0852

Chương 42




Hôm nay là mùng tám tháng tư, bầu trời sáng sớm toàn là sương mù, xuân hạ luân phiên, không khí trong lành.

Lục Cường gọi điện thoại về nhà, Tiền Viện Thanh bấm đốt ngón tay xem ngày, kén cá chọn canh chọn đúng ngay ngày hôm nay, kết quả còn gặp phải thời tiết xấu.

Anh ở trong phòng đợi không được liền đi xuống tòa nhà, ngồi ở bồn hoa hút thuốc. Anh không mở ô, sương khói trong tay lượn lờ trong mưa.

Mười phút đồng hồ sau Lô Nhân mới xuống, cô mang giày cao gót, khoác trên người bộ đồ đầm màu trắng đơn giản. Lục Cường chau mày, tầm mắt quan sát cô.

Bộ ngực đẫy đà để lộ vòng eo con kiến.

Lục Cường nhìn hơi lâu, điếu thuốc trong tay đột nhiên không còn mùi vị, anh tùy tay dụi tắt, đứng lên.

“Trang điểm rất đẹp.” Mắt anh lấp lánh, khóe môi khẽ nhếch.

Lô Nhân vuốt tóc, né tránh: “Có thể đi rồi.”

Hôm nay cô trang điểm nhẹ, cố ý dùng màu son đỏ tươi, bình thường cô không đánh loại son này, bộ dạng lay động lòng người.

Lục Cường chà xát lòng bàn tay, muốn lấy ngón tay hung hăng xoa lên môi cô vài cái.

Lô Nhân ngẩng đầu: “Sao vậy?”

Anh siết chặt tay, hàm răng khẽ cắn: “Đi thôi.” Cầm ô che cho cô, thuận miệng hỏi: “Em mang theo giấy tờ đầy đủ rồi chứ?”

“Vâng ạ.”

Lục Cường nhìn con đường phía trước, lại hỏi: “Không cần kiểm tra lại sao?”

“Không cần.”

“Bóp tiền đâu?”

“… Có rồi.”

Hai người đi về phía bãi đậu xe, mưa lớn một chút, anh giơ cánh tay, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Bằng lái thì sao?”

Lô Nhân không đáp, nhịn không được nở nụ cười, giơ tay nắm lấy tay anh, ngẩng đầu nói: “Anh đừng khẩn trương.”

Lục Cường cắn cắn khóe môi, Lô Nhân lại còn giảo hoạt  nhìn anh.

Phía trước là một cái hố tích một vũng nước mưa. Lục Cường xoay đầu cô trở về: “Đừng nhìn anh, nhìn đường đi.”

Trời mưa nên giao thông ách tắc, hôm nay là ngày lành tháng tốt, đại sảnh tụ tập rất nhiều người…

Sau đó, bọn họ chụp ảnh, nhân viên đưa cho bọn họ hai tờ giấy đăng ký kết hôn. Không có chỗ ngồi, Lục Cường phải đứng cạnh bàn điền thông tin.

Vóc dáng của anh rất lớn, anh nghiêng người giúp cô ngăn trở đám đông xung quanh, hai người chen chúc ở một góc, anh cúi mắt nhìn cô lần nữa.

Phía trên là phần thông tin cá nhân của đôi vợ chồng, phía dưới ký tên. Chữ của Lô Nhân rất đẹp, cô ghi khá nhanh, không tốn bao lâu thời gian đã điền xong. Phía dưới là đoạn văn tự: Chúng tôi cam đoan những lời khai trên đây đúng sự thật, việc kết hôn của chúng tôi là tự nguyện… Không vi phạm quy định của luật hôn nhân và gia đình Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa…

Lô Nhân cầm bút viết xuống, dừng ở mấy chữ cuối cùng —— tự nguyện kết làm vợ chồng.

Cô dừng một chút, lặp đi lặp lại hai chữ này, nghĩ đến sau này bọn họ là của nhau, cảm giác thật tươi mới.

Một năm trước, cô và Lưu Trạch Thành quen nhau cũng chưa từng nghĩ tới chuyện đăng ký kết hôn, mẹ Lưu cố ý bảo cô mua nhà trước rồi hãy kết hôn, để Lưu Trạch Thành đứng tên. Khi đó cô rất ngu xuẩn, cho anh ta thêm một ít tiền, ngây ngốc nghĩ rằng sau khi kết hôn sẽ sống chung cả đời, lòng tràn đầy khát khao về tương lai, căn bản không để ý đến chuyện đứng tên. Cuối cùng, cô bị bỏ rơi, để lại là sự phản bội vô tận và thương tổn…

Lô Nhân nắm chặt bút, tâm tư mơ hồ.

Trong đại sảnh vang lên vài âm thanh không ngừng, còn có tiếng người va chạm nhau.

Lục Cường hỏi: “Quên tên mình viết thế nào rồi hảÉ”

“… Dạ?” Cô không nghe rõ.

“Hay là không biết viết.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, anh cúi đầu nhưng không cười, sắc mặt thay đổi một chút, nhiệt độ trong phòng rất cao, trán ai cũng chảy mồ hôi. Cô theo bản năng lấy khăn giấy lau chùi mồ hôi cho anh.

Lục Cường siết chặt bàn tay Lô Nhân, hạ giọng: “Đã đến bước này, còn muốn từ bỏ?”

Trên trán Lô Nhân cũng chảy rất nhiều mồ hôi, cô xoay xoay tay: “Anh nhẹ một chút.”

Tay anh thả lỏng, nảy sinh ý đồ, nói: “Ký cũng phải ký, không ký cũng phải ký.”

Cô bị anh áp sát vào tường, tiếng huyên náo đều ở phía sau lưng anh, bên tai chỉ nghe giọng anh uy hiếp.

Lô Nhân biết Lục Cường hiểu lầm, giơ tay lên nhẹ nhàng nắm lấy tay anh: “Ai nói em không ký chứ.”

Cô không do dự, ung dung viết xuống hai chữ thật to, hạ bút kiên định, nét chữ cứng cáp…

***

Lục Cường rút một điếu thuốc ra, bật lửa hai lần, đứng bên cạnh yên lặng nhìn. Vẻ mặt anh bình thản, khóe miệng cắn thuốc, giương mắt lên nhìn về phía màn mưa.

Mưa vẫn không ngừng rơi, từng giọt tí tách hòa cùng cỏ xanh và bùn đất. Cành liễu buông xuống trên mặt sông, dưới tàng cây có người đi qua, cũng có trẻ em và thanh thiếu niên đang chạy nhảy trong mưa.

Lục Cường lại nheo mắt nhìn trời xung quanh.

Hôm nay quả thật là một ngày tốt, bởi vì từ nhỏ anh luôn thích mưa.

Đứng ở bậc thềm một lúc, anh nghiêng đầu, Lô Nhân còn cầm giấy chứng nhận kết hôn lật xem. Lục Cường mím môi, hỏi: “Xế chiều có gọi bạn em tới không?”

“Cô ấy hoảng hồn vì nghe em nói hôm nay em đi đăng ký kết hôn, cũng lâu rồi không gặp mặt, chắc là bọn em sẽ đi dạo với nhau.”

Lục Cường nói: “Ừ, anh đến trạm xe buýt.”

“Tiễn anh một đoạn nhé?”

“Không cần.”

Lô Nhân gật đầu, nói: “Tối nay điện thoại cho anh, chúng ta cùng Diệp Phạm ăn một bữa cơm.”

“Được.” Lục Cường nhìn xuống tay Lô Nhân, nhấc cằm nói: “Nhớ cất kỹ.”

Lô Nhân tạm biệt Lục Cường, sau đó cô đi tới công ty phát triển phần mềm của Diệp Phạm…

Cô đem xe đậu ở đối diện, đứng chờ ở cửa.

Qua vài phút, Diệp Phạm cùng một cô gái đi ra ngoài, Lô Nhân hướng Diệp Phạm vẫy tay. Diệp Phạm nhìn thấy cũng cười xua tay đáp lại, quay đầu nói chuyện với cô gái kia mấy câu.

Lô Nhân lập tức ngớ người.

Diệp Phạm đến gần, lay cánh tay Lô Nhân: “Đợi bao lâu rồi?”

Tầm mắt Lô Nhân vẫn còn đuổi theo bóng hình kia, hỏi: “Cô gái vừa rồi cậu quen sao?”

Diệp Phạm thuận theo tầm mắt Lô Nhân nhìn lại. Trong tay cô ta xách một chiếc Computer, đã băng qua đường cái, đầu cúi thấp, tóc hơi dài, bộ dạng còn đơn bạc hơn lúc ở sân bay.

“À, là nghiên cứu sinh mới của năm nay.”

“Hai người làm cùng công ty?” Lô Nhân kinh ngạc. Lại nhìn qua, đối diện đường cái có một chiếc xe hơi cao cấp đang đỗ, đứng dựa cửa xe là một người đàn ông cao lớn, anh ta ăn mặc giản dị, đeo kính râm, lông mày được che phủ bởi mái tóc.

Diệp Phạm hỏi: “Cậu quen hả?”

Lô Nhân không biết đáp thế nào, chỉ nói: “… Ừ.”

Diệp Phạm kéo Lô Nhân đến khu trung tâm thương mại, nơi này phát triển về ngành ăn uống và giải trí. Diệp Phạm nói: “Cô gái ấy tính cách khá trầm lặng, lãnh đạo cũng rất thích cô ấy.” Nói xong nhìn nhìn xung quanh: “Có vẻ cô ấy cũng rất phóng túng, trên cổ đôi khi còn xuất hiện những vết hôn, mọi người đều cảm thấy kỳ lạ và khó hiểu… Nghe đâu cô ấy quen với một người đàn ông giàu có, haiz, xinh đẹp thế mà, chuyện này ai cũng có thể hiểu.”

Trong lòng Lô Nhân hoảng sợ, nhất thời không biết nghĩ gì.

Diệp Phạm vẫn đang huyên thuyên, còn Lô Nhân không nghe nổi nữa.

Hai người đi vào trung tâm thương mại, Diệp Phạm mới phản ứng kịp, hỏi: “Hôm nay đi đăng ký kết hôn rồi?”

Diệp Phạm chưa từng nhìn thấy Lục Cường, những gì cô ta biết về Lục Cường là đều do Lô Nhân thuật lại, vì vậy cô ta đối với Lục Cường chẳng có ấn tượng. Mặc dù Lô Nhân yếu đuối nhưng không bốc đồng, cô ta hiểu rõ con người Lô Nhân cho nên cũng không nhiều lời, dù sao giày có phù hợp với mình hay không chỉ có bản thân mình mới biết.

Lô Nhân trực tiếp đưa giấy chứng nhận kết hôn cho cô ta xem. Ảnh chụp được xem như hoàn mỹ, biểu cảm của Lục Cường trông khá lạnh lùng, khóe miệng khẽ cong, mũi cao, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, anh ôm Lô Nhân với tư thái tự nhiên.

Diệp Phạm nhìn nhìn một lát: “Rất đẹp trai.”

Lô Nhân cười cười: “Tối nay cùng nhau ăn cơm.”

Hai người tìm một quán cà phê ngồi nói chuyện, hai ba tháng không gặp nên đề tài nói mãi không hết. Kết hôn có rất nhiều vấn đề cần phải chuẩn bị, Diệp Phạm hạnh phúc thay Lô Nhân, sảng khoái nhận những việc nhỏ nhặt, tuyển chọn lễ phục và làm tóc linh tinh vẫn nên để bạn thân phụ trách.

Thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh. Bốn giờ chiều, Lô Nhân gọi điện thoại cho Lục Cường, nói địa điểm cụ thể cho anh. Tiếp theo, cô và Diệp Phạm đi lên lầu dạo, tan tầm cho nên nhiều người lui tới, Lô Nhân thử hai bộ đồ nhưng không vừa ý. Đi dạo nửa ngày, cô chỉ mua được một đôi giày mới, đến một gian hàng khác thì mua thêm được hai chiếc áo sơ mi cho Lục Cường.

Nhìn thời gian cũng sắp tới giờ hẹn, bọn họ đi qua khu C, hành lang rộng lớn, hai bên cạnh là cửa sổ rất to, có thể nhìn thấy đám người phía dưới, khu thương mại so với ngoài kia yên tĩnh hơn nhiều.

Phía sau đột nhiên ầm ĩ, kèm theo là giọng phụ nữ đang hét. Lô Nhân không khỏi dừng chân, quay đầu nhìn thì lại ngạc nhiên, hôm nay thật sự trùng hợp.

Bên kia động tĩnh lớn dần, người xung quanh dừng lại xem náo nhiệt.

Một đôi nam nữ giằng co, cô gái dáng người nhỏ gầy, ý đồ muốn trốn thoát khỏi người đàn ông, miệng chửi rủa không ngừng.

Diệp Phạm kinh ngạc hỏi nhỏ: “Kia không phải là Ngô Quỳnh sao?”

Lô Nhân không trả lời.

Người kia đúng là Khưu Chấn, sắc mặt anh ta không được tốt lắm, mặc kệ Ngô Quỳnh la hét, anh ta vẫn bán sống bán chết túm lấy cô đi về phía trước.

Ngô Quỳnh đột nhiên nổi điên, cắn lên cánh tay anh ta.

Khưu Chấn tê dại một hồi, nâng tay chửi: “Mẹ nó, em điên rồi?”

Ngô Quỳnh trừng to mắt, gương mặt gần như giận dữ: “Không phải anh thích đùa giỡn sao, được, về sau tôi sẽ nghiêm túc đùa giỡn cùng anh!”

Khưu Chấn xoa tay liếc mắt nhìn sang xung quanh, đột nhiên giọng anh ta bình tĩnh: “Muốn đùa đúng không?” Anh ta nắm lấy cằm cô: “Được, anh tìm chỗ để đùa với em.”

“Súc sinh.” Ngô Quỳnh nghiến răng nghiến lợi đẩy mạnh anh ta, tát anh ta một cái. Cái tát này mạnh đến độ khiến cho anh ta chao đảo.

Đầu Khưu Chấn nghiêng về một bên, sự yên tĩnh quỷ dị bao trùm, anh ta dùng ngón cái quệt quệt khóe môi, Ngô Quỳnh xoay người muốn bước đi, cuối cùng bị người phía sau túm chặt cổ áo thật mạnh. Cơ thể nhỏ bé vốn dĩ không thể chịu nỗi, đầu cô hơi đụng vào mặt kính bên cạnh.

Lô Nhân theo bản năng la lên, hướng về phía trước một bước.

Diệp Phạm cũng tiến lên: “Chết tiệt, không xem ai ra gì rồi.”

Bên kia Ngô Quỳnh đỡ lấy vách tường, trì hoãn một hồi lâu. Khưu Chấn đi qua, mắt lạnh nói: “Nể mặt em em không muốn, xem ra em tự mình chuốc lấy khổ…”

“Bốp ——”

Anh ta thở dốc, lại bị ăn thêm một cái tát. “Fuck.” Anh ta gầm lên, một phen níu cổ áo Ngô Quỳnh, bàn tay anh ta giơ cao, Ngô Quỳnh bướng bỉnh trừng mắt, khóe miệng mang theo ý cười, anh ta bỗng dừng động tác,  trong một khoảnh khắc, bàn tay anh ta từ từ siết chặt thành quyền.

Khưu Chấn tiếp tục kéo Ngô Quỳnh đi về phía trước, Ngô Quỳnh nỗ lực chống cự, giống như cô đang dùng hết sức bình sinh để chiến đấu.

Bọn họ cách chỗ Lô Nhân ngày càng gần, tính cách Diệp Phạm cương trực, cô ta tiến lên một bước: “Này, cô ấy không đồng ý đi với anh.”

Ngô Quỳnh sửng sốt, ánh mắt mờ mịt  nhìn về phía Diệp Phạm.

Khưu Chấn lại đang nổi nóng, quát: “Biến.”

Diệp Phạm cố tình không tránh, nói vài câu, người xung quanh vẫn còn bu lại xem, ngăn trở đường đi của Khưu Chấn.

Khưu Chấn nhẫn nại túm chặt cổ áo Ngô Quỳnh đi ngang qua người Lô Nhân và Diệp Phạm, bị sức lực của anh ta chạm vào nên cả hai người đều hơi chao đảo.

Lúc sắp ngã xuống đất đột nhiên phía sau lưng có người đỡ lấy bọn họ, là một hơi thở quen thuộc, trong khoảnh khắc đó nội tâm Lô Nhân trở nên yên ổn. Lục Cường kịp thời xuất hiện, một tay vững vàng đỡ lấy Diệp Phạm và Lô Nhân. Cánh tay anh siết chặt, hai người phụ nữ bình an vô sự.

Sau đó anh cẩn thận quan sát Lô Nhân, hỏi: “Có sao không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.