Z Nhật Ký Sự Kiện

Chương 23




Trong những cảnh ban đêm của phim cổ trang thường sẽ xuất hiện một câu: Đêm dài từ từ buông xuống xem ra không phải chỉ có mình ta.

Tiếp theo sẽ xuất hiện một người trẻ tuổi thân hình thon dài, tướng mạo xinh đẹp từ nóc nhà đạp trăng phi xuống trước mặt nam chính, sau đó mỉm cười nhìn đối phương qua cửa sổ… rồi tiếp đó, hình ảnh không phải là hai người thắp nến tâm sự suốt đêm mà là cả hai sẽ ngồi trên nóc nhà hóng gió, ngắm trăng, rượu vào lòng ra, tóm lại kết cục sẽ là sinh tử chi giao, không rời không bỏ.

Tuy nhiên, phim truyền hình vẫn là phim truyền hình, rất nhiều tình huống nếu áp vào thực tế sẽ có nhiều điểm không phù hợp, bởi vậy khi Thẩm Hàn Lạc dùng hai cái đùi hàng thật giá thật đi tới trước cửa phòng ký túc xá của Doãn Tỉ Nguyệt nhâ s tay định gõ cửa lại phát hiện đèn trong phòng liền tắt cái rụp, quả thật chênh lệch rất lớn mà.

Thẩm Hàn Lạc nhìn cái cửa trước mắt rối rắm có nên gõ cửa hay không thì đột nhiên cảm thấy có chút khác thường, khó hiểu xoay đầu sang bên trái lại trùng hợp nhìn thấy người khác.

Tiếu Mịch Cầm? Nhìn Tiếu Mịch Cầm đang trốn ở một góc lò đầu ra nhìn về phía mình, trong lòng Thẩm Hàn Lạc sinh ra cảm giác khó hiểu, lúc hắn nghĩ có nên đi chào hỏi một tiếng hay không thì phát hiện đối phương lại nhìn mình từ từ cười lên, hơn nữa nụ cười kia muốn bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiêu.

Thấy thế, Thẩm Hàn Lạc chỉ biết cả người đều không thoải mái, đồng thời lúc này cũng cảm giác được Tiếu Mịch Cầm có chút kỳ quái nhưng rốt cuộc vẫn không nói được là kỳ ở chỗ nào?

Tiếu Mịch Cầm vốn đang trốn ở một bên lúc này đột nhiên đứng cả người dậy, tuy nhiên cũng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bởi vì sau đó nàng lại dùng tốc độ vô cùng nhanh xoay người rời đi.

Thẩm Hàn Lạc lúc này lập tức bỏ ý định đi tìm Doãn Tỉ Nguyệt mà đuổi theo hướng Tiếu Mịch Cầm biến mất, nhưng lúc mới tới cầu thang hắn đã cảm thấy không thích hợp.

Nếu nói theo lý thuyết thì dưới ký túc xá của Doãn Tỉ Nguyệt là một con đường dài một mét, đi qua đường đó là tới bãi đỗ xe của trường, con đường khá dễ nhận ra.

Nhưng hiện tại Thẩm Hàn Lạc phát hiện mình sau khi xuống lầu vốn không phải đi tới con đường kia, tuy rằng nơi này rất giống đường đi bình thường, nhưng bốn phía đều đen như mực không thể thấy bồn hoa, càng không có cây cỏ mọc quanh năm.

Thẩm Hàn Lạc dừng chân dứt khoác quan sát tình hình trước mặt, chẳng qua không bao lâu hắn liền sợ có khi nào mình lại tiến vào trong một ảo cảnh nào đó.

Sau khi nghĩ vậy Thẩm Hàn Lạc nhanh choáng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, tới đâu hay tới đó, tuy rằng hiện tại không biết mình phải làm gì mới được? Nhưng thuyền tới đầu cầu ắt thẳng, xe đến núi ắt có đường, nghĩ như vậy Thẩm Hàn Lạc bình tĩnh hơn rất nhiều.

Tuy nhiên không được bao lâu tâm tình mới yên ổn lại của Thẩm Hàn Lạc đã bị tiếng ‘Ping-ping-pong’ làm hỗn loạn, sau đó tiếng chửi bậy của một người con gái cùng những âm thanh trời ơi đất hỡi lại quấn lại với nhau.

Lúc này, Thẩm Hàn Lạc không khỏi nhíu mày.

Sau đó ôm tâm lý tò mò đi về nơi phát ra tiếng, đại khái đi khoảng mười phút hắn cuối cùng cũng thấy được người khác ngoài hắn.

“Tiếu Mịch Cầm?” Nhìn Tiếu Mịch Cầm đứng cách đó không xa Thẩm Hàn Lạc lên tiếng gọi, sau đó đối phương giống như không nghe thấy tiếng của mình vẫn đứng tại chỗ: “Này? Tiếu Mịch…” Thẩm Hàn Lạc không được trả lời lại vừa tiến tới gần vừa kêu, nhưng chưa kêu xong hắn đã tự động ngừng lại, bởi vì hắn phát hiện phía trước Tiếu Mịch Cầm xuất hiện một người khác, một người con trai mặc đồ vest màu đen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.