咕基咕基 Cô cơ cô cơ
Tên chương đó mấy cậu, chắc là tg miêu tả tiếng kêu nhỉ.
==================
Edit: Yan
Sơ Ân đói meo bụng cúi đầu, treo tay phải bị thương lê dép đến nằm trên sô pha.
Cậu là một người đàn ông kiêu ngạo, vừa nãy bảo không ăn cua thì tuyệt đối sẽ không ăn!
Không thể để Ngụy Lai chê cười được.
Bụng Sơ Ân kêu lộc cộc.
Ngụy Lai chống cằm nói: "Cục cưng, gọi cơm hộp đi."
Sơ Ân: "Hừ tôi đây chả đói. Thân là thần tượng thì nhất định phải quản chặt cái miệng mình."
Ngụy Lai: "... ồ. Nào, Âu Nhuận Quất ăn thêm miếng nữa nào. Ai nha, ngoan quá!"
Nếu Sơ Ân có tai mèo, hẳn là đã rủ xuống rồi, nghe thấy âm thanh vui sướng của Âu Nhuận Quất cậu lập tức nếm được tư vị thất sủng ra sao, đành nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Ngụy Lai thấy vậy, cười cười nắm sau cổ Âu Nhuận Quất rồi nhốt nó bên ngoài nhà bếp, "Mèo con không thể ăn quá nhiều cua."
Âu Nhuận Quất trừng đôi mắt tròn xoe, liếm liếm mép: "Meo~"
Ngụy Lai chạm chạm mũi mèo con, nói: "Phần còn lại là để cho mèo lớn ăn, nghe hông."
Ngụy Lai gắp ra một con cua, lột sạch rồi xếp lại chỉnh tề, còn lại hơn mười mấy con thì chỉ lấy gạch cua ra đảo với nước chấm làm một bát mì gạch cua nhỏ.
Buổi tối Sơ Ân ngủ không ngon, dù giận vì đói cơ mà vẫn cứ vậy nằm ở sô pha ngủ mất rồi, Ngụy Lai đẩy đẩy Sơ Ân: "Sơ Ân?"
Sơ Ân mở một con mắt, nhìn nhìn Ngụy Lai, lại nhắm lại, "Làm gì?"
Ngụy Lai nói: "Dậy ăn cơm nào."
Sơ Ân rầm rì: "Đã nói là không đói bụng rồi."
Vừa nói xong trong bụng Sơ Ân lại truyền đến tiếng vang ọc ọc, rất là rõ ràng vang lên trong phòng khách yên tĩnh.
Sơ Ân không tin nổi nhìn về phía bụng mình, không thể tin rằng ấy thế mà nó dám phản bội cậu.
Ngụy tú bà phát ra tiếng cười như chuông bạc, nói: "Ăn ăn ăn. Cũng không thể cục cưng mít ướt nhà ta bị đói được."
Sơ Ân làm bộ muốn bò dậy trốn vào trong chăn không thèm để ý đến Ngụy Lai nữa đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm ơi là thơm.
Chỉ thấy trên bàn đặt một bát sứ màu đen tinh xảo, trong bát bày một tầng gạch cua thật dày nhìn như vàng lại giống như ngọc đang tỏa ra từng luồng hơi nóng. Đĩa nhỏ bên cạnh đựng đầy một con cua hoàn chỉnh đã lột xong, ở giữa còn có một ly trà gừng nóng hầm hập.
Sơ Ân hít hít mũi mấy cái, còn muốn duy trì chút quật cường cuối cùng của mình: "Anh bón cho tui thì tui ăn."
Ngụy Lai khiếp sợ: "Cậu như này là không thể tự gánh vác nổi sinh hoạt của mình à?"
Sơ Ân hé miệng nói: "Vừa nãy anh chỉ bón cho Đại Quất thôi còn gì."
"..." Cậu tranh tài nguyên với một con mèo làm gì?!
Ngụy Lai nghĩ thầm, cái thứ Sơ Ân này, đừng nói không tìm thấy 1 cho dù là tìm vợ cũng coi như quá sức.
Nghĩ như vậy, Ngụy Lai bê bát lên, gắp một gắp mì sợi nói: "Há miệng."
Vốn Sơ Ân chỉ nói giỡn, không ngờ điểm mấu chốt của Ngụy Lai lại thấp như vậy, mì đã tới miệng nào còn lý nào không ăn, Sơ Ân rủ lông mi chu mỏ hút mì sợi.
Sợi mì vừa xuống bụng, Sơ Ân đột nhiên tỉnh ngộ: "Có phải là Camera vẫn đang quay không?"
Ngụy Lai trợn trắng mắt, "Nếu không thì sao? Cậu không thấy tôi trang điểm đây à?"
Sơ Ân: "... Cái thứ tâm cơ nhà anh."
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người nhìn số chữ hôm nay mà xem, 2 Ám bạch tui đây đã đứng dậy rồi! 💪💪💪