Yêu Thích Không Buông Tay

Chương 7: Hoạt động cuối tuần




Editor: Tiểu Hy.

Beta: Seen Me.

Ngày hôm sau là cuối tuần nên Chung Ngưng có chút lười thức dậy, sau khi rời giường thì tùy tiện nấu một ít đồ ăn lấp đầy bụng rồi bắt đầu đọc sách.

Cô không có bạn thân ở chỗ này, thời còn ở trường học thì có chơi với nhau rất tốt, bây giờ thì đã đường ai nấy đi. Về phần những đồng nghiệp lúc trước làm việc chung có quan hệ quen biết không tồi lại đều có gia đình nên hơn phân nửa thời gian nhàn hạ cô đều tự mình vượt qua.

Ngày thường như vậy cũng không có gì không tốt, Chung Ngưng vừa lòng với hiện tại, chính là từ sau lần cô từ chức lúc trước mẹ vẫn luôn nhắc mãi, bảo cô tìm người bạn trai chiếu cố mình.

Về phần bạn trai Chung Ngưng không phải không muốn, trên thực tế từ lúc vào đại học cô liền bắt đầu chờ đợi mũi tên của thần Cupid, nhưng mà đến hiện tại cũng không có tốt đẹp như vậy, cô vẫn không gặp được người khiến cô động tâm.

Chung Ngưng diện mạo không tồi nhân phẩm cũng khá tốt, có không ít nam sinh theo đuổi, cô cũng từng thử kết giao với họ, chính là vẫn luôn bình bình đạm đạm.

Cô thực hoài niệm tình cảnh lúc trước ở hàng hiên gặp được học trưởng, cái loại cảm giác tim đập thình thịch này mỹ diệu lại khắc cốt ghi tâm. Đối với học trưởng cô kỳ thật không nhớ nổi bộ dáng của anh ta, cô chỉ nhớ rõ cái loại tâm tình mang tên là thích ở bên trong mình.

Chung Ngưng nghĩ về sau nhất định sẽ gặp được người khiến cô động tâm. Hiện tại cô còn chưa tới 25 tuổi, không vội.

Chung quy là xem và phân loại sách vở tài liệu có chút buồn tẻ, Chung Ngưng ở trong phòng đứng dậy hoạt động tứ chi, đột nhiên nghĩ đến lúc trước Hà Minh hỏi cô có thể pha cà phê hay không, vì thế liền lên mạng tra xét một chút, vừa nhìn liền nhíu mày.

Đã từng ôm ảo tưởng tốt đẹp đối với tài nghệ nấu nướng, cuối cùng Chung Ngưng cũng biết mình không thể ăn đồ do chính mình làm. Việc pha cà phê cũng không phức tạp, nhưng muốn thật sự pha giỏi cũng không phải một việc dễ dàng, huống chi còn phải áp dụng vào thực tiễn nhiều hơn mới được.

Loại chuyện pha cà phê này còn phải có người giúp đỡ lẫn bản thân có năng khiếu, cô thật sự không muốn thử chút nào.

Dù sao Hứa Huyền Thụy yêu cầu cao, cô luôn luôn không có thiên phú đối với loại này, cực cực khổ khổ học xong anh cũng không nhất định sẽ uống a.

Còn có, chính là không biết sau mười ngày có thể thông qua bài thi của Hứa Huyền Thụy hay không.

Nghĩ như vậy, Chung Ngưng liền tắt giao diện đi, nâng quyển sách mà Hà Minh cho mượn lên đọc tiếp.

Thứ bảy ở nhà nguyên một ngày nên sáng sớm chủ nhật Chung Ngưng đã rời giường rồi ra ngoài ăn bữa sáng, sau đó đến công viên tản bộ.

Vừa định về nhà, liền nhận được điện thoại của Tề An Trạch.

“Chung Ngưng, có muốn chơi bóng cùng nhau hay không?”

“Chơi bóng? Bóng gì?”

“Tennis.”

“Đánh với ai?” Trải qua bữa tiệc tối ngày đó, trong lòng Chung Ngưng đã lưu lại bóng ma, liền phải hỏi cho rõ ràng.

Tề An Trạch vừa nghe lời này liền biết cô băn khoăn cái gì, nói: “Yên tâm, không phải là người lung tung rối loạn đâu. Đều là đồng nghiệp trong công ty chúng ta, đều là cẩu độc thân, không hẹn hò liền cùng nhau chơi đánh bóng a.”

Cho nên nói, cô cũng bị xếp vào hàng ngũ cẩu độc thân rồi? Tuy rằng xác thật là như vậy, nhưng cô cảm thấy người nóng lòng muốn thoát khỏi độc thân lại không thể thoát được mới là cẩu độc thân, một người muốn hưởng thụ cuộc sống độc thân như cô mới không phải a.

Nhưng mà nghĩ lại thì cô vẫn là rất thích việc ăn nhậu chơi bời cùng với đồng nghiệp, huống hồ đây chính là ông chủ tự mình mời.

Chung Ngưng vui vẻ đáp ứng.

Cô về nhà thay một bộ đồ thể thao màu hồng nhạt, cột tóc đuôi ngựa và mang theo một bộ quần áo khác để đổi, đeo một cái túi bằng da màu trắng ra cửa.

Thời điểm đi vào sân tennis quả nhiên nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc. Có Ngũ Thu Lan, Điền Lị, Trình Hải ở tầng 15, còn tầng 16 ngoại trừ Hứa Huyền Thụy ra, còn có Tina.

Tên tiếng Trung của Tina là Viên Phương, bất quá nàng không thích người khác gọi mình bằng cái tên tiếng Trung này.

Nhìn thấy đám Điền Lị, Chung Ngưng rất cao hứng. Bị điều đến trên lầu nên bọn họ cũng chỉ có ngẫu nhiên gặp được vào lúc ăn cơm trưa, ngày thường Chung Ngưng làm việc ở tầng 16 liền cũng không có cơ hội nhiều lời tiếp xúc.

Lúc cô vừa đến Tề An Trạch đang đánh tennis với Hứa Huyền Thụy, Chung Ngưng giả bộ như không nhìn thấy, lập tức chạy đến hàn huyên với đám Điền Lị.

Tina mặc bộ đồ thể thao lộ ngực, ngồi ở một bên nhìn hai ông chủ đấu sức trên sân bóng thỉnh thoảng phát ra tiếng reo hò, cũng không nói chuyện với đám Chung Ngưng.

Hiện tại đã là mùa thu, tuy rằng là ban ngày đang dưới ánh mặt trời rất ấm áp, nhưng bọn họ ở trong nhà, chỉ cần lộ cánh tay một chút đều sẽ cảm thấy lạnh căm. Chung Ngưng nhìn trang phục của Tina không khỏi có điểm rùng mình, không cảm thấy lạnh sao?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dáng người của Tina thật đúng là tốt, ngực đầy đặn cùng eo thon chân dài, một dáng người khó có được.

Hơn mười phút sau, Tề An Trạch cùng Hứa Huyền Thụy mới kết thúc một trận đấu. Bọn họ mặc đồ ngắn tay làm lộ ra cánh tay kiên cố, đối lập với hình tượng ngày thường mặc tây trang mang giày da a.

Thân hình bọn họ cao lớn, ngày thường không nhìn thấy, không nghĩ tới bọn họ đều là loại người mặc đồ nhìn gầy cởi đồ có thịt trong truyền thuyết.

“Các cô đang nói cái gì mà vui vẻ như vậy?” Tề An Trạch nhìn vài người vây ở một chỗ tò mò hỏi.

Điền Lị là một cô gái hoạt bát, nàng cười hì hì nói: “Đề tài phụ nữ, giám đốc anh cũng muốn nghe sao?” Nàng làm lơ kháng nghị của Trình Hải.

“Đề tài phụ nữ tôi lại càng muốn nghe, chẳng phải có cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng sao.” Tề An Trạch một chút cũng không làm giá, ngày thường mọi người ở cùng hắn đều rất thả lỏng. Hắn một bên nói, một bên cầm lấy một chai nước khoáng ngửa đầu lên uống.

“Cậu uống nước của tôi.” Hứa Huyền Thụy vừa mới đi đến đây, nhìn thoáng qua vị trí chai nước trên bàn liền biết Tề An Trạch lấy sai, nhưng mà hắn đã uống rồi.

“Khụ khụ khụ…” Tề An Trạch bị sặc nước, khụ một hồi lâu mới đứt quãng nói: “Cậu… sao lại không nói sớm?”

“Cho nên, là tôi sai?” Hứa Huyền Thụy ánh mắt ghét bỏ.

Tề An Trạch bình tĩnh lại, nhìn chai nước khoáng trên tay mình, lại nhìn thoáng qua chai nước trên bàn, nói: “Chai kia mới là của cậu chứ?”

Hứa Huyền Thụy kiên định nói ra chứng cứ: “Tôi đặt cách phía dưới 8 centimet, cách bên phải 10 centimet, mà hiện tại cái vị trí kia lại trống không.”

Ánh mắt mọi người đều đặt ở bên cạnh chai nước khoáng đã uống qua một phần năm theo như vị trí mà Hứa Huyền Thụy nói.

“Được rồi được rồi, còn lại cho cậu hết đó.” Tề An Trạch đưa chai nước khoáng cho Hứa Huyền Thụy.

Anh không có ý duỗi tay nhận, “Cậu uống rồi, tôi không thèm.”

“Hừ! Anh đây còn chưa ghét bỏ cậu, cậu cư nhiên còn dám ghét bỏ anh! Không được, anh muốn đánh với cậu thêm mấy trận nữa!” Tề An Trạch là bị đả kích rồi.

Hứa Huyền Thụy cười nhạo nói: “Sinh ra trễ hơn tôi nửa năm, tâm trí so với tôi còn muốn nhỏ hơn hai tuổi, không cần tự xưng là anh.”

Mắt thấy hai ông chủ lớn sắp khai triển một cuộc đại chiến miệng lưỡi, tất cả mọi người đều là bộ dáng muốn cười lại không dám cười.

Mà Chung Ngưng cảm thấy hai ông chủ lớn này thật đúng là… ấu trĩ. Cô vô pháp nhìn thẳng, vì thế đứng dậy, nhẹ giọng ngắt lời: “Tôi đi mua nước.”

Thời điểm Chung Ngưng ôm mấy chai nước về, Hứa Huyền Thụy cùng Tề An Trạch đã đình chiến.

Cô vừa mới đi đến gần, Điền Lị vẻ mặt hâm mộ nói: “Chung Ngưng, lúc trước không chú ý, không thể tưởng được là dáng người của cô cũng rất đẹp a!” Nói xong, ánh mắt của nàng liền băn khoăn dừng lại trên người Chung Ngưng.

Bộ đồ thể thao này của Chung Ngưng rất vừa người, nửa thân trên áo lót kết hợp cùng áo khoác tay dài, để lộ vòng eo càng thêm có vẻ tinh tế mảnh khảnh, bên dưới quần dài bao lấy đôi chân gầy thẳng tắp làm cho người chỉ cao có một mét sáu hai như cô thoạt nhìn như là một mét sáu lăm.

Lời nói của Điền Lị đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người qua, bị nhìn chằm chằm Chung Ngưng tức khắc có một loại cảm giác không có chỗ nào để chui xuống.

Người thu hồi ánh mắt nhanh nhất và đánh vỡ cục diện trước nhất là Hứa Huyền Thụy.

“Tiếp theo là trận đánh đôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.