0852

Chương 14




Câu hỏi này khiến cho cô sửng sốt, cô chớp mắt mấy cái: “Cái gì?”

Lục Cường nâng cằm: “Đồ lót.”

Đầu cô ong ong, cúi đầu, cả người cô ướt đẫm, nhìn thấy rõ màu sắc nội y bên trong, màu lam, đường viền đăng-ten bao bọc khuôn ngực cup C hoàn hảo.

Mặt cô nóng dần, cô che chắn trước ngực, bước chân đi vào phòng ngủ.

Anh nhìn bóng lưng cô biến mất, bình tĩnh lắm mới đem tinh lực tập trung vào công việc.

Qua 2 phút, cô do dự bước ra. Anh cho rằng cô sẽ thay quần áo khác, không nghĩ tới cô chỉ mặc thêm một chiếc áo khoác vào người, kéo khóa kéo cao đến tận cổ.

Đây chỉ là một thủ thuật nhỏ, anh liếc mắt một cái, dường như cô phòng anh như phòng sói.

Anh ‘Ồ’ một tiếng, quay lưng lại không nhìn cô nữa.

Lô Nhân không giúp được gì liền ngây ngốc đứng ở trước cửa, về phòng khách chờ, ngẫm nghĩ lại không thích hợp.

Nền nhà chảy đầy nước, dẫm xuống là hiện rõ hai dấu chân. Không gian nhỏ hẹp, anh ngồi xổm xuống, phòng bếp tựa hồ chật chội hơn.

Lô Nhân thu hồi tầm mắt, đi vào toilet lấy ra thùng nước và khăn lau, ngồi xổm ở phía sau anh, đem nước ở ngoài sàn nhúng vào thùng nước.

Anh quấn băng dán, đứng dậy đổi vòi nước, Lô Nhân nhìn xuống, hơi giương mắt, ống quần và giày vải của anh đều ướt hết rồi.

Lục Cường đi qua nửa bước, cúi đầu nói: “Nước ô uế và tràn lan cả rồi.”

Lô Nhân đưa tay vuốt tóc: “Tôi đi lấy thêm dụng cụ hút nước.”

Lục Cường không xen vào nữa, liếc mắt nhìn bên cạnh: “Đang nấu ăn sao?”

“Ừ.”

“Món gì thế?”

Lô Nhân nói: “Tôm sốt cà chua.”

“Xem ra em biết nấu rất nhiều món.”

Lô Nhân vắt giẻ lau nói: “Vừa mới bắt đầu học.”

“Mùi vị thế nào?”

“…Tạm ổn.”

Anh dừng động tác, không khỏi cúi đầu nhìn cô.

Phòng bếp không lớn, cô chen chúc ngồi dưới chân anh, quần áo đơn giản, mái tóc hỗn độn, lau lau mặt đất nhìn giống một con mèo hoang.

Lục Cường lắc đầu, mỉm cười.

Thay vòi nước là chuyện nhỏ, anh thao tác vài cái liền xong, nhìn chiếc nồi bên cạnh, nói: “Cái này hư rồi.”

Lô Nhân đứng lên: “Trong nhà không tìm được ốc vít, muốn đi mua, lại quên rồi.”

Lục Cường lục thùng dụng cụ, có ốc vít, anh dùng sức nhấn ốc vít vào lỗ hỏng của đít nồi, lấy kìm xoắn lại với nhau.

Chiếc nồi này cô đã làm hỏng hơn nửa tháng, chỉ một phút đồng hồ anh đã sửa xong.

Anh ném đồ vào thùng dụng cụ, tay anh linh hoạt giống như đây là kỹ năng trời sinh.

Lô Nhân ngây ngốc ngồi nhìn, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.

Anh hỏi: “Lau xong rồi?”

“… Ừ!” Cô động tay một chút, xoay người cầm thùng nước đứng lên.

Lục Cường nói: “Đưa tôi.”

Cả người anh ướt đẫm, chiếc áo sơmi màu đen ôm sát thân thể, cơ ngực rắn chắc dị thường, vết sẹo trên trán anh cô đã khắc sâu trong lòng, đây đúng là người đàn ông ở trong ngục giam trước đây sao?

Lô Nhân lùi về phía sau, nhường đường cho anh.

Lục Cường cũng thu hồi tầm mắt, vài giây sau đem thùng nước vào toilet, lúc đi ra: “Còn có gì hỏng hóc không?” Lại trêu cô: “Lần sau thu tiền công.”

Lô Nhân nói: “Không còn.”

“Thật sự không còn?”

“Ừ.”

Anh nhìn cô, hỏi: “Đèn trước cửa sửa chưa?”

“… Chưa.”

Lục Cường hừ cười một tiếng, đi ra ngoài, lẩm bẩm: “Ngốc thật.”

Đèn trong hành lang bị lỏng dây, anh vặn vặn vài cái, rất nhanh liền sửa xong.

Anh đi vào toilet rửa tay, đi qua bàn ăn, trên bàn có hai món, sườn xào chua ngọt và bông cải xanh, bên cạnh còn có một chai rượu.

Lục Cường liếc mắt: “Còn chưa ăn cơm?”

Lô Nhân nói: “Chưa kịp ăn.” Hai người đi tới cửa: “Hôm nay cám ơn anh.”

Lục Cường đi ra ngoài lại liếc nhìn bàn cơm: “Em ăn cơm đi.”

Lô Nhân khách sáo: “Nếu anh chưa ăn thì ăn cùng đi!”

Lục Cường trầm mặc một lát, trả lời: “Cũng được.”

Lô Nhân: “……”

Anh lướt qua người cô, lại đi vào phòng.

Lô Nhân không nói gì, cô chỉ thuận miệng mời mọc, mặc cho ai cũng sẽ không tưởng thật, nhưng anh lại quá chai lì. Cô đứng trước cửa sửng sốt vài giây, không tình nguyện theo vào.

Anh ngồi xuống bàn ăn, cô lấy thêm bát và đũa: “Phòng an ninh không có người trực không sao chứ?”

Lục Cường ném miếng sườn vào miệng, nói: “Tôi khóa cửa rồi.”

“Có người tìm anh thì sao?”

“Buổi tối, có thể có chuyện gì.”

“Không có người kiểm tra sao?”

“Về nhà hết rồi.” Anh liếc cô một cái: “Không cần đuổi, ăn xong tôi sẽ đi, giúp cho em đến nửa ngày, em lại…” Anh kịp thời ngừng lại: “… Ăn xong tôi sẽ đi.”

“……” Cô thấp giọng nói: “Ý tôi không phải như vậy.”

Nói xong liền liếc anh một cái, cầm đũa gắp bông cải xanh bỏ vào miệng nhai nhai, không có mùi vị.

Lục Cường không khách sáo, món nào cũng đều nếm thử, tầm mắt dừng trên chai rượu: “Còn ly không?”

“……” Lô Nhân: “Có.”

Cô lấy một chiếc ly thủy tinh, anh rót rượu vào, nhấp một ngụm, chậc chậc lưỡi, giống nước lã hơn, căn bản không thể so sánh với rượu anh thường uống.

Bàn ăn nhất thời yên tĩnh, không ai nói chuyện. Lục Cường uống vài ngụm rượu vẫn thấy cô chưa uống miếng nào, hỏi: “Có đồ nhắm không?”

Lô Nhân không hiểu: “Cái gì mới được gọi là đồ nhắm?”

“Móng gà, đậu khô, củ lạc.”

Lô Nhân nghĩ nghĩ: “Chỉ có củ lạc sống…”

Lục Cường hỏi: “Ở đâu?”

“… Trong tủ lạnh.”

Anh đứng dậy đi vào phòng bếp, không bao lâu anh bỏ đậu phộng(1) sống vào nồi, bật bếp gas cấp tốc rang xào, cuối cùng rắc lên chút muối, bỏ lên bàn.

(1) Đậu phộng: hay còn gọi là củ lạc.

Lục Cường nói: “Nếm thử đi.”

Cô nhướn cổ nhìn qua, có vẻ ngon.

Lô Nhân lắc đầu, không động đũa.

Lục Cường nâng cằm: “Rót rượu rồi tại sao không uống?”

“Tôi không muốn uống nhiều quá.”

Lục Cường nở nụ cười, cũng không cưỡng cầu, ném vào miệng hai hột đậu phộng, nhai nhai, cuối cùng nhấp một ngụm rượu, rất ngon.

Anh đặt ly rượu xuống bàn, nhìn thẳng người đối diện. Anh lại tiếp tục cầm mấy hột đậu phộng bỏ vào miệng, cô ngồi đối diện theo dõi động tác của anh.

Lúc anh rót ly rượu thứ hai, rốt cuộc cô cũng không nhịn được, học bộ dáng của anh, ăn đậu phộng, cái miệng nhỏ nhắn nhấp rượu.

Anh không ngẩng đầu, khẽ cong khóe môi.

Thời gian Lô Nhân tiếp xúc với rượu không nhiều, mới đầu vì phát tiết, sau này vì muốn cải thiện giấc ngủ nên mới tập uống, mỗi lần uống đều chỉ nửa ly.

Rượu vào bụng, tâm trạng thoải mái hơn nhiều, hai gò má cô phiếm hồng, cổ áo cũng cởi ra một ít, chiếc cổ thon dài lộ ra.

Anh biết rõ đáp án nhưng vẫn cố tình hỏi: “Em trú ở đây bao nhiêu năm rồi?”

Cô tính tính: “Đại khái hơn năm năm.”

“Khá lâu nhỉ.” Anh nói: “Ở đây cũng rất thuận tiện, cái gì cũng đều có, điểm trừ duy nhất chỉ là đồ đạc không tân tiến.”

Lô Nhân nói: “Quen rồi thì không thấy bất tiện.” Cô lại bỏ đậu phộng vào miệng: “Còn anh thì sao? Trú ở đây bao lâu rồi?”

Anh rót thêm rượu cho cô: “Tôi ở tiểu khu đối diện…”

Lô Nhân nhấp một ngụm rượu, ngẩng đầu nghía anh một cái, do dự: “Anh… Vì sao anh lại vào đây làm việc?”

Lục Cường giơ ly rượu lên miệng, động tác dừng lại, đột nhiên híp mắt nhìn cô. Ngực anh giống như bị người ta đâm mạnh, phản ứng mãnh liệt.

Lô Nhân ngạc nhiên run rẩy, trong khoảnh khắc đó đôi mắt anh trở nên hung tàn, mâu quang đen bóng, sắc bén bức người.

“… Không thể nói?”

Anh ậm ừ: “Ờ.”

Cô không hỏi nữa, lại chuyển đề tài khác hàn huyên.

Một cách vô thức, ly rượu của cô bị anh rót đầy, điều này đã vượt quá giới hạn của cô. Đôi mắt cô dần dần mê ly, gò má sắc hồng, thậm chí môi cũng vậy.

Anh đứng dậy ngồi xuống cạnh cô, khoảng cách rất gần, có thể nghe thấy mùi hương nhàn nhạt trên người cô.

Cô cố gắng bình tĩnh giữ lý trí, cánh tay đẩy đẩy anh: “Ngồi xa tôi ra một chút…”

“Bao xa?”

Cô thôi bất động: “Xa một chút nữa đi…”

Anh đưa tay nắn lấy ngực cô, xoa xoa: “Có đủ xa chưa?”

Cô nhìn anh chằm chằm vài giây, cúi đầu nâng tay nhìn đồng hồ: “Thời gian không còn sớm… Anh trở về đi…”

Anh nhìn xuống cổ tay trụi lủi của cô, nở nụ cười: “Ở lại tán gẫu một lát.”

“… Tán gẫu cái gì?”

“Tâm sự về bạn trai trước kia của em.”

Lô Nhân nhíu mày, tựa hồ đang hình dung đến gương mặt người kia: “Anh ấy… Có cái gì tốt để nói về anh ấy chứ.”

“Vì sao lại hủy bỏ hôn lễ?”

“Anh ấy… Anh ấy coi trọng người khác.” Đôi mắt Lô Nhân nhìn về phía xa xa: “Không có hôn lễ gì hết.”

Tròng mắt Lục Cường ảm đạm, trong lòng không rõ cảm giác bây giờ là gì: “Hai người quen nhau mấy năm?”

“Sáu năm… Anh ấy là người bạn trai đầu tiên của tôi, quen từ đại học… Tốt nghiệp là ở lại Chương Châu, tôi dùng toàn bộ sức lực để làm việc kiếm tiền, muốn mua cái gì cho mình cũng cảm thấy luyến tiếc… Sau này vì mua nhà nên phải trang trí thật đẹp, kết quả là chuẩn bị nhà cho bọn họ.”

“Cô gái kia vừa tròn hai mươi, lại hoạt bát hơn ánh mặt trời… Nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng thích… Nhưng đây không phải điểm mấu chốt, mấu chốt là kết quả kiểm tra tôi không thể sinh con…”

Giọng cô khàn khàn nuốt nước bọt xuống cổ họng. Anh trì độn vài giây, nỗi đau của cô anh muốn gánh vác.

Lô Nhân tiếp tục thì thào: “Quá thất bại mà, tôi sống quá dè chừng… Sợ hãi người khác bàn tán sau lưng, luôn mẫn cảm lại đa nghi, có gì cũng không dám nói, để trong lòng miên man suy nghĩ…”

“Rụt rè lại nhát gan sợ phiền phức… Nhìn bọn họ bước ra từ nhà hàng, xoay người tôi đã muốn chạy trốn…”

“Hai mươi bảy tuổi, lúc nào cũng cảm thấy sợ hãi…”

Tay cô chống cằm, mắt khép hờ, thân thể lắc lư. Đôi mắt mơ hồ nhưng vô cùng trong sáng, đem những khuyết điểm của mình để liệt kê ra.

Anh híp mắt nhìn cô: “Em đang say rượu hay say tình thế?”

“… Say rượu.”

Anh đẩy đẩy cô một cái, cô lảo đảo nhưng anh đã kịp thời kéo cô về, bàn tay to đỡ lấy eo cô, rốt cuộc không buông ra.

Lô Nhân mạnh mẽ rót rượu vào ly, Lục Cường giơ tay ném xuống đất, cô ho khù khụ, cuối cùng nước mắt đều chảy ra.

Tay anh di chuyển lên trên, luồn dưới cánh tay cô nhẹ nhàng nhấc cô ngồi trên đùi mình, bàn tay to vỗ vỗ lưng cô: “Bây giờ còn khó chịu không?”

“À…” Cô không kháng cự, ngoan ngoãn ôm chặt anh: “… Khụ, ngực đau.”

“……” Lục Cường thay đổi câu hỏi: “Bây giờ còn nhớ thương hắn ta?”

Lô Nhân gật đầu, nghĩ một lát lại lắc đầu: “Hôm nay nhìn thấy anh ấy… Kỳ thực cũng không nhớ lắm, chỉ cảm thấy mình quá thất bại.”

Lục Cường đột nhiên cười, sau đó liền phát hiện cô cau mày buồn ngủ. Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, anh cũng không hỏi mà lại áp sát người cô, vỗ nhẹ vài cái.

Hai người đều đang mặc quần áo ẩm ướt, dán sát vào nhau kỳ thực cũng không thoải mái. Hơi thở của cô phả vào ngực anh, mông đặt trên đùi anh, nhiệt độ trong phòng tăng lên, hơi nóng từ trong thân thể hai người bốc lên.

Thầm nghĩ muốn chuốc rượu để trêu chọc, rốt cuộc tự mình hại mình, anh dùng lực cọ xát một lát, vài giây sau đã ôm cô về phòng ngủ.

Anh chỉ để lại áo ngực và quần lót trên người cô, trong đầu vẫn còn tồn tại một tia lý trí, nửa quỳ bên giường, đầu chảy mồ hôi lạnh. Tròng mắt anh đỏ sẫm, ham muốn đột nhiên tăng cao đến bất tận, anh lại càng không dám nhìn xuống.

Sau một lúc lâu, anh mới vươn tay chạm vào bộ ngực đầy đặn của cô, cảm giác tay đã tê rần.

Người phụ nữ đang vô tri vô giác nằm ngủ, cô ngủ quá say.

Anh ôm eo cô thật chặt, khàn giọng: “Trước tiên, tôi sẽ tha cho em lần này…” Đứng dậy, cầm chăn ném lên người cô, cắn răng, hung hăng nói: “Chờ sau này tôi sẽ ăn em không còn một miếng xương.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.