0852

Chương 24




Mấy ngày nay Lô Nhân nghỉ ngơi không tốt, có lẽ là do tác dụng của thuốc, tối hôm qua lại ngủ rất ngon.

Rèm cửa sổ trong phòng không kéo ngay ngắn, tia sáng bình minh xuyên thấu vừa khéo chiếu xuống mặt cô, khẽ nhíu mi, cảm giác trên người vô cùng nặng nề, chiếc chăn ướt đẫm, cơ thể lõa lồ không một mảnh vải che thân.

Lô Nhân thử lật người, đôi mắt nhìn thấy cánh tay anh đang úp ngang ngực mình. Chân mất tự do vì bị chân anh đè lên. Đỉnh đầu tê dại đặt dưới cằm anh.

Cô giống như chiếc gối ôm bị giam cầm trong lồng ngực anh.

Lô Nhân đột nhiên khó thở, nghiêng đầu, gí sát người vào cơ thể ấm áp của anh.

Ngực cô trì trệ, đầu tỉnh táo rất nhiều, chuyện tối hôm qua chợt ùa về trong trí nhớ, tình cảnh này thật khó xử.

Cô gian nan rút tay, nghiêng đầu nhìn xuống phía dưới, áo ngủ bị ném trên sàn, lại dè dặt cử động vì sợ rằng quấy rầy giấc ngủ của anh, cánh tay thon dài lại di chuyển lần hai, chỉ còn mấy millimet nữa là cô có thể lấy được chiếc áo rồi.

Ngực đột nhiên căng thẳng, không đạt được mục đích cô đành nhướng người về giường, lưng cô dựa vào ngực anh, mang theo nhiệt độ cơ thể bất thường.

Anh từ từ mở mắt, sờ trán cô thăm dò: “Hạ sốt rồi.”

Ngữ điệu thong thả, trầm ổn đáng sợ.

Lô Nhân nắm chặt chăn, may mắn giờ phút này cô không phải đối mặt với anh.

Nói xong, người phía sau cũng tự nhiên im lặng, cô nín thở nhìn đồng hồ treo tường ở trong phòng khách đong đưa, ngoài ban công chim hót líu lo, dưới lầu có tiếng chó sủa ầm ĩ… Hơi thở trên đỉnh đầu cô ngày một trầm ổn, chớp mắt mấy cái, qua nửa phút sau cô mới dám cử động.

Anh ôm chặt cô, hỏi: “Đừng lộn xộn, em muốn làm gì?”

Miệng Lô Nhân vùi vào drap giường: “Em tới phòng bếp, đói bụng rồi.”

“Tối hôm qua chưa ăn?”

Nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Anh vẫn nhắm mắt: “Muốn ăn cái gì?”

“… Cháo loãng.”

“Lát nữa anh đi mua.” Cằm anh cọ xát đầu cô: “Chờ anh một chút.”

Lô Nhân lẳng lặng nằm ở trên giường cùng Lục Cường. Hàng xóm kế bên đang luyện giọng, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh phát ra từ radio, tiếng trẻ con nghịch ngợm, giọng cha mẹ la hét không ngừng, không bao lâu sau còn truyền đến tiếng con nít khóc.

Ánh mặt trời hừng đông chiếu vào rèm cửa sổ, cả căn phòng sáng bừng lộng lẫy. Sự khởi đầu của ngày mới vẫn rất sống động…

Lục Cường đột nhiên mở miệng: “Khu nhà này không cách âm sao?”

Lô Nhân không trả lời, không biết anh nghĩ đến cái gì, trên miệng chậm rãi nở nụ cười.

Lô Nhân giật giật: “Anh cười cái gì?”

“Không có gì, anh đi nấu cháo đây.” Rốt cuộc anh cũng mở mắt, dừng một chút, anh hôn nhẹ lên làn da cô, chợt cô run lên, sau đó anh cũng không có hành động nào khác, giúp cô đắp chăn kín người: “Em ngủ một lát đi, tý nữa hẳn tắm.”

… …

Lục Cường tìm được một chén cơm nguội ở trong tủ lạnh. Nấu món phức tạp anh không biết, nhưng nấu cháo thì quả thật rất đơn giản. Trong tủ lạnh còn có bắp cải ướp lạnh, anh cầm đũa múc ra một ít, đặt vào mâm.

Anh liếc ngang liếc dọc, gần đó còn có vài bịch xốp, bên trong đựng đồ hộp, trong phút chốc, anh mới nhớ tới người đàn ông kia là ai. Anh từng nhìn thấy anh ta ở xưởng may Đỗ Hoa, vào ngày mưa đó anh ta mặc một chiếc áo sơmi màu lam, quần tây đen, một tay cầm túi công văn, một tay cầm ô giúp cô che mưa…

Lô Nhân từ phòng tắm đi ra, bả vai choàng khăn lông, cô thong thả xoa xoa lọn tóc. Anh đứng trong phòng bếp một tay giữ hông một tay quấy đáy nồi, cúi đầu với tư thế cực kỳ nghiêm cẩn.

Cô dừng động tác, cắn môi dưới: “Em xong rồi.”

Anh chợt dừng lại: “Sao em đi ra mà không lên tiếng?”

Lô Nhân lè lưỡi, buông khăn lông: “Em xong rồi, anh cũng đi tắm đi.”

Lục Cường đặt đũa xuống, nhịn không được liếc cô một cái, tắm xong nhìn cô rất gọn gàng, so với người phụ nữ tối qua quả thật khác xa, tóc ẩm ướt chảy xuống bả vai.

Anh giơ tay lên vỗ nhẹ xuống ót cô, sau đó anh mới đi rửa mặt. Đứng trước gương nhìn bàn chải đánh răng và khăn lông mới tinh, những đồ dùng màu mè sặc sỡ này chắc là cô chuẩn bị cho anh. Anh hừ một tiếng, miễn cưỡng đánh răng…

Rửa mặt xong, Lô Nhân đã dọn đồ ăn lên bàn, cháo không nhiều, cô chỉ múc cho mình nửa bát.

Lục Cường đổi bát lớn cho cô: “Em ăn hết đi, anh ăn khác.”

“Trong nhà đâu còn thứ gì.”

Anh cười nhạo: “Trước đó đồng nghiệp của em không phải đã mua cho em một đống đồ hộp này sao.”

Gần đây Lô Nhân không có cảm giác ngon miệng, ăn cơm cũng không ngon, lúc này ngửi thấy hương vị béo ngậy, bụng muốn cồn cào.

Cô duỗi đũa về phía trước, còn chưa đụng tới đã bị anh ngăn cản: “Ăn cháo của em đi.”

“… Em muốn ăn thịt cơ.”

Lục Cường hừ lạnh một tiếng, không chút khoan nhượng: “Đồng nghiệp của em đần độn thật, biết em bị bệnh còn mang thứ đồ này đến.” Nói xong dừng một chút: “Thật là…”

Lô Nhân mím môi, biết chuyện anh muốn nói chẳng phải đề cập đến thức ăn. Cô khẽ gật đầu.

Anh nhìn cô, cuối cùng hài lòng cầm quả trứng lên lột vỏ: “So với thịt cái này ngon hơn.”

“……”

Hai người lẳng lặng ăn, Lục Cường dặn dò: “Lát nữa nhớ uống thuốc, không có chuyện gì thì đừng đi ra ngoài, chờ đổi khí than.” Anh ngồi trên ghế sofa một lát, nghĩ đến cái gì, hỏi: “Em có bằng lái xe không?”

Lô Nhân dọn dẹp bàn: “Có ạ.”

“Ngày mai được nghỉ?”

“… Vâng.”

“Theo anh ra ngoài một chuyến… Mang theo chứng minh thư.”

Lô Nhân buồn bực nhìn Lục Cường, anh đứng lên: “Phải đi rồi, thay ca cho bác Lý.” Tới cửa, anh dừng bước, nâng cằm cô, nhướng mày: “Sức khỏe vẫn chịu được chứ?”

Lô Nhân do dự cúi đầu “Ừ” một tiếng.

Âm tiết trả lời nhẹ nhàng giống như một làn gió thổi vào lỗ tai anh, anh cố nén cười, ôm eo cô, hung hăng hôn môi, trằn trọc lặp lại mút vào khoang miệng cô sâu hơn, mãi cho đến khi cơ thể cô mềm nhũn, kìm lòng không đậu thở dốc.

Anh buông cô ra, day day cánh môi mềm mại, nói: “… Gặp sau.”

***

Hôm nay tâm trạng của Lục Cường rất tốt.

Tối đó anh nhận được một cú điện thoại, chủ nhà nói đường ống nước trong nhà bị hỏng.

Anh hỏi tầng mấy, chủ nhà bảo tầng năm. Ban công nơi này xây lộ ra ngoài, mùa đông ở Chương Châu rét lạnh, hiếm có hộ gia đình nào dám đứng đây hóng gió.

Đến tầng năm, anh gõ cửa vài cái, người bên trong cũng không sốt ruột, chờ một lát mới chậm rãi mở cửa, còn chưa nhìn thấy mặt anh đã ngửi thấy một mùi hương nồng nặc.

Lục Cường theo bản năng nhíu mày, giương mắt nhìn thì mới biết là cô gái họ Trương.

Anh không khỏi hừ lạnh: “Đường ống nước bị hỏng?”

Họ Trương mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa màu be, bên ngoài dệt kim hở cổ, trước ngực loã lồ, nhìn rõ khe rãnh.

Cô ta lười nhác dựa vào vách tường, đôi mắt quyến rũ như nai tơ: “Xem ra phiền đến anh rồi.”

Lục Cường nói: “Không có gì, phận sự thôi.”

Thấy anh tiến vào, họ Trương đóng chặt cửa phòng.

Lục Cường đứng giữa phòng khách: “Hỏng chỗ nào?”

“Trong phòng tắm.”

Căn nhà này thiết kế khác xa nhà của nhà Lô Nhân, hai phòng ngủ, một phòng tắm. Vách tường tranh trí xanh đỏ tím vàng, rèm cửa sổ màu hồng cánh sen, bên cạnh ghế sofa còn có một chiếc đèn ngủ đang bật, ai không tỉnh táo lại cho rằng mình đang lạc vào động Bàn Tơ(1).

(1) động Bàn Tơ: hang động của yêu nhền nhện trong phim Tây Du Ký.

Lục Cường đi vào phòng tắm kiểm tra nhưng không phát hiện đường ống nước bị vỡ, bên cạnh còn có một bồn tắm lớn, bên trong đang chứa nước ấm, hơi khói bốc lên ngùn ngụt.

Anh liếc cô ta: “Đùa với tôi?”

Họ Trương chỉ tay: “Đâu có! Vòi nước bị rỉ nước đó thôi, chảy nhỏ giọt kia kìa.” Cô ta cúi người đi về phía trước: “Tôi đang chuẩn bị tắm rửa.”

Lục Cường đi vào trong, tránh đụng chạm thân thể cô ta. Bộ ngực cô ta rất lớn, vô hình trễ xuống, trước kia anh từng đụng thử một lần, hiện tại chi có cơ thể của Lô Nhân mới khiến anh đảo điên, nhìn cảnh tượng này lại cảm thấy ghê tởm.

Lục Cường sờ tay vào vòi nước kiểm tra cho có lệ, đột nhiên có người dán sát vào lưng anh: “Lục Cường, anh không cảm thấy nóng sao?”

Giọng điệu ngấy đến tận cùng.

Lục Cường xoay người, áo khoác trên người cô ta đã cởi ra, một dây đeo mỏng bám chặt vào vai anh..

Không đợi anh phản ứng, bàn tay cô ta di chuyển xuống đũng quần anh, anh đột nhiên nắm tay cô ta, thô lỗ túm người cô ta kéo đến trước mặt, họ Trương sửng sốt.

“Sao, nóng hả?”

Cô ta thích sự thô lỗ của anh, không lùi mà tiến tới, nói: “Phòng này ngay ánh mặt trời, hấp thụ ánh sáng mặt trời thường xuyên, làm sao có thể không nóng?” Nói xong, tay kia trượt khỏi ngực anh đi lên bả vai, ngập ngừng: “Anh còn chưa cởi quần áo kìa!”

“Vậy à, tôi lại cảm thấy không nóng.” Lục Cường bỏ tay cô ta ra: “Nhìn cô rất nóng, có muốn tôi giúp đỡ không?”

Họ Trương nhíu mày, nghe anh nói như vậy thì cảm thấy kế hoạch của mình đã thành công, kích động chờ miếng vải trên người bị xé rách.

Lục Cường xoay người mở nước, họ Trương thét chói tai, đỉnh đầu cô ta ướt nhẹp, anh cầm vòi sen chỉa vào người cô ta: “Còn nóng không?”

“Anh, anh điên rồi sao?” Họ Trương ôm đầu tránh né: “Dừng lại… Mau dừng lại, lạnh chết tôi rồi…”

“Lại lạnh? Thật khó hầu hạ.” Lục Cường ném vòi sen: “Để tôi giúp cô.” Nói xong, không chút thương tiếc quăng cô ta vào bồn tắm lớn.

Cô ta đau đớn ho khan không ngừng, trong miệng uống vài ngụm nước.

Lục Cường dùng chân đá mạnh bồn tắm, nhìn từ trên cao nhìn xuống: “Còn muốn đùa không?”

Cô ta nhìn xuyên qua làn nước nhạt nhòa, phía trên là biểu cảm hung ác và nham hiểm của một người đàn ông, nụ cười của anh ta cực kỳ lãnh khốc, vết sẹo trên trán chứng tỏ anh ta chẳng phải là nhân vật bình thường.

Lục Cường nói: “Về sau gặp mặt tôi thì nhớ đi đường vòng, bằng không cô liệu hồn.” Lại liếc cô ta một cái: “Từ từ hưởng thụ.”

Anh nhặt thùng dụng cụ, đóng cửa, trong phòng có người kêu gào thảm thiết.

“Tôi muốn khiếu nại về anh!”

“Cứ tùy tiện…”

Cửa phòng đóng sầm, Lục Cường đi ra ngoài, cúi đầu nhìn nhìn, ống quần ẩm ướt, tâm trạng tốt đẹp bị hủy trong tay cô ta.

Anh đứng đó một lúc, hút nửa điếu thuốc rồi nhìn xuống tầng ba đối diện, lan can treo đầy quần áo màu trắng, giống như con người của cô, sạch sẽ thuần khiết.

Lục Cường khẽ cong khóe môi, tâm tình lại đột nhiên tốt lên.

… …

Ngày thứ hai, Lục Cường trực tiếp đứng chờ Lô Nhân ở trạm xe buýt.

Cô nhìn thấy bóng dáng anh, hôm nay anh rất điển trai, quần jeans áo thun cộng với áo khoác, chân mang một đôi giày bình thường, anh ít khi ăn mặc thế này, cằm láng bóng, thậm chí tóc cũng xịt keo.

Lô Nhân vụng trộm nhìn.

Anh mất kiên nhẫn, cau mày hỏi: “Nhìn gì vậy?”

Lô Nhân dời tầm mắt, ho khù khụ: “Hôm nay chúng ta đi đâu?”

Lục Cường hỏi: “Em có mang theo chứng minh thư không?”

Cô thật thà gật đầu, hỏi ra nghi hoặc: “Anh bắt em mang theo chứng minh thư làm gì?”

Anh không đáp, xa xa có một chiếc xe buýt lái tới, anh túm lấy tay cô nói: “Đi thôi.”

Hai người đi vào vùng ngoại ô, đến một điểm dừng anh kéo tay cô xuống xe.

Dân cư thưa thớt, hai bên đường là một cửa hàng, dòng người ra vào không nhiều.

Lô Nhân kinh ngạc: “Anh muốn mua xe hơi?”

Lục Cường nắm lấy cánh tay Lô Nhân đi về phía trước, bàn tay anh chậm rãi trượt xuống chạm vào lòng bàn tay cô, do dự một chút liền nắm giữ chặt chẽ.

Lô Nhân mím môi, cúi đầu, cũng không rút tay.

Lục Cường tùy ý hỏi: “Thích cái nào? Thương hiệu của Đức hay Nhật Bản?”

Cô tò mò suy đoán, ngón tay căng thẳng: “Làm sao anh có nhiều tiền thế?”

Anh nhìn cô trìu mến: “Không phải trước kia anh đã từng nói anh có rất nhiều tiền sao?”

Cô dừng bước, kéo cánh tay anh muốn nghe một lời giải thích.

Lục Cường nói: “Số tiền này là trước khi anh vào tù có được, không bị cảnh sát điều tra ra.”

“Phi pháp?”

Anh hừ lạnh một tiếng: “Phi pháp hay không anh không cần biết, dù sao cũng là bán mạng kiếm về… Thế nào, còn muốn bắt anh từ bỏ?” Anh ôm cô eo, dựa sát vào: “Số tiền này là tiền dành cho bà xã tương lai, muốn anh buông bỏ sao, không thể.”

Mặt cô đỏ lên, nghiêng nghiêng đầu, giơ tay nhéo vào thắt lưng anh.

Lục Cường nhảy cẩng lên: “Fuck…”

Cuối cùng cô quyết định chọn một chiếc xe màu trắng thương hiệu của Đức, hộp số tự động, mười vạn.

Lô Nhân ngồi ở vị trí tay lái, bên trong xe tràn ngập mùi da mới, trong lòng cô vẫn còn lo lắng và bất an.

Lục Cường nói: “Nếu chiếc xe này đứng tên anh, lập tức sẽ bị hoài nghi.” Lại nghiêng đầu: “Xe vẫn là của anh, cho em mượn mở mang kiến thức.”

Cô không phải con nít, anh muốn cô yên tâm nhận nên mới nói như vậy, ậm ờ: “Hứ, không cần.”

Lục Cường nói: “Sau này em đi làm… cũng tiện hơn.”

Trong xe yên tĩnh vài giây, Lô Nhân cười to một tiếng.

Lục Cường dọa dẫm: “Cười cái gì.”

“… Không có gì.”

Anh đánh nhẹ vào đầu cô: “Lái đi.”

Bóng người ngoài cửa sổ xe thoắt ẩn thoắt hiện, anh nhìn thoáng qua thấy rất quen mặt, cuối cùng vẫn không quan tâm.

Xe chạy trên quốc lộ, dần dần lẫn vào dòng xe nhộn nhịp.

Họ Trương mặc một bộ đồ comlê màu đen, túm chặt tay đồng nghiệp: “Người khách vừa rồi là ai vậy?”

“A.”

“Tên gì?”

Đồng nghiệp nói: “Khách hàng bí mật, cấp trên không cho tiết lộ danh tính.”

“Đừng nói điều dư thừa với tớ.”

Đồng nghiệp cười vui: “Tên là Lô Nhân.”

Họ Trương “Chậc” một tiếng: “Còn người đàn ông?”

“Nghe cô gái kia gọi anh ta cái gì Cường ấy.”

“Lục Cường?”

“À, đúng rồi, chao ôi, tiểu Trương, cô hỏi cái này làm gì?”

Họ Trương không đáp, nhìn xe biến mất nghiến răng nghiến lợi, ngày hôm qua cô ta bị xúc phạm nặng nề, vừa rồi nhìn thoáng qua là cô ta đã nhận ra anh.

Hóa ra anh đã có người yêu.

… …

Hai người đi dạo một ngày, buổi tối ăn cơm gần tiểu khu.

Lô Nhân bị bệnh mới khỏi nhưng rất thèm đồ ăn mặn.

Lục Cường không đồng ý liền gọi cho cô cháo trắng rau dưa, còn anh lại ăn ngấu nghiến món mặn.

Đây rõ ràng là tra tấn thị giác của người khác.

Sau buổi tối, anh không lên xe, nhéo nhéo má cô: “Anh đi bộ về.”

Cô suy nghĩ một chút liền biết dụng ý của anh, nói: “Không được, đi cùng em.”

“Đi bộ dễ tiêu hóa thức ăn hơn.”

“Kỳ thực…” Cô vừa nói hai chữ, anh đã vẫy vẫy tay, anh đi về phía tiểu khu, cô nhìn bóng lưng anh, yên lặng một hồi cô mới lẩm bẩm: “… Em không ngại.”

Lục Cường không nghe thấy, đi bộ hai phút rồi anh mới quẹo qua khúc quanh.

Cửa tiểu khu gần ngay trước mắt, bầu trời tối om, bên trong có rất nhiều người dân đang tụ tập.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.