Z Nhật Ký Sự Kiện

Chương 27




Đặt điện thoại di động lại trên bàn, Doãn Tỉ Nguyệt định tiếp tục ngủ thì cảm thấy hơi lạ, chỉ thấy cậu nhanh chóng đi tới kệ sách với tay lấy một cái hộp nhỏ màu bạc đặt ở trên tầng cao nhất, vừa mở nắp hộp ra thì có một thứ đang phát sáng trong đó.

“Thẩm Hàn Lạc…” Doãn Tỉ Nguyệt nhíu mày lại, nếu giờ phút này Thẩm Hàn Lạc thấy thứ bên trong này sẽ biết ngay đó là tinh thạch màu đen mà trước đó Doãn Tỉ Nguyệt đưa cho hắn.

Doãn Tỉ Nguyệt cầm tinh thạch nhìn một hồi cuối cùng vẫn lấy điện thoại bấm một dãy số, chờ tới khi kết nối được với bên kia thì nói thẳng: “Anh việc kia em đồng ý…”

Lại nói Thẩm Hàn Lạc bên này vẫn còn đang chật vật, bởi vì cả người Tiếu Mẫn Chi bỗng nhiên trở nên mờ mờ ảo ảo, thậm chí bây giờ y cũng không có cách nào đứng thẳng.

Trần Kiều thấy thế muốn đỡ y, nhưng lại phát hiện mình không có cách nào tiếp xúc với người kia, cho dù nàng thử bao nhiêu lần thì tay của nàng vẫn luôn xuyên qua người của Tiếu Mẫn Chi.

Có lẽ nàng thật sự không chấp nhận nổi chuyện này, cũng có thể oán khí tích tụ trong lòng bộc phát ra, tóm lại nàng cần đối tượng để trút giận, cho nên Tiếu Mịch Cầm vừa lúc lại thích hợp.

Bởi vì Thẩm Hàn Lạc vẫn luôn bảo vệ Tiếu Mịch Cầm, cho nên chuyện hiển nhiên là khi Trần Kiều tấn công Thẩm Hàn Lạc sẽ đưa Tiếu Mịch Cầm cùng tránh đi.

Là con người Thẩm Hàn Lạc không có cách nào làm gì với Trần Kiều, nhưng Trần Kiều không phải là con người lại có thể muốn làm gì thì làm.

“Cảnh sát Thẩm, anh vẫn nên cách em ra xa tí đi!” Tiếu Mịch Cầm nhìn thấy trán Thẩm Hàn Lạc đầy mồ hôi không nỡ khuyên nhủ: “Người cô ấy muốn đối phó là em, anh cũng đừng có quan tâm em.” Mặc dù người có ngốc thế này thì lúc này cũng hiểu chuyện là như thế nào, huống chi là sinh viên có thành tích học tập không tệ thì tầm nhìn chắc chắn là có.

“Đừng có nói mấy lời ngu ngốc…” Thẩm Hàn Lạc dùng tay lấy mồ hôi, hai mắt vẫn tiếp tục quan sát Trần Kiều: “Tôi nếu mặc kệ cô thì Tỉ Nguyệt biết còn chả lột da tôi à!”

Đang nói tay phải của Trần Kiều lại giơ lên, một luồng khí đen như gió lốc cắt qua.

“Đi—-“ Thẩm Hàn Lạc kêu to đẩy Tiếu Mịch Cầm về phía trước, tự mình xoay người tránh sang một bên, sau đó dưới mặt đất chỗ vừa nãy đã xuất hiện một cái lỗ rất sâu.

“Trần Kiều cô điên đủ chưa? Tiếu Mẫn Chi vẫn chưa biến mất đâu—-“ Thẩm Hàn Lạc thở hổn hển tức giận nói, rồi cởi áo khoác đồ Tây trang đã kìm chế hoạt động của mình lại.

Nhưng Trần Kiều giống như không nghe thấy Thẩm Hàn Lạc nói gì mà tiếp tục chém một đa về phía Tiếu Mịch Cầm, Tiếu Mịch Cầm vậy mà vẫn chưa phát hiện mình đã trở thành mục tiêu.

Lúc cô muốn trốn lần nữa thì một bóng trắng xuất hiện chắn trước mặt mình.

“Mẫn Chi—-“ Trần Kiều hoảng sợ kêu to.

“Muội… muội không sao chứ?” Tiếu Mẫn Chi chống đỡ thân mình đối mặt Tiếu Mịch Cầm hỏi.

Tiếu Mịch Cầm lắc đầu: “Anh sao rồi?” Sắc mặt Tiếu Mẫn Chi nhìn vào có vẻ không tốt khiến cô rất lo lắng, trái tim giống như bị ai đó bóp chặt, có chút thở không nổi rồi.

“Ta…” tuy nhiên Tiếu Mẫn Chi nói còn chưa xong thân thể đã gục xuống, Tiếu Mịch Cầm vội vàng giơ tay ra muốn đỡ hắn dựa vào mình: “Cảnh sát Thẩm phải làm sao bây giờ?” Cô chân tay luống cuống nhờ Thẩm Hàn Lạc giúp đỡ, ngược lại hơi nhói đau.

“Như thế nào… sao có thể? Ngươi… ngươi có thể đỡ lấy huynh ấy?” không chờ Thẩm Hàn Lạc trả lời Trần Kiềunlani lảo đảo đi tới trước mặt Tiếu Mịch Cầm và Tiếu Mẫn Chi, ngón tay rung rung chỉ vào Tiếu Mịch Cầm nói: “Ngừoi quỷ khác biệt, ngươi… sao ngươi có thể đỡ lấy huynh ấy?”

Tiếu Mẫn Chi dựa vào vòng tay của Tiếu Mịch Cầm, hình ảnh thế này khiến Trần Kiều nhớ tới những cảnh xuất hiện trước kia.

Lúc ấy Tiếu Mịch Cầm vẫn là Trần Nhu, hai người bọn họ cũng là dưới sao trời gắn bó như thế này, vì những hình ảnh như thế mà làm trái tim nàng vô cùng đau đớn….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.