0852

Chương 17




Kết thúc ca đêm, tuần này đến bác Lý trực.

5 giờ rưỡi chiều, Lục Cường cởi áo khoác bảo vệ, đứng ở cửa.

Bác Lý đậu xe trước phòng an ninh, đi đến chỗ ấm trà, hơi giương mắt, Lục Cường vẫn còn đứng đó.

Ông ngoái đầu nhìn: “Tiểu Lục, sao còn chưa đi?”

Tiểu Lục trong mồm của bác Lý đang ngậm thuốc, nghiêng đầu: “Lát nữa ạ.”

Bác Lý tò mò hỏi: “Cháu chờ cái gì? Không muốn về nhà?”

Anh châm thuốc lá: “… Đợi người.”

“Đợi ai?”

Lục Cường liếc ông một cái, cười nói: “Can hệ gì bác.”

Bác Lý cười to, nói: “Oắt con.” Xoay người vào làm việc riêng, không hỏi nữa.

Lục Cường rít một hơi thuốc, híp mắt nhìn về phía cửa, tan tầm, không ít người trở về, cảnh tượng vội vàng.

Có người quen đi ngang chào hỏi, anh nâng tay đáp lại.

Qua một phút đồng hồ, có người từ phía xa xa đi về hướng này, quần jeans áo sơmi, đôi giày đáy bằng, mái tóc rối bù, bước chân nhẹ nhàng.

Lục Cường híp mắt đi qua, người nọ cũng cảm nhận được, ngẩng đầu, lại cúi thấp.

Bác Lý vừa khéo đi ra: “Ôi! Tiểu Lô, tan tầm rồi sao?”

Lô Nhân cười cười: “Vâng ạ.”

“Mua đồ nhiều vậy, một mình cháu có thể ăn hết sao? Trong nhà có khách?”

“Dạ.” Lô Nhân tiếp tục bước đi, hàm hồ đối phó: “Cháu đi trước ạ.”

Bác Lý gật đầu: “Từ từ thôi.”

Đi hơn mười mét, Lục Cường vừa khéo hút xong điếu thuốc, búng tay một cái, tàn thuốc bay vào thùng rác.

Anh nhấc chân đi.

Bác Lý hỏi: “Cháu lại đi đâu đấy?”

“Dạo một vòng.”

“Không đợi người nữa sao?”

Lục Cường đi khuất, nửa câu cũng không trả lời.

Bước chân anh rất dài, đi thong thả cũng có thể đuổi kịp cô, kéo gần khoảng cách. Cô mặc một chiếc áo sơmi tay dài, vạt áo hơi ngắn, lộ ra chiếc eo trắng noãn, quần xệ, ôm sát mông.

Hôm nay cô đeo một túi xách nhỏ, khóa kéo màu bạc. Anh di chuyển tầm mắt, hai tay cô đang cầm gói to, chắc là mới từ chợ trở về, bên trong còn có cá, trứng gà và rau xanh.

Lô Nhân theo đường chính quẹo vào, xuyên qua bóng cây cước bộ đến dãy số 11. Cô hơi nghiêng đầu, phát hiện người phía sau đang tiến tới gần, vài giây sau, gói to trên tay cô đã bị anh cầm.

Anh đi cạnh cô, cân nhắc suy nghĩ: “Biết anh muốn đến nhà?”

Lô Nhân bước lên bậc thang, không nghe rõ: “Hả?”

“Mua nhiều đồ vậy?”

“Hai ngày nay trong nhà không còn đồ dự trữ.” Quẹo vào lại nói thêm: “Sợ không đủ ăn.”

Hai người vào nhà, cô đi rửa mặt, xoắn tay áo, đi phòng bếp chuẩn bị làm cơm chiều.

Cô đem cá xử lý sạch sẽ, đặt vào nồi chưng. Nước sôi, đem cần tây rửa, chờ đợi, khuấy trứng gà.

Lô Nhân nấu cơm rất tập trung, động tác nhanh nhẹn.

Phía sau đột nhiên hỏi: “Cần giúp không?”

Lô Nhân giật mình, ngẩn người, nhanh chóng lảng tránh ánh mắt của anh: “Không cần, anh chờ bên ngoài đi.”

Lục Cường nói: “Hành tây rửa chưa?”

“… Chưa.” Lô Nhân lại liếc Lục Cường: “Anh có thể mặc áo vào không.”

Lục Cường cởi trần: “Trong phòng nóng quá.”

Lô Nhân nói: “Mùa thu rồi mà.”

“Cũng nóng.”

“Anh có thể mở điều hòa.”

“Phiền phức.” Lục Cường quay lưng, vặn vòi nước rửa hành tây.

Bồn rửa quá thấp, anh cong lưng, xương vai theo động tác của anh cũng di chuyển xuống, da thịt rắn chắc, mỗi một cơ bắp đều trở nên sinh động.

Cô nhìn anh, càng e ngại càng không dời mắt được, ngay cả hình xăm cũng động đậy theo từng cử chỉ của anh, vảy rồng dầy đặc, móng vuốt sắc nhọn, tựa hồ có thể phá nát cổ họng người khác.

Lô Nhân cảm thấy nóng mặt, nhanh chóng quay đầu.

Ngoài cửa sổ, trời chiều bao phủ tòa chung cư, bầu trời vẫn sáng nhưng lại ảm đạm bụi mù.

Động tác của cô chậm chạp, đột nhiên trước mắt cô trở nên xa lạ, người bên cạnh giống như không quen biết, còn cô, càng không tìm được lý do chung sống với anh.

Lần trước nhảy Bungee cách đây một tháng, sau đó hai người không gần không xa thân thiết, cô nghĩ, có lẽ cô cần một người đàn ông bên cạnh, sưởi ấm và quan tâm đến mình, về mặt sinh hoạt có thể dựa vào nhau. Mà lúc này, anh vừa vặn xuất hiện, bản thân cô cũng không bài xích chuyện này, thậm chí còn cảm thấy thích.

Cảm thấy hoàn cảnh này không chân thực lắm, vô luận là anh, cô vẫn khó chấp nhận tái tạo lại chuyện cảm tình.

Tất cả mọi thứ giống như một giấc mơ…

Lục Cường rửa hành tây xong, lại hỏi: “Cắt như thế nào?”

Lô Nhân hoàn hồn: “… Anh muốn cắt sao?”

Lục Cường nhíu mày: “Không được?”

“Không phải.” Lô Nhân nói: “Chỉ cảm thấy anh không hợp làm việc đó.”

Lục Cường lấy dao: “Cắt nhỏ nhé?” Cô gật gật đầu, anh lại hỏi: “Thế em cho rằng anh là dạng người gì?”

“Rất nam tính.”

Lục Cường “À” lên, động tác nhanh nhẹn: “Nhà anh ở nông thôn, 5 tuổi đốn củi, 7 tuổi có thể nấu cơm, 15 tuổi đã lăn lộn bên ngoài… Trong tù cái gì cũng phải làm.”

“……” Lô Nhân hỏi: “Quê anh ở đâu?”

“Hoài Châu, huyện Võ Thanh.”

“Trong nhà còn ai khác không?”

Một hồi lâu, anh mới cắt xong: “Còn một người mẹ.”

Lô Nhân không nói nữa, đem cần tây rửa rửa, nghe người bên cạnh hỏi: “Còn em thì sao?”

“Em?” Lô Nhân ngẫm nghĩ: “Gia đình em không ở thành phố, từ nhỏ đã không biết bố mẹ là ai, chú em nuôi em, điều kiện của bọn họ không tốt, sau khi học trung học em xin vào ký túc xá, lên đại học đều dựa vào học bổng và làm thêm.”

Anh nhìn về phía cô.

Lô Nhân nhìn lại, thoáng nở nụ cười: “Đừng nhìn em với ánh mắt đó, từ nhỏ em đã tự lập, không cảm thấy khổ sở gì cả. Chỉ là, tính cách rụt rè vẫn chưa bỏ được.” Cô thở dài: “Kỳ thực emlà người chấp nhận số phận, tuy là chú dì… nhưng bọn họ rất thương em.”

Lục Cường chớp mắt, khôi phục tâm trạng, cười nói: “Không chỉ rụt rè mà còn thích thể hiện mình thông minh.”

“… Chỗ nào.”

Lục Cường lại thay đổi đề tài: “Cho nên, chỉ vì một thằng đàn ông mà chôn vùi tương lai của mình ở đây năm năm?”

Động tác của cô dừng lại, rũ mắt, anh nhìn cô nói: “Thôi, không đề cập nữa.”

Anh ôm eo cô, từ huyệt thái dương hôn mạnh xuống môi. Cô đẩy đẩy anh, thì thầm: “Đáng ghét.”

“Còn ngại sao?” Anh cong khóe miệng: “Còn cắt gì nữa không?”

Hai người vừa làm vừa tán gẫu, đồ ăn nhanh chóng được bưng lên.

Chai rượu lần trước vẫn chưa uống hết, anh muốn cô uống cùng nhưng cô không đồng ý.

Anh không miễn cưỡng, tự uống một mình, uống hết hai ly.

Sau khi ăn xong cô đi rửa chén, còn anh mệt mỏi ngồi trên sofa. Lúc trở về cô vẫn chưa kịp thay quần áo, thu dọn xong cô đi rửa tay, lau bàn, gọt hoa quả, lại ra ban công lấy quần áo.

Anh nhìn theo bóng lưng cô: “Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.”

Cô nhìn đồng hồ treo tường: “Thời gian không còn sớm, thừa dịp trời còn chưa tối, anh về nhà đi.”

“Vẫn còn sớm chán.” Anh vỗ vỗ bên cạnh: “Lại đây.”

“Em còn có chút việc…”

“Giờ này thì còn việc gì.” Anh ngắt ngang: “Anh không ăn thịt người, em sợ cái gì, lại đây.”

Cô cúi người đi tới cạnh anh, không đợi cô ngồi xuống, cánh tay anh đã chồm tới ôm cô vào lòng.

Cô ngồi trên đùi anh, kêu một tiếng.

Anh cười: “Eo nhỏ thật, một tay có thể ôm trọn.” Nói xong, còn cố ý bóp hai lần.

Cô ổn định cơ thể, chụp tay anh: “Đừng loạn.”

Lục Cường bất động, bàn tay to quy củ đặt trên eo Lô Nhân, nằm ngửa, liếc mắt về phía tivi, tivi đang phát sóng bộ phim nhiều tập, chuyện nhà, gà bay chó sủa.

Căn bản anh xem không hiểu, hỏi: “Nội dung gì thế?”

Vừa quay đầu lại nhìn thấy cô mơ mơ màng màng. Ánh mắt ngơ ngác, môi mím chặt thành một đường đang nhìn tivi, làn da cô trắng noãn, gáy cổ đặc biệt gợi cảm.

Anh bị phân tâm, căng cổ ra, hôn vào gáy cô rồi lại nhẹ nhàng tìm kiếm môi cô.

Cô rên vài tiếng, đáy lòng không thể kháng cự được dục vọng của thân thể, đầu óc không còn tỉnh táo, bàn tay cô để ở ngực anh, như đang mời gọi.

Lục Cường cảm thấy khó chịu, bàn tay cũng bắt đầu ngang bướng, Lô Nhân nhanh chóng phản ứng, không ngừng kêu anh dừng lại.

Anh thở gấp gáp, đè cô xuống sofa, hơi thở phả vào má cô: “Khi nào thì em mới cho anh nằm trên?”

Lô Nhân nhíu mày: “Anh có thể nói chuyện đàng hoàng được không?”

Lục Cường thay đổi: “Khi nào thì ngủ cùng anh?”

“……”

Mặt cô thoạt đỏ thoạt trắng, da đầu tê rần, nói: “Chúng ta quen nhau chưa được bao lâu… không hiểu nhau, nếu anh chỉ đơn giản muốn thỏa mãn dục vọng… Chuyện này, em nghĩ, em nghĩ em không…”

“Được.” Anh hít một hơi, kéo cô đứng lên, giọng khàn khàn: “Trước tiên nên tập sờ soạng.”

Lô Nhân không kịp ngăn cản, chỉ cảm thấy bàn tay to đang luồn vào sau lưng mình, tay anh mò mẫm đến móc khóa của dây áo ngực, hô hấp cô trở nên trì trệ…

Sau một hồi, nội y của cô bị mở ra, bị anh ức hiếp đến nỗi trong mắt hiện lên một màn sương mờ.

Anh cũng không muốn làm cô sợ, sợ những hành động tiếp theo sẽ không kiềm chế được, sau đó anh giúp cô mặc lại quần áo.

“Phải đi rồi.” Anh hôn lên trán cô, nói thầm: “… Em thật sự đang tra tấn anh.”

***

Lục Cường thuê nhà ở tiểu khu đối diện, nơi này được xây dựng vào hai năm trước, phía dưới có rất nhiều người buôn bán mưu sinh.

Từ nhà Lô Nhân trở về, ra tiểu khu, quẹo vào lộ sẽ đến một khu chợ, tan chợ sẽ có rất nhiều hoa quả hư thối, ruồi bọ.

Anh đút tay vào túi quần, thong thả bước đi. Ở đây không có đèn đường, hộ gia đình cũng không nhiều lắm.

Bốn phía im ắng, gió đêm cuốn lấy túi nhựa ven đường.

Lục Cường nghiêng đầu nhổ nước miếng, bước chân chậm chạp, anh dừng lại. Đầu lắc lắc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ hư không, con ngươi đen láy trở nên tinh nhuệ.

Đứng vài giây, anh thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Con đường này không rộng, đi đến phía trước quẹo vào là một con hẻm, sắp đến nhà rồi.

Lục Cường xoắn tay áo, hếch bả vai, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn vừa rồi.

Lỗ tai anh khẽ nhúc nhích, nghe thấy tiếng gió vù vù kèm với vài bước chân hỗn loạn, anh không quay đầu, trực tiếp quẹo vào con hẻm nhỏ.

Hẻm nhỏ hẹp dài, anh bước vài bước, nghiêng đầu, đôi mắt nhìn sang bên trái, phía sau có tiếng bước chân.

Anh dứt khoát dừng lại, hỏi: “Này, cũng đi hướng này?”

Không có người đáp, bóng đen thong thả di chuyển về phía anh. Liếc trái liếc phải, bên này ba, bên kia đại khái tám.

Giọng anh bình tĩnh: “Cuộc sống ở đây rất thối nát, muốn cướp tiền chỉ sợ các người tìm nhầm người rồi.”

Tên dẫn đầu hô to: “Con mẹ nó, đừng nghe những lời vô nghĩa.”

Trong nháy mắt, vài bóng đen vây quanh anh, trong tay cầm thiết côn và dây thừng.

Anh không có đồ tự vệ, duy nhất là bộ quần áo đang mặc trên người, hai người lạ mặt nhào tới, anh nhảy lên, chân đạp tường quay ngoắc 180 độ đá xuống, hai tên kia ngã gục. Anh cởi áo cột lại thành roi, quất mạnh vào bóng đen trên mặt đất, người nọ kêu rên, tay buông lỏng, thiết côn rớt xuống.

Lục Cường đoạt lấy thiết côn, cánh tay nhẹ nhàng vung vung, không có người nào dám bước đến. Anh vừa định đi qua, phía sau có người cười to.

“Nhiều năm không gặp, thân thủ vẫn còn rất tốt.”

Lục Cường híp mắt, bất thình lình nhận ra giọng nói quen thuộc.

Đột nhiên, có người cầm gậy nện xuống, Lục Cường nhanh chóng nâng tay chống đỡ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.