trước khi kết hôn em không thể sinh con......”
Hành lang nhất thời yên tĩnh, Lô Nhân run sợ một hồi.
Mưa to giàn giụa, ánh mắt cô chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, giờ phút này cô mới hiểu được, tình cảm hai người nhìn như chắc chắn, nhưng hiện thực quá tàn khốc. Lô Nhân rốt cuộc cũng ý thức được, trả giá cuộc tình sáu năm đánh đổi lại là......
Điện thoại trong phòng vang lên, Lô Nhân nằm trên giường, khó khăn lắm mới dẹp bỏ hồi ức, cô lao qua nhận điện thoại, nhìn nhìn, là Lưu Trạch Thành.
Lô Nhân nhìn chằm chằm màn hình, bên kia tự động cắt đứt, mãi cho đến khi điện thoại vang lên lần nữa cô mới phản ứng kịp.
Giơ điện thoại lên tai, cô cảm nhận được hơi thở nặng nề của anh ta.
Lô Nhân hỏi: “Chuyện gì?”
Bên kia nói: “Em đang làm gì?”
“Nói thẳng.”
Dừng một chút, Lưu Trạch Thành mới nói: “Anh muốn cùng em thương lượng về chuyện ngôi nhà.”
***
Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà rọi vào căn phòng, rèm cửa sổ động đậy, gió nhẹ thổi vào.
Trên giường hỗn độn, quần áo sách cũ rơi xuống đầy đất, trên bàn toàn là mì ăn liền, sau khi Lưu Trạch Thành chuyển đi, nơi này hầu như không còn đồ dùng của anh ta.
Sau một hồi, Lô Nhân mới từ trên giường bò dậy, cô khép mắt, chùi mặt, sự tuyệt tình của anh ta đã thức tỉnh cô, cô đột nhiên nhận ra, ngược đãi với bản thân là ngu xuẩn đến cỡ nào.
Cô bắt đầu dọn dẹp phòng, một số đồ linh tinh của anh ta vẫn để ở đây, báo cáo thí nghiệm, tạp chí và sách cũ.
Lô Nhân ra ngoài, cô mặc trên người áo thun và chiếc váy ngắn, hai chân cô thon dài rất đẹp.
Ngoại trừ khuôn mặt có chút tiều tụy, nhìn cô bây giờ rất giống nữ sinh.
Cô đi đến trước cửa tiệm cơm, vài ngày nay nằm ở phòng cơ hồ là chưa ăn đủ bữa, chỉ ăn bánh bích quy và mì ăn liền cũng không cảm thấy đói. Sau khi siêu thị, drap giường, bao gối, chén trà, bát đũa đều đổi lại mới.
Từ siêu thị đi ra, đèn đường đã lên.
Lô Nhân xách túi nhỏ túi lớn, gọi taxi.
Đi tới tiểu khu, cửa lớn khép chặt.
Tài xế bấm còi hai tiếng, bên trong không hề phản ứng.
Lô Nhân ló đầu ra khỏi cửa xe. gió nhẹ thổi qua. Cánh cửa sắt chạm rỗng, khung cảnh tối đen như mực, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng radio cũ kỹ phát ra.
Cô hô to: “Bác Lý, bác có ở đây không?”
Bên trong không có động tĩnh.
Một lát sau, cô còn nói: “Phiền bác mở cửa cho cháu, cháu mua nhiều đồ lắm, không tiện xách bộ vào ạ.”
Bầu không khí yên tĩnh, chờ giây lát, Lô Nhân muốn xuống xe xem xét, chớp mắt một cái, trước cửa chung cư hiện ra một dáng người.
Người nọ chẳng phải bác Lý, ngoại hình của anh ta cao hơn bác Lý rất nhiều. Tay anh ta đút túi quần đứng yên tại chỗ giống như bóng ma, dung mạo mơ hồ, chỉ có thể nhận ra hình dáng. Dáng người khôi ngô, trang phục màu đen, chân thon dài, một ống quần cuộn lên, không mặc áo bảo vệ, đầu anh ta đội mũ.
Lô Nhân khẽ nheo mắt lại, người này cô chưa từng thấy, nhưng không hiểu vì sao cô lại có cảm giác quen thuộc.
Người nọ tựa hồ nhìn qua, dừng một lát, tiến lên kéo cửa ra.
Xe lái vào, Lô Nhân há miệng thở dốc, một câu cám ơn chưa nói đã lướt qua nhau.
Về nhà lại bận rộn suốt, sau một giờ, căn phòng khác hẳn, cô thay drap giường và gối, phòng khách trở nên sạch sẽ thoải mái, không còn thấy những tờ báo ném lung tung, toilet mát mẻ, bên cạnh còn treo một chiếc khăn lông màu hồng nhạt......
Tất cả đều mới, căn bản nhìn không ra có người từng ở đây.
Cả người Lô Nhân mệt mỏi, ngồi trên sofa, thoáng nhìn qua căn phòng trống rỗng, cảm giác cô đơn ùa về, nỗi đau này âm ĩ trong tận đáy lòng. Cô thở một hơi, ra lệnh cho bản thân không được nghĩ tới nữa, đôi mắt dừng ở đống giấy vụn trước cửa.
Lô Nhân cắn cắn môi dưới, cầm lấy bật lửa cùng đồ vật cũ đi lên sân thượng.
Gió đêm thổi vù vù, xóa tan cái nóng ban ngày.
Ánh trăng bị mây che khuất, chỉ còn một điểm mông lung.
Cô đứng ở trên nhìn xuống, mấy ngọn đèn đường chiếu sáng khu phố, ban đêm yên tĩnh cực kỳ, dường như mọi người đều đã ngủ say.
Lô Nhân ngồi trên chiếu, cầm lấy một chồng giấy trong tay, là luận văn của Lưu Trạch Thành. Ánh trăng thật mông lung, căn bản không thấy trên đó viết gì, nhưng chữ viết của anh ta vĩnh viễn khắc sâu trong đầu cô, không thể nào quên.
Bật lửa ‘soạt’ một tiếng, trong bóng tối ánh lửa bé nhỏ dấy lên, dần dần thành lớn, không khí tràn ngập mùi tro bụi.
Lô Nhân đem giấy trong tay quăng vào trong lửa, ánh lửa chiếu sáng lên mặt cô, khói đen kèm với bụi bậm bay lượn giữa không trung, tất cả mọi thứ đều cách xa cô.
Đống giấy vụn bị thiêu một hồi, gió đêm thổi tan đi.
Lại chìm vào bóng đêm, Lô Nhân ngồi một lát mới đứng dậy, nháy mắt cô hét thất thanh.
Trước cửa sân thượng bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, quần short áo thun. Miệng ngậm điếu thuốc, tư thế nhàn nhã, không biết đã đứng nhìn cô bao lâu.
Lô Nhân kinh hồn bất định, lui liền mấy bước.
Người nọ đứng thẳng, thấp giọng: “Đừng di chuyển, lui lại một bước sẽ không có người cứu.”
Gáy Lô Nhân tê rần, lông tơ đều dựng thẳng lên, đối phương chỉ mới mở miệng, cô đã phải hốt hoảng.
Cô gặp anh hai lần, một lần là ở trại giam, một lần trong màn mưa to.
Cô không biết tên anh, chỉ biết số áo tù nhân: 0852.
Giọng cô mạnh mẽ: “Sao anh lại ở đây?”
Lục Cường cắn cắn điếu thuốc, khóe miệng khẽ nhếch: “Em quen tôi sao?”
Lô Nhân cắn môi: “Không biết.”
Lục Cường không nói chuyện, anh đi về phía trước hai bước.
Lô Nhân hoảng sợ rút về phía tường, đêm đã khuya nhưng cô vẫn mơ hồ nhìn thấy ánh sáng trên đầu anh, khói thuốc nháy mắt tản đi, hiện lên gương mặt góc cạnh rõ ràng, cùng một con ngươi đen láy sâu không thấy đáy.
Lô Nhân kích động mở miệng: “Anh muốn thế nào?”
Lục Cường dừng lại, cười nói: “Sẽ không làm gì.”
Lô Nhân nói: “Anh tránh ra, tôi muốn gọi bảo vệ.”
“Tôi chính là bảo vệ.”
Lục Cường đi đến bên cạnh đống lửa, dùng chân nghiền nát đốm lửa, “Bảo vệ mới của tòa nhà.”
Lô Nhân trố mắt.
Anh nói: “Cư dân thông báo trên sân thượng có người phóng hỏa.”
Một lát sau Lô Nhân mới lấy lại tinh thần: “Tôi không phóng hỏa, chỉ đốt vài thứ.”
“À.” Anh nói: “Tôi nhìn thấy rồi.” Không biết anh đứng ở sau lưng cô bao lâu.
Lô Nhân không muốn nhiều lời, muốn vòng qua người Lục Cường đi xuống.
Trời rất tối, căn bản không nhìn thấy đường đi, cô bỗng trượt chân, giọng kêu rên, cổ chân bị một thanh sắt xẹt qua.
Cô bây giờ yếu ớt không chịu nổi một kích, một chút đau cũng đủ khiến cô bài trừ vài giọt nước mắt.
Một hồi lâu, bỗng có một sức lực mạnh mẽ quàng ngang hông cô.
Anh nghiêng người muốn ôm cô, đỉnh đầu truyền đến giọng nói: “Phòng số mấy, tôi đưa em về.”