[Zhihu] Diễm thi trở về

Chương 4 END




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 15.

Nỗi khiếp sợ bao trùm cả thôn.

Màn đêm buông xuống.

Vương đạo sĩ nói rằng, đêm nay, diễm thi sẽ hóa lệ quỷ, lấy mạng cả thôn.

Trưởng thôn không tin, quyết định gi*t chị dâu tôi xả giận, rồi lấy m///áu chị ta hắt lên cửa từ đường.

Sau đó, họ đuổi hết phụ nữ ra ngoài, hoảng loạn chạy trốn trong từ đường.

Trong lòng họ có “quỷ”, đương nhiên càng sợ diễm thi sẽ báo thù.

Càng thẹn với cái gì sẽ càng sợ hãi cái đó.

Tôi lặng lẽ về nhà, ôm đầu gối ngồi co ro trên giường đất.

Nghe nói diễm thi trước kia là một nữ sinh viên đến vùng núi này dạy học.

Khi cô ấy đến thôn chúng tôi thăm hỏi đã bị các thôn dân bắt lại, h*êp rồi gi*t.

Làm xong chuyện xấu, họ ném th///i th///ể cô ấy ra sau núi.

Không lâu sau, anh trai tôi gặp tai nạn xe, suýt ch*t.

Ba tôi không muốn anh trai tôi phải cô đơn ở bên kia, cũng không muốn chi tiền cho một cô gái đã ch*t trong thôn.

Vì vậy, ông đã lén lút nhặt th///i th///ể của nữ sinh viên đó về, kết âm hôn cho anh tôi.

Nhưng khi hôn lễ diễn ra được một nửa, anh trai tôi bỗng dưng sống lại.

Ba tôi lại cho người ném th///i th///ể đó đi.

Đêm đó, tôi đã ra sau núi tìm cô ấy, ít nhất cũng muốn đắp cho cô ấy một nấm mồ tử tế.

Nhưng tôi không tìm thấy.

Trong rừng núi vắng vẻ, tôi không dám tưởng tượng kết cục của cô ấy.

Sau đó, các thôn dân không ai đề cập đến việc này nữa.

Không ai nghĩ rằng, đêm anh trai tôi cưới vợ, cô ấy lại quay về.

Hơn nữa, cô ấy còn tràn đầy sức sống, xinh đẹp kinh người.

Nửa đêm, 12 giờ, gió lạnh gõ cửa sổ.

Tôi mở to mắt nhìn vào trong bóng tối.

Trên giường đất xuất hiện một đôi giày thêu màu đỏ.

Chúng được làm lụa hồng tơ vàng, thêu hình uyên ương.

Diễm thi hai mắt tối đen, mặt mày đầy huyết lệ, như lệ quỷ vừa bò ra từ địa ngục.

Kỳ lạ thay, tôi không sợ cô ấy.

Tôi thò đầu ra khỏi chăn, ngửa đầu hỏi cô ấy:

“Chị muốn lấy mạng họ sao?”

Cô ấy cười nhẹ:

“Tôi không muốn mạng họ, chỉ là không cam lòng.”

“Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, muốn cùng tôi đi xem không?”

Tôi khẽ đáp: “Được.”

16.

Đám đàn ông trong thôn lo lắng chờ đến nửa đêm, cuối cùng chờ được một cơn gió lạnh thổi tới, mở toang cánh cửa từ đường.

Diễm thi xuất hiện, nhếch miệng cười, nhìn quét qua đám đàn ông đang run lẩy bẩy.

“Đang đợi tôi à?”

Bên trong từ đường im lặng đến mức đáng sợ.

Trưởng thôn cố gắng nén sợ, giả vờ bình tĩnh mở miệng nói:

“Giết người là tội lớn, cô sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.”

“Chỉ cần cô nguyện ý đi đầu thai, không dây dưa với thôn này nữa, chúng tôi sẽ thờ cúng cô suốt đời, quanh năm lễ Tết sẽ đốt tiền giấy cho cô.”

Diễm thi khẽ xoa đôi môi đỏ, mỉm cười.

Sau đó, cô ấy bình thản nói: “Không muốn.”

Ngay sau đó, huyết lệ chảy dài từ hốc mắt trống rỗng của cô ấy, để lại hai vệt dài, lạnh lẽo và đáng sợ.

Cô ấy tiến sát lại trưởng thôn, giọng bỡn cợt:

“Dù có xuống địa ngục, tôi cũng sẽ không buông tha các người. Các người đều đáng phải chịu đày đọa, ch*t không hết tội!”

Đúng lúc này, từ phía sau cây cột, một bóng người nhảy ra.

Người đó cầm trong tay chiếc rìu lớn, bất ngờ bổ mạnh về phía sau cổ diễm thi.

Hai mắt tôi rụt lại, cổ họng nghẹn ứ, không kịp phát ra tiếng nào.

Nhưng—

Diễm thi di chuyển nhanh đến không tưởng.

Cô ấy quay người, tránh đòn tấn công một cách gọn gàng, sau đó nhanh chóng bắt lấy cổ người kia.

“Rắc.”

Một âm thanh vang lên, xương cổ của người đó lập tức gãy vụn.

Lưu Tam bị bẻ cổ như một con gà, đầu mềm oặt rũ xuống.

Hắn ch*t ngay tức khắc, không kịp rên một tiếng.

Diễm thi nhìn quanh từ đường, đám đàn ông lăm lăm trong tay rìu, dao các loại.

Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của trưởng thôn.

“Ông nói đúng, gi*t đám người bẩn thỉu này, tôi khinh không thèm làm.”

Ánh mắt của các người đàn ông lóe sáng khi nghe những lời này.

“Vì vậy,” Diễm thi ngồi lên bàn thờ, tùy tiện cầm một quả cam đã mốc meo, “tôi quyết định để các người tự gi*t nhau. Đêm nay, chỉ có một người được sống sót.”

Cô ấy cười nhạt rồi bổ sung: “Bắt đầu đi.”

Cánh cửa từ đường khép lại không một tiếng động.

Đám đàn ông nhìn nhau, không ai dám động trước.

Cuối cùng, một thanh niên trẻ là người đầu tiên hành động.

Hắn lặng lẽ giơ rìu lên, bổ mạnh vào cổ người đứng cạnh.

M///áu phun ra khắp sàn nhà.

Người kia thậm chí chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, mắt còn mang theo vẻ mơ hồ, đầu đã lăn lông lốc trên sàn nhà.

Những người còn lại đỏ mắt, họ đồng loạt giơ v///ũ kh///í của mình lên.

Tiếng mắng chửi và kêu la thảm thiết vang lên khắp từ đường.

Không ai trong thôn này là người tốt.

Họ trở thành những con thú hoang khát m///áu, đi///ên cuồng xé xác lẫn nhau.

“Chó cắn chó, hay không?”

Diễm thi ghé sát vào tai tôi, khẽ hỏi.

Tôi lắc đầu, cảm thấy chán ngán với cảnh m///áu m///e đầm đìa này.

Diễm thi mỉm cười: “Tôi cũng thấy vậy.”

Mí mắt tôi dần trĩu nặng, tôi dựa đầu vào vai diễm thi, chìm vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, một bàn tay lạnh lẽo vỗ lên má tôi.

“An An, dậy đi.”

Tôi lẩm bẩm, mắt vẫn còn ngái ngủ, mở hé ra.

Trước mắt tôi là vũng m///áu và bảy tám thi thể nằm la liệt khắp từ đường.

Chỉ còn một người loạng choạng đứng lên.

Đó là trưởng thôn.

Ông ta lau sạch vết máu trên mặt, ánh mắt lộ vẻ hưng phấn nhìn về phía diễm thi.

“Tôi thắng! Tôi thắng rồi! Chỉ còn mình tôi sống sót! Tôi có thể sống đúng không?”

Nụ cười trên mặt diễm thi ngày càng rạng rỡ, nhưng cô ấy không nói gì.

“Đủ rồi.”

Cánh cửa từ đường không biết đã mở ra từ lúc nào.

Một người phụ nữ cao gầy đứng tựa vào khung cửa, nhìn mọi thứ như đã theo dõi từ lâu.

Khi cô ấy vừa dứt lời, cơ thể diễm thi bắt đầu teo tóp lại, rồi biến thành một con sâu nhỏ màu đỏ son.

Con sâu nhẹ nhàng bay lên, ngoan ngoãn đáp xuống ngón tay trắng nhợt của người phụ nữ.

“Về nhà thôi, bé ngoan.”

Con sâu ngoan ngoãn chui vào làn da của người phụ nữ.

Tôi từ từ ngước mắt lên, nhìn người phụ nữ đó, rồi khẽ gọi: “Mẹ.”

17.

Theo sách "Tương Tây Dị Văn Lục" ghi chép: "Phương pháp tạo cổ (trùng độc), là đặt hàng trăm loại trùng độc vào cùng một vật chứa, để chúng cắn xé lẫn nhau. Con sống sót cuối cùng sẽ được gọi là cổ."

Tôi nhìn về phía trưởng thôn, người sống sót duy nhất sau một đêm kinh hoàng.

Ông ta chính là… con trùng độc cuối cùng.

Mẹ tôi nhẹ nhàng vỗ tay, tỏ vẻ kinh ngạc:

"Đúng vậy, chúc mừng ông. Ông đã sống sót đến cuối cùng."

Trưởng thôn mắt mờ vì m///áu, phải cố mở to vài lần mới nhìn rõ người đứng trước mặt mình.

Sau đó, ông ta mơ hồ chớp chớp mắt.

"Bà là ai?"

Nụ cười trên môi mẹ tôi càng sâu thêm: "Trưởng thôn đúng là trăm công nghìn việc nên hay quên thật.”

Trưởng thôn giật mình: “Bà là… vợ của Bưu Tử?"

Khuôn mặt hồng hào của trưởng thôn bỗng chốc trắng bệch.

"Không thể nào! Bà… bà đã ch*t rồi mà!"

Mẹ tôi nhếch môi, quan sát vẻ mặt hoảng hồn của trưởng thôn:

"Đúng vậy, tôi ch*t rồi, phơi thây nơi hoang dã, thật đáng thương."

"Nhưng ông nói xem có trùng hợp không, đúng đêm đó, tôi đã được một người điều khiển th///i th///ể nhặt về và luyện thành x///ác s///ống."

Môi trưởng thôn run bần bật, nhưng mãi không thốt ra được lời nào.

Mẹ tôi bật cười:

"Bây giờ, tôi đã kế thừa tất cả bí thuật của người đó, từ luyện thi đến tạo cổ, tôi đều biết cả."

Bà khảy nhẹ móng tay dài:

"Yên tâm đi, ông là ‘người cổ’ mà tôi đã lựa chọn kỹ lưỡng. Tôi sẽ không để ông ch*t một cách dễ dàng đâu."

Như để chứng minh lời nói, thôn trưởng đột nhiên phát ra tiếng hét thảm thiết, không còn giống người nữa.

Bên trong cơ thể, trứng trùng bắt đầu nở, vô số con trùng nhỏ màu đen chui ra từ da thịt ông ta.

Trưởng thôn bị cắn xé đến tê liệt, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Chỉ trong vòng mười lăm phút, cơ thể ông ta đã bị bao phủ bởi đám trùng độc chui ra từ bên trong.

Thêm mười lăm phút nữa trôi qua, cả thôn trưởng và đám trùng cũng đều biến mất.

Nơi đó, chỉ còn lại một con cổ trùng màu đen.

Tôi biết, đó chính là trưởng thôn.

Mẹ tôi nhặt con trùng bỏ vào vật chứa, sau đó quay đầu lại nhìn tôi:

"Mẹ biết con có rất nhiều thắc mắc. Đừng vội, cứ hỏi lần lượt đi.”

Tôi suy nghĩ một lúc.

"Chuyện diễm thi rốt cuộc là thế nào?"

Tại sao cô ấy lại biến thành một con cổ trùng?

Mẹ tôi kiên nhẫn giải thích:

"Chắc con cũng nghe qua chuyện đời của cô ấy. Đêm cô ấy bị bỏ mặc nơi hoang dã, mẹ tình cờ đi ngang qua."

"Cô ấy đã giao dịch với mẹ, sẵn sàng để cổ trùng ăn mất thân xác, chỉ cần có thể báo thù."

"Cổ trùng ăn cô ấy, rồi lại sinh ra một “cô ấy” khác."

Thứ mà mọi người gọi là "diễm thi" thực chất chỉ là một túi da trống rỗng.

Nói xong, mẹ tôi bật cười nhẹ:

"Lão đạo sĩ kia nói —"

"Phù dung bạch diện, chẳng qua là bộ xương khô. Mỹ diễm hồng trang, thực chất chỉ là lưỡi d///ao sắc bén gi*t người!"

Thì ra là vậy.

Tôi há hốc miệng, nhưng không biết phải nói gì.

Mẹ tôi nhìn tôi với ánh mắt xót thương:

"Chỉ là, còn một việc nữa."

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt của mẹ tôi.

Trong đôi mắt ấy, đáng lẽ phải có bóng hình của tôi.

Nhưng không, trong đó chỉ phản chiếu khung cảnh từ đường, không hề có bóng dáng tôi.

Giống như một lời cảnh báo.

Tất cả những suy nghĩ hỗn độn trong đầu tôi bỗng nhiên trở nên rõ ràng.

Người ch*t sao có thể có bóng?

Một cơn sóng vô hình bao phủ tôi.

Cơ thể tôi bắt đầu thay đổi.

Tôi đang dần héo rút, thế giới trước mắt bỗng phóng đại từng chút một.

Cho đến khi tôi biến thành một con trùng nhỏ màu đỏ son.

Đúng rồi, vào cái đêm tôi dẫn những phụ nữ và trẻ em trong thôn bỏ chạy vào địa đạo, tôi đã ch*t vì đói trong từ đường.

Mẹ tôi đã để cổ trùng ăn lấy x///ác tôi.

Sau đó sinh ra một “tôi” khác.

Tôi đã không hề nhận ra mình đã ch*t từ lâu.

"Bây giờ con cũng trở thành cổ trùng của mẹ rồi, bé ngoan."

Tôi thân mật cọ vào gương mặt của mẹ, cười khanh khách: "Không sao đâu, mẹ."

Mẹ tôi đặt tôi lên ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve tôi.

"Giờ thì chúng ta đi thôi."

"Đi đâu ạ?"

"Ngoài Thiên Sơn, đến một nơi tự do và bình đẳng."

(Hết)

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.